Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 13



Nàng bắt đầu dò la một cách cẩn trọng hơn. Sử dụng những lý do ngây thơ như 'đi dạo để khuây khỏa', nàng tìm cách tiếp cận khu vực kho củi cũ kỹ gần viện Sương Hằng – nơi có thể có "tầng hầm" được nhắc đến trong sổ. Nàng quan sát lối đi, sự canh gác (nếu có), và bất kỳ dấu hiệu nào của sự bất thường.

Việc Mộc Lan đột nhiên 'quan tâm' đến những khu vực hẻo lánh không thoát khỏi ánh mắt của Tiểu Thúy, cô hầu gái giám sát nàng.

- Nương tử này, sao nương tử cứ quanh quẩn ở đây mãi vậy ạ? Chỗ này bụi bặm, không có gì hay ho đâu.

Tiểu Thúy hỏi, giọng đầy vẻ tò mò và cảnh giác.

- À, ta chỉ thấy không khí ở đây trong lành hơn một chút thôi. Ở viện Sương Hằng... hơi bí bách.

Mộc Lan mỉm cười, vẻ mặt mệt mỏi.

- Ồ. Nhưng... nô tỳ nghe nói dưới cái kho củi cũ kia có chuột bọ nhiều lắm. Nương tử cẩn thận kẻo bị cắn ạ.

Tiểu Thúy nói, ánh mắt sắc lẻm nhìn nàng.

"Chuột bọ? Hay là nàng ta đang ám chỉ điều gì khác?" Mộc Lan nghĩ. "Tiểu Thúy... chắc chắn là tai mắt của Liễu Nhu. Ả ta đã bắt đầu nghi ngờ mình rồi sao?"

Quả nhiên. Trưa hôm đó, khi Mộc Lan đang sao chép kinh Phật, Liễu Nhu sai người gọi Tiểu Thúy đến hỏi chuyện. Mộc Lan ngồi yên, bút vẫn cặm cụi viết, nhưng tai nàng thì căng lên nghe ngóng.

Tiếng Liễu Nhu vọng đến từ thư phòng bên cạnh, dù cố tình hạ giọng nhưng vẫn đủ để Mộc Lan nghe thấy vài từ.

- ...Mộc Lan dạo này thế nào?... có biểu hiện gì lạ không?... Có lén lút đi đâu không?... Nhớ kỹ từng cử động của nàng ta... Báo lại cho ta tất cả...

Tiểu Thúy lắp bắp trả lời, giọng run run.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đúng vậy," Mộc Lan nghĩ. "Ả ta đang đề phòng mình. Nhưng ả ta chỉ nghĩ mình đang tranh sủng hay muốn tiếp cận Lãnh Phong. Ả ta không biết mình đang tìm gì."

Việc bị giám sát chặt chẽ hơn khiến Mộc Lan phải hành động kín đáo hơn nữa. Nàng biết thời gian không còn nhiều. Lãnh Phong đã nghi ngờ, Liễu Nhu cũng cảnh giác. Nàng cần một cơ hội để hành động mạnh mẽ hơn.

Cơ hội đến, nhưng không phải theo cách nàng mong muốn.

Một vài ngày sau, Liễu Nhu tổ chức một buổi tiệc trà nhỏ với các thê thiếp. Mộc Lan vẫn giữ vẻ ngoài an phận. Đang trò chuyện bâng quơ, một cô hầu gái khác hốt hoảng chạy vào, quỳ sụp xuống trước Liễu Nhu.

- Bẩm phu nhân! Không hay rồi ạ! Sổ sách thu chi tháng này bị... bị mất một nửa rồi ạ! Cả số tiền mặt trong kho bạc nhỏ cũng... cũng không còn nữa!

Liễu Nhu sững sờ, sắc mặt tái mét. Đây không phải chuyện nhỏ. Mất sổ sách và tiền bạc ảnh hưởng trực tiếp đến quyền quản lý hậu viện và danh tiếng của nàng ta.

- Cái gì?! Ai?! Kẻ nào dám?!

Carrot Và Tịch Dương

Nàng ta gần như gào lên. Ánh mắt sắc lẻm lại quét một vòng, và lần này, nó dừng lại trên Mộc Lan với sự chắc chắn đáng sợ.

- Ngươi! Mộc Lan! Chắc chắn là ngươi!

Liễu Nhu đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Mộc Lan.

Mộc Lan ngạc nhiên (diễn xuất), vẻ mặt sợ hãi tột độ.

- Phu nhân! Nô tỳ... nô tỳ không làm gì cả ạ! Sao phu nhân lại... lại nghi ngờ nô tỳ?

- Còn chối? Ngươi vào phủ này có bao lâu chứ? Vừa vào đã dám đối đáp với ta, lại được gia chủ gọi đến thư phòng. Giờ thì trộm cắp! Có phải ngươi được ai sai khiến không? Có phải muốn làm loạn hậu viện này để tranh thủ lợi ích không?!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com