Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 14



Liễu Nhu dồn ép, lời lẽ ngày càng độc địa. Nàng ta không còn quan tâm đến vẻ ngoài nữa, chỉ muốn xé nát Mộc Lan.

Các thê thiếp khác nhìn Mộc Lan với ánh mắt hả hê, chờ xem nàng sẽ đối phó thế nào. Vụ lần trước nàng thoát tội, lần này xem nàng còn dùng lý lẽ gì để biện minh!

Mộc Lan đứng dậy, tay chân run rẩy (diễn xuất).

- Phu nhân... nô tỳ... nô tỳ thật sự không biết gì cả. Nô tỳ ở viện Sương Hằng hẻo lánh, làm sao tiếp cận được sổ sách và kho bạc ạ? Hơn nữa... nô tỳ lấy tiền và sổ sách để làm gì chứ? Nô tỳ... nô tỳ thậm chí còn không có người hầu riêng...

Liễu Nhu cười khẩy.

- Không có người hầu riêng? Ai biết được ngươi có đồng bọn bên ngoài không? Dám chắc những lời nói ngây ngô của ngươi là thật sao?

Đúng lúc đó, Lãnh Phong bước vào. Hắn nghe tin ầm ĩ trong hậu viện. Vẻ mặt hắn không vui, ánh mắt lạnh lẽo.

- Lại chuyện gì nữa đây?

- Gia chủ!

Liễu Nhu vội vàng chạy đến bên Lãnh Phong, giọng nghẹn ngào đầy ủy khuất.

- Gia chủ, sổ sách thu chi và tiền bạc trong kho bạc nhỏ của thiếp bị mất rồi ạ! Hậu viện bị kẻ gian đột nhập! Thiếp... thiếp nghi ngờ Mộc Lan! Cô ta có rất nhiều biểu hiện đáng ngờ!

Lãnh Phong nhìn Mộc Lan, ánh mắt sắc như dao. Sự nghi ngờ của hắn đã lên đến đỉnh điểm sau lần đối mặt ở thư phòng. Hắn không tin nàng đơn giản.

- Mộc Lan. Ngươi nói xem nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng hắn không còn sự bình thản thăm dò nữa, thay vào đó là sự lạnh lùng, dồn ép.

Mộc Lan quỳ xuống.

- Bẩm gia chủ, bẩm phu nhân... Nô tỳ oan uổng ạ! Nô tỳ tuyệt đối không làm chuyện này!

- Oan uổng? Bằng chứng đâu? Ngươi giải thích xem đêm qua ngươi đã làm gì? Ngươi có chứng cứ chứng minh mình không liên quan không?

Liễu Nhu dồn dập hỏi, vẻ mặt đắc thắng. Lần này nàng ta nắm chắc phần thắng. Không có lý lẽ nào từ "nhà xí" có thể cứu nàng nữa.

Lãnh Phong im lặng, nhìn Mộc Lan. Hắn không quan tâm ai lấy trộm sổ sách hay tiền. Hắn quan tâm liệu có phải Mộc Lan đang làm gì đó lớn hơn trong phủ của hắn, lợi dụng sự hỗn loạn này để che đậy mục đích thực sự.

"Chứng cứ?" Mộc Lan nghĩ. "Ta làm sao có chứng cứ ngoại phạm khi bị các ngươi giám sát từng bước chân?" Nàng biết, lần này Liễu Nhu đã dồn nàng vào chân tường.

Nhưng nàng không thể gục ngã. Nàng đã chịu đựng bao nhiêu tủi nhục để có mặt ở đây. Không thể để một âm mưu nhỏ của Liễu Nhu phá hỏng tất cả.

Nàng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lãnh Phong (nhưng ánh mắt lại đầy vẻ run rẩy, sợ hãi).

- Bẩm gia chủ... nô tỳ... nô tỳ không có chứng cứ. Nô tỳ chỉ có... có lời thề của mình. Nô tỳ thề với trời đất, nô tỳ không làm chuyện này! Nếu nô tỳ nói dối... cầu cho trời tru đất diệt!

Nàng nói, giọng run rẩy nhưng lại rất kiên định. Một lời thề độc. Trong xã hội phong kiến, lời thề này có trọng lượng rất lớn. Liễu Nhu sững lại. Nàng ta không ngờ Mộc Lan lại dám dùng lời thề độc để biện minh.

Carrot Và Tịch Dương

Lãnh Phong nhíu mày. Hắn không tin lời thề của bất kỳ ai. Nhưng thái độ của Mộc Lan... có vẻ không giống đang nói dối. Hắn đã quen với việc đọc vị người khác. Sự sợ hãi kia có thật, nhưng sự kiên định trong lời thề cũng rất thật.

"Nàng ta... thực sự không làm chuyện này sao?" Hắn tự hỏi. "Hay... nàng ta là một diễn viên quá giỏi?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com