Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 31



Nàng khoác thêm chiếc áo choàng mỏng, đi theo tên gia đinh. Bước chân nàng vẫn giữ vẻ nhẹ nhàng, an phận, nhưng bên trong, adrenaline đã bắt đầu chảy rần rần trong huyết quản.

Vào đến thư phòng, Lãnh Phong đang ngồi sau bàn làm việc. Trên bàn không có công văn hay sổ sách. Chỉ có... một bức tranh.

Một bức tranh đã úa màu thời gian.

Mộc Lan vừa nhìn thấy bức tranh đó, nàng sững người.

Đó là bức tranh vẽ phong cảnh một ngôi nhà cổ, với cây đa già trước sân, và một con sông nhỏ chảy phía sau. Ngôi nhà đó... chính là nhà cũ của gia đình nàng!

Lãnh Phong nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như găm chặt.

- Ngươi... có nhận ra nơi này không, Mộc Lan?

Giọng hắn trầm thấp, nguy hiểm.

Mộc Lan cảm thấy đầu óc quay cuồng. Hắn... hắn tìm thấy bức tranh này ở đâu? Hắn đã biết rồi sao? Hắn biết nàng là con gái của gia tộc Mộc?

Nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tay nàng khẽ run rẩy không kiểm soát được.

- Nô tỳ... nô tỳ chưa từng thấy bức tranh này ạ.

Nàng nói, giọng nhỏ nhẹ.

Lãnh Phong cười nhạt, một nụ cười đầy vẻ khinh miệt.

- Chưa từng thấy? Ngươi chắc chứ? Ta nghe nói... ngôi nhà này là của một gia tộc lớn ở kinh thành, trước khi bọn chúng phạm tội và bị tịch biên. Một gia tộc tên... Mộc.

Hắn nhấn mạnh cái tên "Mộc", ánh mắt không rời khỏi nàng.

Mộc Lan cảm thấy toàn thân cứng lại. Hắn biết. Hắn đã biết rồi. Không thể giấu được nữa.

Nhưng nàng vẫn cố gắng lần cuối cùng.

- Gia chủ... nô tỳ không biết gì về gia tộc Mộc ạ. Nô tỳ chỉ là con gái một người dân thường ở tỉnh lẻ...

- Đủ rồi!

Lãnh Phong đột ngột đập mạnh tay xuống bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Ngươi còn định diễn đến bao giờ?!

Hắn đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt nàng.

- Ngươi là ai? Mục đích ngươi vào phủ của ta là gì?!

Mộc Lan ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. Vẻ sợ hãi trên mặt nàng dần biến mất, thay vào đó là sự tĩnh lặng đến đáng sợ, và một tia lửa hận thù không thể che giấu được nữa.

- Ta...

Carrot Và Tịch Dương

Nàng hít một hơi thật sâu.

- Ta là Mộc Lan. Con gái của Mộc đại nhân, người đã bị ngươi vu oan, hãm hại, khiến gia tộc ta tan nát!

Lời nói của nàng như một tiếng sét đánh ngang tai Lãnh Phong. Hắn sững người. Khuôn mặt tuấn tú của hắn thoáng qua sự kinh ngạc, rồi nhanh chóng chuyển thành vẻ giận dữ và... hả hê?

- Ha! Thì ra là vậy! Ta cứ thắc mắc con mèo nhỏ này từ đâu ra! Hóa ra... là cá lọt lưới năm xưa!

Hắn bật cười lớn, giọng đầy vẻ chế giễu.

- Ngươi! Ngươi vào phủ của ta với thân phận vợ lẽ thấp kém... chỉ để trả thù sao? Ngươi nghĩ ngươi làm được gì?!

- Ta sẽ khiến ngươi... phải trả giá cho tất cả những gì ngươi đã làm!

Mộc Lan nói, giọng lạnh như băng, không còn chút run rẩy nào. Đôi mắt nàng tóe ra lửa hận. Lớp vỏ bọc nhu nhược đã hoàn toàn vỡ vụn.

Lãnh Phong nhìn nàng, vẻ mặt càng thêm tàn độc.

- Trả giá? Ngươi nói hay lắm! Nhưng ngươi có gì để trả giá ta? Ngươi chỉ là một con đàn bà yếu ớt, dám lọt vào hang cọp của ta!

Hắn tiến lại gần, đưa tay bóp mạnh vai nàng.

- Ngươi tưởng ngươi thông minh lắm sao? Ngươi tưởng ta không biết ngươi lén lút điều tra? Ta đã nhìn thấu ngươi từ lâu rồi!

- Ngươi không hề nhìn thấu ta!

Mộc Lan nghiến răng. Vai nàng đau nhói dưới lực siết của hắn, nhưng nàng không lùi bước.

- Ngươi... vào phủ để tìm cái này sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com