Lãnh Phong nhìn Mộc Lan. Vẻ mặt nàng ta đã trở lại sự nhu nhược quen thuộc, nhưng hắn biết... hắn biết đó là giả tạo. Hắn không còn chút nghi ngờ nào về việc nàng không hề đơn giản.
"Nàng ta... là một con rắn độc thật sự," hắn nghĩ. Vụ Triệu Ngũ, vụ mất trộm... có lẽ đều liên quan đến nàng ta? Nàng ta vào phủ với mục đích gì? Tại sao lại nhắm vào hắn?
Hắn không trừng phạt Mộc Lan. Thứ nhất, nàng vừa vạch trần được bộ mặt thật của Liễu Nhu (theo cách hắn muốn nhìn thấy). Thứ hai, hắn muốn giữ nàng lại, quan sát nàng, tìm hiểu bí mật của nàng. Một con cờ thú vị. Một mối đe dọa cần kiểm soát.
- Ngươi cứ lui xuống đi. Tạm thời cứ an phận ở viện Sương Hằng.
Lãnh Phong nói, giọng điệu đã không còn sự thờ ơ, thay vào đó là sự cảnh giác và dò xét tột độ.
- Dạ... nô tỳ xin tuân lệnh gia chủ.
Mộc Lan cúi đầu, hành lễ, rồi chậm rãi rời đi. Nàng biết, mình vừa loại bỏ được Liễu Nhu, tạm thời an toàn hơn ở hậu viện. Nhưng giá phải trả là sự nghi ngờ và chú ý trực tiếp từ Lãnh Phong.
"Ngươi sẽ không sống sót đâu," lời nói của Liễu Nhu văng vẳng bên tai nàng. "Cái phủ này... là địa ngục!"
Mộc Lan trở về viện Sương Hằng. Nàng ngồi xuống, cảm thấy một chút trống rỗng. Nỗi hả hê khi thấy Liễu Nhu sụp đổ... không lớn như nàng nghĩ.
Liễu Nhu đã đi. Kẻ thù ở hậu viện đã bị loại. Nhưng kẻ thù chính... vẫn còn đó. Và giờ đây, hắn đã hoàn toàn tập trung sự nghi ngờ vào nàng.
"Ngươi chỉ vừa bắt đầu thôi..."
Đúng vậy. Cuộc chiến thật sự... chỉ vừa bắt đầu. Mộc Lan siết chặt chiếc chìa khóa dưới lớp áo lót. Nàng đã có bằng chứng. Nàng đã loại bỏ Liễu Nhu. Bước tiếp theo... là Lãnh Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nhìn ra cửa sổ. Bóng tối đang bao trùm phủ đệ Lãnh Phong. Nàng biết, nơi đây không phải là nhà. Nó là một cái hang cọp.
Nhưng nàng... nàng không còn sợ hãi nữa. Nàng đã chọn bước vào đây. Và nàng sẽ không rời đi cho đến khi mục đích báo thù hoàn thành. Dù cái giá phải trả có là gì đi nữa.
"Địa ngục sao?" Nàng khẽ nhếch mép. "Nếu là địa ngục... ta sẽ kéo ngươi xuống cùng ta, Lãnh Phong."
10
Sau vụ Liễu Nhu sụp đổ, phủ đệ Lãnh Phong tạm thời bình yên giả tạo. Nhưng Mộc Lan biết, sự yên bình này còn đáng sợ hơn bão tố. Ánh mắt Lãnh Phong mỗi khi nhìn nàng giờ đây không còn vẻ thăm dò, mà là sự cảnh giác và suy tính lạnh lẽo. Hắn đã bắt đầu điều tra nàng.
Quả nhiên, chỉ vài ngày sau, Mộc Phong sai người lén lút đến quê nhà nàng, điều tra về thân thế "tiểu cô nương mồ côi, lưu lạc". Mộc Lan biết tin này từ người quản gia cũ (ông ta vẫn âm thầm giúp đỡ nàng bằng cách đưa tin tức nhỏ nhặt mà không quá nguy hiểm).
"Hắn... đã bắt đầu truy gốc," Mộc Lan nghĩ thầm. "Hắn sẽ sớm biết ta là ai."
Nàng biết thời gian không còn nhiều. Bằng chứng trong cuốn sổ phải được sử dụng trước khi thân phận nàng bị phơi bày hoàn toàn.
Một buổi sáng, khi Mộc Lan đang tưới hoa trong sân, một tên gia đinh lạ mặt bước vào, dáng vẻ trang nghiêm hơn những tên hầu thông thường.
- Mộc Lan nương tử? Gia chủ có lệnh mời nương tử đến gặp tại thư phòng ạ.
Mộc Lan cảm thấy tim mình thắt lại. Lại thư phòng. Lần này, nàng biết không phải chỉ là "nói chuyện" nữa.
Carrot Và Tịch Dương
"Hắn đã tìm được gì đó rồi sao?" Nàng tự hỏi, lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.