Một chiếc hộp gỗ nhỏ được giấu kỹ dưới gốc cây. Nàng dùng chiếc chìa khóa đồng thau mở nó ra. Bên trong... là một bộ y phục hạ nhân cũ kỹ và một tấm thẻ ra vào phủ giả.
Đây là tất cả những gì người quản gia cũ có thể giúp nàng. Chỉ đường thoát.
Nàng nhanh chóng thay y phục, mái tóc được búi gọn gàng ẩn dưới khăn trùm đầu của hạ nhân. Khuôn mặt nàng cố tình làm cho lấm lem, trông giống một người làm tạp dịch bẩn thỉu.
Nàng đi theo lối đi bí mật mà người quản gia cũ đã chỉ, men theo tường phủ, né tránh những điểm canh gác chính. Rủi ro vẫn rất cao. Chỉ cần một người lính gác cảnh giác...
Nhưng dường như vận may đang mỉm cười với nàng. Nàng thành công đi đến cổng phụ của phủ đệ, nơi chỉ có một lính gác già. Ông ta đang ngủ gật.
Nàng khẽ khàng đi qua cánh cổng, tấm thẻ ra vào giả chỉ là vật trang trí, nàng dựa vào sự lén lút và vận may nhiều hơn.
Nàng đã ra khỏi phủ!
Cảm giác tự do thoáng qua, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi sự căng thẳng tột độ. Bây giờ, làm thế nào để đến triều đình?
Nàng hòa mình vào dòng người trên phố, đi bộ thật nhanh. Khuôn mặt cúi gằm, cố gắng không gây chú ý.
Trong đầu nàng chỉ còn hình ảnh gia đình bị hại, lời nói chế giễu của Lãnh Phong. Tất cả nỗi đau, sự sỉ nhục, giờ đây hóa thành sức mạnh phi thường.
"Cha, mẹ, các huynh... Con đến đây. Con sẽ đòi lại công bằng cho chúng ta." Nàng nghĩ thầm.
Đến được khu vực triều đình, nàng phải đối mặt với một lớp an ninh dày đặc hơn nữa. Lính gác, cấm vệ quân khắp nơi. Với thân phận hạ nhân giả, nàng không thể vào được.
"Làm thế nào?" Nàng đứng ở xa, quan sát. Mọi người đều phải có thẻ bài hoặc lệnh triệu mới được vào.
Đúng lúc đó, một vị quan lớn bước đến, theo sau là đoàn tùy tùng. Quan phục lộng lẫy, vẻ mặt uy nghiêm. Nàng chợt nhận ra ông ta. Hắn là đối thủ chính trị của Lãnh Phong, một người tương đối thanh liêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Carrot Và Tịch Dương
Ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu nàng. Liều lĩnh. Nhưng đáng thử.
Nàng chờ vị quan đó đi qua cổng, rồi bất ngờ chạy vụt đến, quỳ sụp xuống trước mặt ông ta, giả vờ vấp ngã thảm hại, làm rơi vãi vài thứ lặt vặt từ trong tay áo ra (không phải cuốn sổ, chỉ là vài vật vô hại).
- Đại nhân! Xin đại nhân giúp nô tỳ!
Nàng hô lên, giọng hoảng hốt.
Vị quan đó nhíu mày, dừng lại. Cấm vệ quân lập tức tiến đến.
- Chuyện gì vậy? Sao ngươi dám cản đường bản quan?
- Đại nhân! Nô tỳ có việc cơ mật muốn bẩm báo! Cực kỳ quan trọng! Liên quan đến... liên quan đến an nguy triều đình!
Nàng nói, giọng run run, vẻ mặt tuyệt vọng.
Vị quan đó nhìn nàng, ánh mắt đầy sự nghi ngờ. Một hạ nhân bẩn thỉu lại dám nói những lời như vậy? Nhưng vẻ mặt tuyệt vọng và sự quả quyết trong giọng nói của nàng... khiến ông ta hơi lưỡng lự.
- Cơ mật? Ngươi là ai?
- Nô tỳ... nô tỳ chỉ là một người làm công nhỏ bé... Nhưng nô tỳ vô tình biết được một bí mật động trời! Liên quan đến Lãnh Phong đại nhân!
Nghe đến cái tên Lãnh Phong, vị quan đó thay đổi sắc mặt. Ông ta và Lãnh Phong là tử địch chính trị.
- Lãnh Phong? Ngươi nói dối cái gì đó?
- Nô tỳ không dám! Sinh mạng của nô tỳ không đáng giá! Nhưng bí mật này... nếu không được vạch trần... sẽ gây họa lớn! Xin đại nhân... cho nô tỳ một cơ hội... nói ra sự thật!