Lãnh Phong lắp bắp, không còn vẻ tự tin, phong độ ngày thường. Hắn nhìn quanh. Các quan lại đều nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, phẫn nộ. Kẻ muốn lật đổ hắn thì hả hê, kẻ từng là đồng minh thì né tránh ánh mắt hắn.
Hắn biết, mọi thứ đã sụp đổ.
- Bắt Lãnh Phong lại!
Bệ hạ ra lệnh.
- Cấm vệ quân! Mau!
Lãnh Phong hoảng loạn tột độ. Hắn không thể để bị bắt! Bị bắt nghĩa là cái chết!
- Không! Ta không đi!
Hắn hét lên, đột ngột rút đoản đao giấu trong tay áo, tấn công những tên cấm vệ quân đang xông tới. Hắn liều mạng, điên cuồng như một con thú bị dồn vào đường cùng. Hắn là kẻ có võ công, mấy tên cấm vệ quân không dễ dàng áp chế.
Sân triều trở nên hỗn loạn. Tiếng binh khí va chạm, tiếng hô hoán.
Mộc Lan đứng đó, nhìn cảnh tượng Lãnh Phong liều mạng chống cự, không một chút rung động. Ánh mắt nàng lạnh lẽo. Đó là kẻ đã hủy hoại cuộc đời nàng. Kẻ đang vùng vẫy trong vũng lầy tội lỗi do hắn tạo ra.
Cuối cùng, với số đông áp đảo, Lãnh Phong bị áp chế. Hắn bị tước vũ khí, bị ghì chặt xuống đất, hai tay bị trói quặt ra sau. Khuôn mặt hắn đầy vẻ tức giận và tuyệt vọng.
- Lãnh Phong đại nhân! Ngươi có gì muốn nói nữa không?
Vị quan đã giúp Mộc Lan lên tiếng, giọng đầy mỉa mai.
Lãnh Phong không đáp. Hắn chỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm kiếm Mộc Lan giữa đám đông. Khi nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn tóe ra lửa hận ngút trời. Hắn gầm lên, giọng khàn đặc.
- Ngươi! Mộc Lan! Ta sẽ không tha cho ngươi! Ngay cả khi xuống địa ngục... ta cũng sẽ kéo ngươi theo!
Mộc Lan bước lên một bước nhỏ, nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Địa ngục? Đó là nơi dành cho ngươi, Lãnh Phong. Ngươi đã tự tạo ra địa ngục cho chính mình.
Giọng nàng lạnh lẽo, không cảm xúc.
- Ngươi... ngươi là con gái Mộc Lan?
Hắn lắp bắp, khó tin nhìn nàng.
- Đúng vậy. Ta là Mộc Lan. Con gái của Mộc đại nhân. Kẻ mà ngươi đã vu oan, cướp đoạt, khiến cả gia tộc ta... tan nát!
Nàng nói, mỗi chữ như một nhát dao.
- Ngươi nhớ không, Lãnh Phong? Mười năm trước... đêm đó mưa rất lớn... Ngôi nhà của ta cháy... cha ta bị bắt... mẹ ta bệnh nặng không ai chăm sóc... các huynh đệ ly tán... Tất cả... tất cả là do ngươi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng kể lại, giọng điệu bình tĩnh đến đáng sợ.
Carrot Và Tịch Dương
- Ta... ta chịu đựng sự tủi nhục, sống như một cái bóng, chỉ để có ngày hôm nay. Ngày nhìn ngươi... sụp đổ!
Lãnh Phong nhìn nàng, ánh mắt hoảng loạn dần biến thành sự hối hận... không, là sự căm hận và điên loạn. Hắn không hối hận vì tội ác của mình. Hắn hối hận vì đã bỏ sót một kẻ thù, khinh địch trước một nữ nhân yếu đuối.
- Ngươi... ngươi...
Hắn cố gắng nói, nhưng không thốt nên lời.
- Ngươi nghĩ ngươi đã thắng khi lấy đi cuốn sổ của ta? Ngươi nghĩ ngươi có thể kiểm soát tất cả? Ngươi nhầm rồi. Sự thật không thể bị che giấu mãi mãi. Và công lý... dù muộn màng... vẫn sẽ đến.
Mộc Lan nói, nhìn hắn. Nỗi hận trong nàng... giờ đã được giải tỏa. Nhưng không phải là sự hả hê như nàng từng nghĩ. Chỉ là một sự trống rỗng lạnh lẽo.
Lãnh Phong bị kéo đi. Tiếng hắn gầm gừ, chửi rủa dần xa. Cuộc đời hắn... kết thúc rồi. Kẻ quyền cao chức trọng, mưu mô tàn độc... giờ chỉ còn là một tù nhân.
Tin tức về sự sụp đổ của Lãnh Phong và mạng lưới tội ác của hắn lan đi nhanh chóng. Triều đình chấn động. Những kẻ liên quan bị bắt giữ. Tài sản bị tịch biên. Lãnh Phong phải trả giá đắt nhất cho tội ác của mình.
Số phận của Liễu Nhu cũng được định đoạt. Nàng ta bị liên lụy trong vụ án của Lãnh Phong, gia tộc Liễu cũng chịu ảnh hưởng nặng nề. Nàng ta từ chính thất quyền lực biến thành tội nhân, có lẽ phải sống cuộc đời còn tồi tệ hơn cả cái chết. Lời nguyền của nàng ta: "Ngươi sẽ không sống sót đâu"... giờ nghe sao mỉa mai. Nàng ta mới là người không sống sót trong cái phủ đệ này.
Mộc Lan chứng kiến tất cả. Nhìn phủ đệ Lãnh Phong bị niêm phong, nhìn những kẻ từng khuất phục dưới chân hắn giờ run rẩy sợ hãi. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm. Gánh nặng báo thù... cuối cùng cũng được trút bỏ. Gia đình nàng... đã được minh oan.
Nhưng... sự trống rỗng thì sao?
Nàng rời khỏi phủ đệ Lãnh Phong. Nàng không mang theo gì ngoài bộ y phục hạ nhân cũ kỹ và chiếc chìa khóa đồng thau trên cổ. Tài sản của gia đình nàng đã mất hết, không thể lấy lại được. Nhưng nàng cũng không cần. Mục đích của nàng không phải là tiền bạc.
Nàng đến thăm mộ của cha mẹ (nếu còn, hoặc một nơi tưởng niệm). Nàng đứng đó, lặng lẽ, thắp một nén hương.
- Cha, mẹ... con đã làm được rồi. Kẻ thù... đã phải trả giá.
Nước mắt nàng rơi xuống, nhưng không phải là nước mắt đau khổ. Là nước mắt của sự giải thoát, của sự mệt mỏi.
"Báo thù... là tất cả cuộc sống của mình trong mười năm qua," nàng nghĩ. "Giờ đây... khi nó đã kết thúc... mình sẽ đi đâu? Làm gì?"
Con đường phía trước trải dài, vô định. Không còn hận thù thúc đẩy. Không còn mục tiêu cụ thể. Chỉ còn nàng, một mình.
Nàng nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời đang dần lặn xuống. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một khoảng trời, vừa rực rỡ, vừa bi thương.
"Sự bình yên?" Nàng tự hỏi. Đó là điều nàng luôn khao khát, luôn nghĩ rằng sẽ có được sau khi báo thù. Nhưng giờ đây, nó dường như quá xa vời.
Nàng không biết tương lai sẽ ra sao. Sẽ tìm một nơi yên tĩnh để sống ẩn dật? Sẽ dùng những gì đã học để giúp đỡ người khác (những người bị hại như nàng)? Hay sẽ mãi mãi mang theo vết sẹo của quá khứ?
Nàng bước đi trên con đường mới, bỏ lại phía sau tàn tích của một đế chế tội lỗi. Phía trước là một cuộc hành trình khác. Hành trình tìm lại chính mình. Hành trình tìm kiếm sự bình yên nội tâm. Dù khó khăn đến đâu... nàng tin rằng mình sẽ làm được. Giống như nàng đã làm được tất cả những gì không ai nghĩ nàng có thể làm.
Gia đình Mộc đã được minh oan. Kẻ ác đã bị trừng trị.