Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 38



Lãnh Phong gần như đứng không vững. Vụ ở bến Ninh Đông... chuyện hắn g.i.ế.c Triệu Ngũ... Sao nàng ta biết hết được?! Cuốn sổ! Chắc chắn nàng ta đã ghi nhớ hết tất cả!

Hắn nhìn Mộc Lan, ánh mắt đầy hoảng sợ và tức giận. Hắn không thể để nàng nói thêm nữa!

- Bệ hạ! Xin bệ hạ cho phép thần... xử lý kẻ vu khống này ngay tại đây! Nàng ta đang làm loạn triều cương!

Hắn gầm lên, vẻ mặt dữ tợn.

Bệ hạ ngồi trên ngai, vẻ mặt nghiêm nghị. Ngài không nói gì, chỉ im lặng quan sát. Ngài là người cai trị, ngài muốn thấy sự thật, dù nó tàn khốc đến đâu.

Mộc Lan nhìn Lãnh Phong, ánh mắt lạnh lẽo. Kẻ tự phụ nghĩ rằng nắm mọi thứ trong tay. Kẻ không ngờ rằng... có thứ không thể cầm nắm. Đó là sự thật.

Nàng đã đưa bằng chứng ra ánh sáng. Không phải bằng vật chất, mà bằng lời nói, bằng sự liều lĩnh, bằng chính sinh mạng của mình. Nàng đã thành công trong việc gieo rắc nghi ngờ vào tâm trí bệ hạ và các quan lại.

Lãnh Phong nhìn nàng, nhìn vẻ mặt bình thản đến đáng sợ của nàng giữa sân triều đầy sóng gió. Hắn không thể tin được. Một kẻ mà hắn coi thường, khinh miệt... lại dám đứng đây, đối diện với hắn, vạch trần hắn trước mặt toàn thể triều đình.

Ánh mắt của hắn, đầy hoảng sợ, tức giận, và một tia... nhận ra sự thật. Hắn đã thua. Thua một cách cay đắng, thua chính vì sự tự phụ và khinh địch của mình. Cuốn sổ đã mất... nhưng trí tuệ và lòng hận thù của nàng thì không.

Carrot Và Tịch Dương

Nàng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, không còn sự sợ hãi hay giả tạo. Chỉ còn sự căm hận ngút trời và sự thỏa mãn lạnh lẽo khi nhìn thấy sự sụp đổ bắt đầu trong mắt hắn. Kẻ đã cướp đi tất cả của nàng... giờ đây, nàng đang cướp đi tất cả của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trò chơi kết thúc. Màn vạch trần... đã bắt đầu.

12

Sự thật được Mộc Lan phơi bày như một cơn địa chấn xé toạc sự tĩnh lặng của sân triều. Các quan lại xôn xao bàn tán, tiếng rì rầm ngày càng lớn, biến thành tiếng vỡ òa của sự kinh ngạc và phẫn nộ. Gia tộc Mộc, Vệ Kiêu, tầng hầm bí mật, buôn bán hàng cấm... Những từ ngữ đó như những mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào uy tín và quyền lực mà Lãnh Phong đã dày công xây dựng.

Bệ hạ ngồi trên ngai vàng, vẻ mặt nghiêm nghị, không nói một lời. Nhưng ánh mắt Ngài... đã thay đổi. Từ dò xét, chuyển sang căm phẫn. Tội danh cấu kết buôn lậu, che giấu bí mật động trời... đủ để lung lay cả triều cương.

Lãnh Phong đứng sững sờ tại chỗ. Khuôn mặt hắn tái mét, đôi mắt mở to vì hoảng sợ, tức giận và không thể tin được. Hắn nhìn Mộc Lan, nhìn nàng hạ nhân lam lũ đang đứng hiên ngang giữa sân triều, giọng nói lạnh lẽo đầy sự thật. Hắn không ngờ... nàng ta lại làm được. Nàng ta không có bằng chứng vật chất, nhưng nàng ta đã biến kiến thức của mình thành vũ khí sắc bén nhất, đ.â.m thẳng vào tim hắn.

- Bệ hạ! Nàng ta... nàng ta nói dối! Tất cả là vu khống! Nàng ta là con gái phản tặc! Không thể tin lời nàng ta được!

Hắn gầm lên, cố gắng phủ nhận, cố gắng dùng thân phận của nàng để bẻ cong sự thật. Hắn muốn chạy trốn, nhưng chân như đóng đinh vào đất.

- Lãnh Phong!

Bệ hạ cất tiếng, giọng nói đầy uy áp khiến Lãnh Phong rùng mình.

- Ngươi có gì để nói không? Những điều cô gái này nói... có thật không?

- Bệ hạ... thần... thần...


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com