Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
- Đến!
Kiếm sĩ áo trắng dùng huyết kiếm oanh kích huyết đao cơ.
Khi huyết đao cơ toàn lực chống đỡ trong vô thức, kiếm sĩ áo trắng lại dần lùi bước, kéo nàng ra xa bên ngoài. Huyết đao cơ chỉ chiến đấu theo bản năng nên kiếm sĩ áo trắng vẫn đối phó được.
- Giết hắn!
Theo tiếng ra lệnh của kiếm sĩ áo trắng, mười bóng hình lao lên nhào về hướng Lâm Duệ.
Nhưng chớp mắt tiếp theo, lôi võng cuồng bạo nổ tung. Ầm! Bốn người thân chia làm đôi, máu văng lên cao! Một người trong đó còn đã là cấp 4 trung kỳ, hắn rõ ràng đã toàn lực đề phòng nhưng vẫn bị ánh đao xuyên không chém chết.
- Má nó! Đây là bí đao vượt vương! Quá mạnh rồi, không thể đề phòng được!
- Không cần sợ! Bí đao này của hắn không dùng được liên tục đâu!
- Lao lên, giết hắn!
- Đã có người dùng mạng lấy đi chiêu vừa rồi, anh em lao lên, giết!
Vương Sâm trông thấy đám sát thủ vẫn hiên ngang lao lên thì không khỏi sợ hãi.
Bí chiêu S+ Kinh Lôi Tuyệt Trảm thi triển khá phiền toái, cần thời gian súc thế, còn tiêu hao lượng lớn chân nguyên.
Chốt lát tiếp theo, lại năm mươi lá thiểm lôi phù nổ tung, dẫn ra lượng lớn lôi đình! Phốc phốc! Máu tươi tung tóe, thêm ba tên sát thủ bị Lâm Duệ chém đôi. Còn có một người vội vàng lách mình tránh thoát nhưng bị phi kiếm vàng óng đâm xuyên tim ngã xuống.
Lâm Duệ mỗi lần thi triển Kinh Lôi Tuyệt Trảm đều có thể chém chết ba đến bốn người, làm kinh sợ đám sát thủ. Nhưng trong bóng tối, càng lúc càng nhiều sát thủ!
- Tiếp tục!
- Ta không tin hắn có thể thi triển được chiêu thứ ba!
- Chỉ là cấp 3 mà thôi, còn được bao nhiêu chân nguyên chứ!
- Anh em cùng lên, làm thịt hắn!
Cũng vào lúc này, quanh người Lâm Duệ bùng lửa cháy, lôi đình nổ vang quanh thân, đôi đồng tử biến thành đỏ vàng. Cả người hắn phát sáng như mặt trời nhỏ, chiếu sáng một vùng đêm đen.
- Giết!
Lại là Kinh Lôi Tuyệt Trảm! Trong chốc lát đã ra đến đao thứ tư, làm máu tươi tung tóe. Máu tươi lần này bắn đến phía trước thuẫn của Vương Sâm, lập tức hóa thành hàn băng, để thuẫn thêm kiên cố.
Một chiêu Kinh Lôi Tuyệt Trảm này rốt cuộc dọa đám sát thủ sợ run. Tất cả đều hoảng hốt lui lại, ẩn mình trong bóng tối, ngay cả kiếm sĩ áo trắng cũng giật mình kinh ngạc nhìn Lâm Duệ.
- Đây là? Thiên phú vượt hoàng – huyết hạch cuồng dương! Cấp 3 bậc vương?
Hắn ý thức được tình huống có chút rắc rối, Lâm Thập Nhị có huyết hạch cuồng dương, lượng chân khí và chất lượng đều cao, năng lực khôi phục cũng rất biến thái. Liệu có đủ duy trì chém ra bí đao kia liên tục không? Tên này còn luyện bí đao đấy đến đỉnh cao, dù là tốc độ xuất đao hay lực sát thương đều vô cùng đáng sợ.
Đám sát thủ dưới trướng hắn không ai có thể ngăn lại lưỡi đao sắc bén đó. Không ngờ trên đời này có cấp 3 bậc vương đáng sợ như này, vô địch cùng cấp!
Lúc này đám sát thủ của hắn nếu như làm được hung hãn không sợ chết, kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên thì chắc chắn giết được Lâm Thập Nhị, nhiều lắm là mất mạng mười mấy người thôi. Vấn đề là Thiết Sát Đường là tổ chức sát thủ, thủ hạ trong tay hắn là mời chào trên giang hồ, còn có một phần ma tu nữa, căn bản không thể làm được kỷ luật nghiêm minh. Mà tổn thất hôm nay đã để kiếm sĩ áo trắng da đầu tê dại.
Lâm Duệ khẽ nhếch miệng, đây là ý nghĩa của huyết hạch cuồng dương hắn tốn lượng lớn tiền đầu tư! Hắn thậm chí không tiếc vay 600 tệ để dị thể mau chóng thức tỉnh thiên phú này. Quang minh huyết giúp lực tương tác với nguyên tố quang hệ của hắn tăng lên, cũng giúp tốc độ xuất đao và lực lượng tăng lên nhiều. Nhưng nếu không có đủ nguyên lực ủng hộ thì việc tăng lên này không có chút ý nghĩa nào.
- Cố gắng không tới gần!
- Đao kia đáng sợ thật! Lao lên là chịu chết, trừ khi có cấp 5, hoặc cấp 4 bậc vương, nếu không không đỡ nổi một đao a.
- Kéo dài khoảng cách, bí đao của hắn là trong phạm vi sáu trượng, lui ra ngoài là an toàn.
- Dùng tên nỏ phi châm bắn hắn. Mập mạp kia là cấp 3 thôi, sắp không chịu được rồi.
- Cẩn thận phi kiếm của hắn nữa!
Vương Sâm không khỏi cười khổ, phi châm và tên nỏ bắn ra tăng gấp đôi. Cũng may là đám sát thủ không có trang bị quân dụng, chỉ có nỏ ngắn xách tay nhưng tầng băng trên tấm chắn cũng nhanh chóng vỡ vụn.
Vương Sâm không khỏi thầm nghĩ mình vẫn là gánh nặng cho Duệ ca.
Hắn biết hiện giờ Lâm Duệ không thể dùng phù lục dịch chuyển, nhưng nếu mượn phòng ốc, địa hình quanh đây đánh du kích chiến, Lâm Duệ chưa chắc đã sợ! Ngay cả cao thủ cấp 5 cũng chưa chắc đã bắt kịp biến hóa thân pháp của Lâm Duệ, chỉ ỷ vào tố chất thân thể, phản ứng nhanh hơn mới áp chế được Lâm Duệ.
Vương Sâm hít một hơi thật sâu, nỗ lực duy trì tỉnh táo, đẩy bột phấn đến nơi thích hợp nhưng hắn không biết liệu có tạo được tác dụng không, khẽ nói:
- Thập Nhị ca, nếu tình huống không đúng thì ngươi chạy trước đi, không cần để ý đến ta! Đã giáng lâm thì chấp nhận sống chết có số, lần này ta đen! Nhớ kỹ Thập Nhi ca, không được miễn cưỡng.
Lâm Duệ khẽ nghiêng mắt nhìn Vương Sâm, rồi cười tươi. Đây là huynh đệ có thể phó thác sinh tử, nhưng giờ còn chưa đến mức đấy. Hắn vừa súc thế, vừa ra chiêu, tay cầm đoản đao màu máu – đấy là thanh khế đao Cơ Tuyết Oánh đưa cho hắn.
Hắn thầm nghĩ vấn đề của Cơ Tuyết Oánh là ở huyết khế. Nhưng sau phong ba ở huyện Ngân Nguyệt, hắn đã kiểm tra kỹ càng thân thể Cơ Tuyết Oánh, với cơ sở trận pháp cấp đại tông sư, ngự pháp thần quyết cấp đại tông sư đảm bảo không có sơ hở nào, ký kết khế ước của huyết đao cơ không có vấn đề gì.
Lâm Duệ phát hiện bản thân rơi vào điểm mù, vấn đề không chỉ ở Cơ Tuyết Oánh, mà còn có thể ở thanh “khế đao” này! Hắn hoáng suy ngẫm rồi liếm môi, hắn bỗng dùng sức bóp mạnh, trên thanh đao dần rạn nứt.
Kiếm sĩ áo trắng ở phía xa thấy vậy thì sững người:
- Ngươi làm gì vậy?
Hắn hiểu điều đó nghĩa là gì, gương mặt trắng bệch:
- Ngươi phải biết nếu khế đao bị vỡ, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi huyết đao cơ.
Lâm Duệ lại khẽ cười, tiếp tục dùng sức, bóp đến vỡ vụn thanh khế đao, cũng làm huyết khế giữa hắn và Cơ Tuyết Oánh đứt gãy.
Hai mắt hắn sắc bén như đao, mang theo mấy phần mỉa mai nhìn kiếm sĩ áo trắng:
- Sao ta phải lo chứ? Lâm mỗ cảm thấy “duyên” giữa hai ta sẽ thêm sâu hơn! Liên kết giữa ta vàng nàng ấy, không phải chỉ dựa vào huyết khế ước thúc!
Cũng vào lúc này, trong mộng cảnh của Cơ Tuyết Oánh. Nguyên Cực một mực lạnh lùng nhìn Cơ Tuyết Oánh đang điên cuồng giãy dụa. Lúc này huyết đao cơ đang trong giấc mộng, thân thể của nàng là nguyên thần biến thành, nên thiêu đốt huyết diễm chính là thiêu đốt nguyên thần của nàng.
- Đừng giãy dụa phí công nữa! Ngươi càng cố gắng chỉ càng thống khổ thôi.
Nguyên Cực khẽ lắc đầu, ánh mắt hơi mất kiên nhẫn. Đám người Thiết Sát Đường sao còn chưa giết chết Lâm Thập Nhị chứ? Thằng nhãi ranh đó khó giải quyết vậy sao?
Cũng vào lúc này, sắc mặt Nguyên Cực hơi thay đổi, vô cùng hồi hộp:
- Không thể nào? Sao tên này dám chứ? Sao dám phá vỡ khế đao chứ?
Cơ Tuyết Oánh ở đối diện đột nhiên bình tĩnh, nàng cảm giác được lực khống chế trên bản thân biến mất.
Cùng lúc đó, nàng cảm ứng được câu nói của Lâm Duệ.
- Liên kết giữa ta vàng nàng ấy, không phải chỉ dựa vào huyết khế ước thúc!
Cơ Tuyết Oánh hơi cúi đầu, mái tóc chê khuất mặt rồi huyết diễm tuôn trào mãnh liệt.
- Giết!
Giờ phút này, Cơ Tuyết Oánh đã dành dụm sát ý đến cực hạn, ma lực của nàng cũng bộc phát lao qua giới hạn, điên cuồng tăng lên!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an