Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Nguyên Cực phát hiện khế đao vỡ nát thì biết không ổn rồi, đấy là thủ đoạn cuối cùng của hắn để kiềm chế huyết đao cơ. Không ngờ Lâm Thập Nhị lại quả quyết như vậy, quyết tâm phá vỡ khế đao, không tiếc giải trừ huyết khế với huyết đao cơ.
- Tên chết tiệt này!
Nguyên Cực vô cùng tức giận, cũng không thể làm gì, chỉ còn cách điên cuồng lui lại muốn thoát khoải mộng cảnh của huyết đao cơ. Nhưng hắn lập tức phát hiện xung quanh đã biến thành biển lửa đỏ đậm, không một chỗ đặt chân.
Huyết đao cơ dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm hắn, khí thế như hung thú thượng cổ giáng lâm, muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
- Không, không nên!
Nguyên Cực vô cùng hoảng sợ, ý thức dưới đao ý xung kích lâm vào ngơ ngác ngây người. Chớp mắt tiếp theo, thân thể của hắn bị chém đôi. Trong mộng cảnh không phải là thân thể của hắn, mà là linh hồn hắn, dù có bị chém đôi thì hắn cũng không chết, nhưng khi đao chém qua, còn có lửa lớn mãnh liệt theo đến, thiêu đốt hừng hực hắn thành ngọn đuốc, thêm vào lôi đình đỏ hồng, oanh diệt toàn bộ thần niệm còn sót lại của hắn. Đau đớn cực hạn làm Nguyên Cực khẽ kêu gào thảm thiết, linh hồn của hắn cũng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ tiêu tan.
Cơ Tuyết Oánh hận không thể chém đối phương thành muôn mảnh, thiêu hồn luyện phách nhưng giờ chuyện quan trọng là an nguy của chủ nhân, nàng không muốn lãng phí thời gian với Nguyên Cực nên chỉ đốt giết nguyên thần của đối phương rồi lập tức rời khỏi mộng cảnh.
Kiếm sĩ áo trắng kia giờ đang hung hãn lao đến, sau khi Lâm Thập Nhị bóp vỡ khế đao thì hắn không rút lui mà tiến lên, toàn lực tấn công Lâm Thập Nhị.
Hắn muốn lách qua Cơ Tuyết Oánh phòng ngự, giết chết thằng nhãi kia! Đây là cơ hội cuối cùng của hắn, nếu không lần hành động này tổn thất quá lớn. Bọn họ đã mất gần hai mươi người, trong đó có bốn người cấp 4, thế mà không thể đoạt lại huyết đao cơ, cũng không làm tổn thương được Lâm Thập Nhị.
Chỉ là khi Cơ Tuyết Oánh khôi phục ý thức, trong mắt lấp lánh tinh quang, trường đao “Kinh Tuyết” trong tay nàng vô cùng tinh chuẩn chặn đường kiếm sĩ áo trắng, điên cuồng phản công, đẩy lùi đối phương ra xa.
Kiếm sĩ áo trắng không chỉ bị ép rời xa Lâm Duệ, mà bước chân cũng lảo đảo bất ổn. Lực lượng của Cơ Tuyết Oánh rất mạnh, đao pháp cuồng loạn chém đến làm hắn đỡ trái hở phải, bộ pháp tán loạn. Kiếm sĩ áo trắng đầy khó tin thốt lên:
- Cấp 4 hậu kỳ?
Huyết đao cơ lại đột phá vào lúc này! Không! Không chỉ ma lực của nàng ta đột phá, mà tố chất thân thể cũng tăng lên rất nhiều, mạnh hơn hai phần mười so với dự đoán trước đó của hắn! Sao đột nhiên lại mạnh như vậy? Không thể nào!
Kiếm sĩ áo trắng cảm thấy khó mà tin nổi, càng lúc chống đỡ càng khó. Hắn muốn rút lui nhưng lại bị đao pháp cuồng bạo của Cơ Tuyết Oánh ngăn lại, lảo đà lảo đảo.
- Chủ nhân không phụ với huyết khế, vì thuộc hạ trải qua nguy hiểm, ban thưởng cho thuộc hạ nhiều thứ, cứu thuộc hạ khỏi nguy nan. Nay thuộc hạ thề trung thành theo ý chí chủ nhân, vì chủ nhân làm việc, tuyệt không vi phạm! Giết!
Theo thanh âm nỉ non của Cơ Tuyết Oánh, đôi mắt đỏ hồng của nàng toát ra hỏa diễm lôi đình cùng giận dữ.
- Ngươi?Dám tấn công chủ nhân ta?
Theo ánh đao đỏ lóe lên, tay phải cầm kiếm của kiếm sĩ áo trắng bị Cơ Tuyết Oánh chém đứt.
- Không!
Kiếm sĩ áo trắng thoáng tuyệt vọng, sắc mặt trắng bệch. Phần lớn võ công của hắn đều ở thanh kiếm kia. Cánh tay phải vừa đứt cũng mang kiếm rời xa, kiếm sĩ áo trắng không còn ngăn cản được ánh đao của Cơ Tuyết Oánh. Hắn giờ chỉ cố gắng hết sức né tránh, muốn thoát khỏi Cơ Tuyết Oánh. Nhưng đó chỉ là phí công, chỉ một hô hấp sau, Cơ Tuyết Oánh cuồng bạo chém kiếm sĩ áo trắng thành chục mảnh… máu tươi, thi thể vụn bay khắp nơi…
Đám sát thủ Thiết Sát Đường thấy vậy thì vội vã bỏ chạy, bọn họ thấy Cơ Tuyết Oánh dễ dàng chém chết thủ lĩnh của mình thì biết tình huống không ổn rồi. Lâm Thập Nhị kia đã đủ khó chơi, bí đao vượt vương đỉnh cao, thu hoạch tính mạng của họ đơn giản, giờ lại thêm huyết đao cơ hung mãnh nữa, quá đáng sợ. Thủ lĩnh của họ vừa bị huyết đao cơ chém thành vụn, cấp 5 sơ kỳ đấy, lại bị chết thảm như vậy…
Cho nên bọn họ không chút do dự lựa chọn rút lui, mỗi người túa ra một hướng, dùng tốc độ nhanh nhất cố gắng thoát thân. Nhưng đám người áo đen này không hiểu vì sao chỉ mới chạy được mấy bước thì tứ chi vô lực, ý thức mơ hồ. Ánh mắt của chúng tràn đầy sợ hãi, hình như là trúng độc rồi nhưng vấn đề là từ lúc nào chứ?
Cơ Tuyết Oánh đối với điều này hoàn toàn không có cảm giác, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, giết, giết hết đám sát thủ! Nàng là một yêu ma! Yêu ma vốn có sẵn tính khát máu hung tàn trong người! Mà Nguyên Cực và đám người Thiết Sát Đường lại khơi gợi bản năng này trong nàng!
Nàng như tử thần thu gặt sinh mạng đối phương, mỗi nơi nàng đi qua tuyệt không ai còn sống!
- A!
Lâm Duệ giơ giơ tay, định nhắc nhở Cơ Tuyết Oánh để phần cho hắn với. Trong đám sát thủ Thiết Sát Đường, có đến 1/3 là ma tu, vừa rồi hắn giết 6 tên, thu được gần ngàn điểm hồn lực. Chỉ là hắn còn chưa kịp nói ra, đã có gần nửa bên đối phương chết rồi, máu tươi, thịt nát tung tóe khắp nơi, như mưa lã chã rơi xuống đất.
Lâm Duệ chỉ đành thu tay lại, thầm nghĩ mình cũng không thiếu chút điểm hồn lực này, để cho Cơ Tuyết Oánh phát tiết một phen cũng tốt.
Chừng mười lăm hô hấp sau, Cơ Tuyết Oánh đã dọn sạch đám sát thủ trong nội nha, sau đó ánh mắt nàng đầy lạnh lùng nhìn về hướng đông.
Ở trên đỉnh mái một tòa nhà dân gần đó đang đứng hai người nhìn về phía mình, Cơ Tuyết Oánh còn chưa thể phân biệt được là địch hay bạn. Bọn họ dù có phù pháp cấp cao ẩn nấp nhưng không giấu được linh giác của nàng.
- Oánh nhi, không cần để ý đến bọn họ. Bọn họ hẳn không phải kẻ địch.
Lâm Duệ cũng nhìn hướng hai người đó. Hắn thấy họ thần sắc đề phòng nhìn mình, quả thật hai người này mới tới, cũng không mang theo địch ý. Mà không biết vì sao, Lâm Duệ lại cảm giác quen thuộc với hai người này, không hiểu cảm giác quen thuộc này từ đâu tới nữa…
Cơ Tuyết Oánh theo lời thu đao lại, trên người nàng không dính một vệt máu tươi nào, nhưng khi nàng đi đến trước mặt Lâm Duệ, thần sắc hơi khác thường.
Nàng nhìn Lâm Duệ, ngập ngừng muốn nói nhưng rồi không biết nói gì. Vừa rồi lời của chủ nhân làm nàng cảm động, liên kết giữa bọn họ quả thật không cần huyết khế để ước thúc. Nhưng huyết đao cơ vẫn cần chủ nhân, nếu không sớm muộn có ngày nàng mất khống chế…
Lâm Duệ thấy vậy mỉm cười nói:
- Ngươi vội vã gì thế, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm thợ rèn tốt nhất, rèn một thanh khế đao mới, lại dùng máu của ngươi và ta làm vật dẫn, viết lại huyết khế!
Huyết đao cơ nghe vậy thì sung sướng cười rạng rỡ. Nàng đang thầm nghĩ ngày mai dùng khế đao như nào đây? Thanh đao cũ quá xấu a…
Lâm Duệ lúc này nghiêm nghị đi ra ngoại viện.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an