Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Sáng sớm hôm sau, trên một ngọn núi nhỏ cách La Thiên sơn 20 dặm, Lâm Duệ đang đứng sóng vai cùng Mộng Vi Vân, huyết đao cơ thần sắc lạnh nhạt đứng sau lưng bọn họ. Bọn họ dựa vào độn thuật của Lâm Duệ che giấu thân hình, đồng thời nhìn hướng La Thiên sơn.
Khoảng rừng rậm phía đó chính là một phần thân thể của ma huyết hòe cấp 7. Gốc ma thực này ngụy trang tốt đến để người ta nhìn mà than thở, nó hóa thành rừng huyết hòe hai vạn gốc, mở rộng liên miên hơn mười dặm, cây xanh râm mát. Trước đó quanh đây còn có thôn trang và thợ săn. Nhưng nếu truy tra đến cùng sẽ phát hiện toàn bộ cây huyết hòe đều cùng xuất phát từ một bộ rễ, từ rễ cây của ma huyết hòe. Động phủ Tần Ngạn giấu ở trong đó, được rừng rậm bao quanh.
Lúc này xung quanh đã đứng chờ lượng lớn võ tu giang hồ, bao gồm ma long, Xích Hỏa Thiên Phần Chu Trường Cung… Có cả án sát sử Đoạn Bằng Hiên, người này đang ngồi nhàn nhã uống trà chờ đợi bên dưới một cái ô che khổng lồ. Xung quanh đối phương là mấy vị cao thủ cấp 5 như án sát phó sử Chương Trần, trong đó còn có một người mặc thiên ma long giáp, không rõ nam nữ, để Lâm Duệ chú ý hồi lâu.
Lâm Duệ còn được thấy chiến long của Đoạn Bằng Hiên, cao chừng sáu trượng, cả người bạch ngân có đường nét vàng nhạt, chỗ hai tay là trường đao dẹp hài, ở phần đầu cũng mọc sừng nhọn, nhìn vô cùng hoa mỹ, cũng vô cùng nguy hiểm. Đó là một con chiến long bậc vương, tên là thái kim đao long.
Lâm Duệ cũng thấy sau lưng Chu Trường Cung cũng có một con chiến long, cao đến bảy trượng, cả người đỏ hồng, cũng có đường viền vàng nhạt. Toàn thân nó không ngừng bốc cháy hừng hực, như là người lửa khổng lồ vậy. Đó không phải là chiến long của Chu Trường Cung, hẳn là diễm huyết phần long của tông chủ Phần Đao tông.
Những người này đều thành thật đứng ngoài rừng, tuyệt không dám tiến vào giới hạn, từ đó có thể thấy con ma huyết hòe kia mạnh đến đâu. Dù cho nó không thể di động, nhưng trong mười dặm của nó, bất cứ võ tu nào dưới cấp 7 tiến vào chỉ có đường chết!
Lâm Duệ cảm thấy bản thân vô cùng thiệt thòi, vì hắn từng có hai lá bài siêu cấp. Con ma huyết hòe kia tuy đạt đến 7SS, vô cùng đáng sợ, nhưng dù là Phí Vân Lai hay là Mộng Vi Vân, đều có thể giúp hắn đi ngang, hoành hành không sợ. Nhưng hai người này, một người thì giờ như phế vật nằm chơi game offline giết thời gian trong trụ sở của giáo sư Hàn, một người thì chỉ có thể trơ mắt đứng bên cạnh hắn nhìn tình hình.
- Thiên ma Chu Hoài Mộng kia từng nói lúc nào ma huyết hòe ngủ say không, vì sao nó ngủ say thế?
Mộng Vi Vân không biết Lâm Duệ giờ đang oán trách mình, nàng chắp tay thần sắc hiếu kỳ hỏi:
- Ta nhìn con ma huyết hòe này hình như tràn đầy tinh thần, nào có dấu hiệu nào sẽ ngủ say chứ?
Đây cũng là điểm Lâm Duệ thấy oán niệm. Bởi vì “Chu Hoài Mộng” nói động phủ Tần Ngạn hôm nay sẽ mở ra mà không nói rõ lúc nào, nên từ nửa đêm, cả đám người giang hồ đã nhao nhao đứng chờ sẵn ở bìa rừng. Lâm Duệ thì vốn đang ngon giấc ngủ say, chuẩn bị ứng phó chiến đấu ngày mai thì bị phi thư của Mộng Vi Vân gọi tỉnh.
- Thuộc hạ không rõ. Nàng ta một mực lấy đây là thẻ bài đàm phán, muốn ép thuộc hạ thả nàng ta ra. Thuộc hạ sao có thể đồng ý chứ nên không biết rõ được.
Mộng Vi Vân nghe vậy khẽ gật đầu, như vậy mới hợp lý, con thiên ma kia sao có thể dễ dàng nói ra tin quan trọng được. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời nói:
- Nếu như nàng ta muốn trả thù án sát sử thì chắc chắn sẽ nói thật. Nếu không làm gì có ai tin lời nàng ta nói chứ, nhưng giờ làm sao biết được giờ giấc cụ thể, nếu có thể đợi đến giữa trưa thì tốt.
Lâm Duệ nghe vậy thì hiếu kỳ, sao lại là giữa trưa, có chỗ tốt gì sao? Hắn rất nhanh đã biết lý do.
- Từ hình ảnh xem được của Chu Hoài Mộng, động phủ Tần Ngạn rất nhỏ, không quá hai mươi dặm, trên dưới chỉ có hai tầng, còn không lớn bằng quận thành. Dự tính sau khi tiến vào, chỉ trong nửa khắc là sẽ phân chia xong xuôi. Sau khi ngươi tiến vào, không cần để ý đến thứ khác, chỉ cần lấy được bình dược kia. Nhưng nhất phải đảm bảo an toàn bản thân, nếu không lấy được thì không sao, việc này không trách ngươi được.
Mộng Vi Vân vừa nói dứt lời, một ánh sáng vàng rơi xuống trước mặt nàng. Đó là phi thư mười vạn dặm của nàng.
Ánh mắt nàng sáng lên, mở ra phi thư, bên trong có một khối kim loại bạc bằng móng tay.
Ánh mắt Lâm Duệ vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ đây không phải là chip lượng tử thì là gì, hắn làm bộ ngạc nhiên hỏi:
- Đại nhân, đây là thứ gì vậy?
- Đây là vật dụng chuyên dụng của vực ngoại thiên ma, là khóa thân phận, sử dụng đồ của thiên ma, giải thích rất phức tạp, ta cũng không hiểu rõ lắm, để sau này hãy nói đi.
Mộng Vi Vân vừa nói vừa lấy ra một đai lưng, cắm chip vào nói:
- Đây là một trang bị ta cướp được của Phí Vân Lai, gọi là vỏ giáp tăng lực. Thứ này vốn bị ta xé rách, vứt ở góc chiến trường, mười ngày trước, chiến long của ta theo vị trí ký ức lấy về được, phát hiện thứ này đã tự chữa lành, hẳn là nó có ký ức kim loại, cho nên sau khi lấy về, ta nhờ bằng hữu ở “Cơ Thần Điện” giúp ta làm chip này.
- Nghe nói đây là “vỏ giáp tăng lực” bản không trọn vẹn của vực ngoại thiên ma, có thể gia tăng lực lượng và tốc độ. Thập Nhị ngươi hẳn biết đến thiên ma long giáp của chúng ta chính là mô phỏng vỏ giáp tăng lực kết hợp động lực máy móc chế tạo ra, vô cùng thần kỳ, nghe nói cao nhất có thể đạt đến cấp 9. Ta đoán Phí Vân Lai không còn tiền nên mới mua vỏ giáp tăng lực đơn giản.
Mộng Vi Vân vừa nói vừa cởi chiến giáp và áo ngoài cho Lâm Duệ, đeo đai lưng này vào cho hắn.
Lâm Duệ thầm nghĩ Phí Vân Lai không phải không có tiền, mà là không được mua! Liên Bang để đề phòng bị lộ bí mật chế tạo robot và động cơ, quản lý các thiết bị khung thép vô cùng nghiêm ngặt. Ngoài các ban ngành liên quan quân đội và Cục An Ninh, “không một dị thể hành giả” nào khác được mua, được mang các trang bị đó đến Thiên Cực tinh.
Chính phủ Liên Bang cho rằng kỹ thuật nano và sinh vật thì Thiên Cực tinh chưa thể tự nghiên cứu phát triển được, nhưng kỹ thuật chế tạo robot thì khác, người Thiên Cực tinh có thể học lỏm được nên quản lý rất nghiêm ngặt.
Phí Vân Lai phỏng chừng là sau khi nhận chiêu mộ của quân đội, trở thành thượng tướng mới được mua giáp tăng lực, lúc này đai lưng tự phát tiếp nhận chip sinh vật.
Lâm Duệ nhìn thoáng qua: là rung động giả số 5! Lâm Duệ lập tức nhếch môi, lão Phí đúng là nghèo thật! Loại này nếu bán ở Liên Bang thì chỉ 500 vạn đồng, còn là bản quân dụng giá rẻ nữa chứ, xem năm sản xuất thì còn là 30 năm trước nữa chứ… Thảo nào tên kia cứ ấp úng ở phương diện phí thủ thuật, một mực không chịu nói lúc nào làm giải phẫu, hóa ra là đang kẹt tiền.
Mộng Vi Vân khẽ ấn nút, từng cây kim loại bao lấy Lâm Duệ, tạo thành một tầng giáp ngoài.
- Vậy mà thật sự dùng được?
Mộng Vi Vân ban đầu hơi mừng rỡ, rồi lại tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc, chip cưỡng chế phá giải của Cơ Thần Điện chỉ sử dụng được một phần năng lực, khi ngươi sử dụng phải để ý cẩn thận, đừng để bị chấn động lớn, hơn nữa tốt nhất là đừng để bị người trông thấy, mặc dù thứ này là ta cướp được, lai lịch trong sạch nhưng nếu để người nhìn thấy cũng có chút phiền phức.
Lâm Duệ cũng âm thầm ngạc nhiên, trình độ khoa học kỹ thuật của người Thiên Cực tinh đã phát triển đến mức này rồi sao, bắt đầu cưỡng ép phá giải khóa lượng tử của Liên Bang! Nhưng khi hắn nhìn trạng thái từ chip sinh vật, quả thật Rung Động giả số 5 chỉ mở ra công năng cơ bản. Nhưng hắn có biện pháp, hắn vừa mặc vào chiến giáp và áo ngoài, vừa nhắn tin cho Phí Vân Lai.
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Lão Phí, mật mã của Rung Động giả của ngươi là gì thế? Mộng Vi Vân tặng chiến lợi phẩm này cho ta.
Vô địch ngưu (Phí Vân Lai): Wtf? Ngươi và nàng ta là quan hệ gì thế? Thân phận của ngươi là gì đấy?
Trong lòng của hắn không khỏi khó chịu, đai lưng kia không bị hỏng à? Biết thế mấy ngày trước hắn đã đi tìm nhưng chip sinh vật của hắn đã bị hỏng, không thể định vị được, không biết Mộng Vi Vân giấu thứ kia đi đâu nữa.
Vô địch ngưu (Phí Vân Lai): Con mụ kia ở đâu thế? Có phải cũng ở quận Vọng Thành không? Ngươi nói vị trí của nàng ta cho ta biết đi.
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Lão Phí ngươi trâu thật! Đã khôi phục chiến lực rồi à? Nếu không ta để nàng ta tìm ngươi, ngươi giúp ta lập công nhé? Nhưng đừng trách ta không nói trước, vài ngày trước nàng ta nhận được không ít đan dược từ phi thư mười vạn dăm, nhìn bộ dáng khôi phục không kém đâu.
Vô địch ngưu (Phí Vân Lai): !!! Ngươi bảo nàng ta kiềm chế chút, đừng để nội thương lưu lại ẩn tật gì đó, miễn cho sau này bị ta đánh lại bảo ta chiếm tiện nghi.
Phí Vân Lai nhắn sang dãy mã số.
Ngay khi Lâm Duệ hoàn toàn khởi động giáp tăng lực, một bóng người từ xa bay tới gần. Đó là án sát phó sử Chương Trần, người này ngự không tới gần, bỗng nhiên chém ra một đao.
- Là cao nhân nào ẩn thân ở đây, sao mà phải lén lút vậy?
Hắn là bị phi thư mười vạn dặm hấp dẫn tới xem xét tình huống. Pháp khí truyền tin này không phải ai cũng có thể dùng, Đoạn Bằng Hiên không quá yên tâm nên bảo hắn đến dò xét thử.
Mộng Vi Vân thấy vậy thì nhíu mày lại, ngay khi nàng cầm kiếm chuẩn bị ra tay thì Lâm Duệ chủ động tiến lên, đồng dạng chém đao đỡ lấy đường đao của Chương Trần! Hắn vừa nhấc đao vừa mỉm cười nhìn đối phương:
- Đây không phải là hiến phó sao? Ngài định giết bản quan diệt khẩu à?
Người Thiên Cực tinh gọi án sát sử là hiến đài, án sát phó sử là hiến phó.
Chương Trần thấy là Lâm Thập Nhị thì sắc mặt tối sầm lại. Lúc này đông đảo nhân vật giang hồ, bao gồm Xích Hỏa Thiên Phần Chu Trường Cung và ma long kia cùng nhìn chăm chú nơi này.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an