Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
- Lâm Thập Nhị?
Án sát phó sử Chương Trần sắc mặt chìm xuống, cảm giác đau đầu, sao lại là tên này chứ?
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi rút lui. Mục đích của hắn chỉ là thăm dò xem ai ẩn thân ở đó, giờ chưa phải là lúc phân ra sinh tử. Hơn nữa đối phương lại là Lâm Thập Nhị, nổi danh lưu manh hung ác vô lại! Bởi vì trận cướp ngục chục ngày trước, án sát sử ti bọn họ giờ không dám làm gì đối phương. Động vào không được, mắng thì không làm gì được, đó rõ ràng là con nhím!
Cùng lúc đó, Chương Trần không khỏi kinh hãi, sao Lâm Thập Nhị lại có phi thư mười vạn dặm chứ? Sao có thể chứ? Theo như bọn họ điều tra, tên này trước kia chỉ là bộ khoái, được Trang đại tiểu thư chú ý, liên tục làm thất bại người của Hàn Vương, từ đó mới được trấn thủ sứ Sa Châu coi trọng, một bước lên trời. Tên này nhận phi thư từ ai vậy?
Ma long và Xích Hỏa Thiên Phần Chu Trường Cung ở phía xa thấy vậy thì đều lộ vẻ thất vọng. Một người một ma này kết thù oán không nhỏ với Lâm Thập Nhị, nhất là Chu Trường Cung, sau khi hắn biết Chu gia tự thiêu, quận nha và Hoàng Thành Ty cùng phát lệnh truy nã với hắn thì tức giận muốn rồ. Chu Trường Cung hiện tại dù có ngốc cũng biết tình thế của mình không ổn chút nào. Đám cẩu quan quận Vọng Thành lòng dạ nham hiểm, muốn liên thủ đẩy hắn vào chỗ chết!
Cho nên hắn ước gì người án sát sử ti và Lâm Thập Nhị phát sinh xung đột, tốt nhất là chém giết đối phương hộ hắn! Đáng tiếc Chương Trần là tên hèn nhát, không dám rên một tiếng nào đã lùi lại!
Lúc này Lâm Duệ cũng không ẩn giấu nữa mà phi không đứng cùng huyết đao cơ, nhìn rừng rậm phía trước. Huyết đao cơ phụ trách ngự không, Lâm Duệ thì tay đặt thõng, bộ dáng tiêu sái.
Đám người giang hồ thấy vậy dồn dập nhìn sang đố kị. Bọn họ không khỏi bàn tán.
- Đó là huyết đao cơ cấp 4 vượt hoàng sao? Có thể ngự không cao mười dặm, xem ra sắp lên cấp 5 rồi.
- Không biết, nhìn thật mạnh, khó mà đo lường nổi!
- Ta có cảm giác khí tức huyết đao cơ này rất mạnh, liệu có phải là đột phá rồi không?
- Không thể nào, theo như tình báo nói rõ mấy tháng trước nàng ta mới mất khống chế, mới vào cấp 4 sơ kỳ, sao lên cấp nhanh vậy được chứ! Cẩu quan kia đúng là có phúc lớn.
- Đó là hộ pháp ma của phòng ngự sử Vọng Thành Đô à?
Lâm Duệ thính giác linh mẫn, huống hồ đám người nghị luận không chút che lấp nên hắn nghe rõ mồn một. Nhưng hắn không thèm để ý chút nào, chỉ có hắn biết, hắn đi được đến bây giờ là dựa vào năng lực và thiên phú, chứ không phải dựa vào lời đồn của người khác.
Nhưng vào lúc này, một trung niên cường tráng cười lạnh nói:
- Lâm phòng ngự sử, ta nghe nói vực ngoại thiên ma trước khi chết bị nhốt trong lao ngục của ngài, không biết đại nhân có biết khi nào con ma huyết hòe ngủ say không?
Lâm Duệ nghiêng người nhìn đối phương, phát hiện không chỉ trung niên cường tráng, một đám võ tu giang hồ cũng đang nhìn hắn. Chất lượng đám võ tu này không kém, đều có cấp 4 trở lên, cũng có vài người cấp 5. Trung niên cường tráng chính là cao thủ cấp 5, mi tâm có một giọt trắng như ngọc. Đó là tiêu chí cấp 5, bình thường long giáp co lại ở một điểm, gọi là “hạt giống chiến long”, chỉ khi chủ nhân thôi thúc mới hóa thành long giáp bao lấy thân thể. Trước đó hoàng viêm chiến long chính là cho Cơ Tuyết Oánh thứ này, đã bị nàng dung hợp luyện hóa. Hạt giống chiến long bình thường đều khảm trước trái tim, nối với kim đan của võ tu. Nhưng cũng có người công pháp tu hành khác biết.
Lâm Duệ thầm nghĩ Chu Hoài Mộng đưa tin sớm quá, dẫn theo nhiều cá lớn giang hồ. Nhưng cũng không có cách nào, hắn không thể kéo dài trì hoãn thời gian cướp ngục của đề hình án sát sử ti được.
Lâm Duệ chỉ nhìn liếc xung quanh, nhìn hướng rừng rậm, thân hình ngạo nghễ đứng trên ngọn cây theo gió rung lắc, thần sắc khoan thai.
Trung niên cường tráng thấy đối phương hờ hững, không để ý mình thì không khỏi căm tức:
- Thằng nhãi ranh!
Hắn lập tức kêu gọi hạt giống chiến long, long giáp bao lấy nửa người:
- Xuống cho ta!
Người này trực tiếp chém ra kiếm ý nhào hướng Lâm Thập Nhị!
Cái cây Lâm Duệ đang đứng bị ý niệm ép thành bột mịn.
Người khác kiêng kị huyết đao cơ của Lâm Thập Nhị chứ hắn không để ý! Kiếm quyết của hắn đã mang theo khái niệm Vực Sâu, thiên nhiên khắc chế yêu ma! Bất kể là yêu ma nào, nếu không đến bậc Đế hoặc bản thân không có lực lượng Vực Sâu, ở trước mặt hắn không phát huy được ba phần mười thực lực.
Lâm Duệ hai mắt ngưng tụ, quanh thân hắn bỗng sáng lóa lên. Hắn vừa rồi nhìn như nhàn nhã nhưng đã sớm rải phi châm xung quanh. Lúc này dưới ý niệm của hắn, phi châm đột ngột sáng bừng, làm người nhìn theo bản năng nhắm mắt lại.
Trung niên cường tráng cũng theo bản năng híp mắt lại. Hắn lập tức cảm giác được một bóng người lao vút đến gần, đồng thời còn có mấy vị Vực Sâu đồng thời giáng lâm vùng hư không này.
Trung niên cường tráng thầm nghĩ không tốt, lạnh lẽo trào dâng khắp người. Hắn chỉ muốn khiêu khích chút Lâm Thập Nhị mà thôi, nào ngờ đối phương lại muốn lấy mạng của hắn!
Trung niên nỗ lực vung kiếm chống lại sức mạnh đang ập đến, nhưng hắn vẫn chậm một bước.
Keng!
Thanh âm chói tai vang lên, đao quang trắng lóa lướt qua thân thể hắn.
Lúc này ánh sáng đã dịu đi, để người xem khôi phục thị lực. Bọn họ trông thấy Lâm Thập Nhị đang đứng trước người trung niên, thần sắc khoan thai thu đao vào vỏ.
Trung niên cường tráng thì hai mắt trừng lớn, mí mắt như muốn rách ra hỏi Lâm Thập Nhị:
- Đó là cái gì, là bí…
Hắn rất muốn hỏi đó là đao gì, sao lại nhanh như vậy? Nhưng giờ ở giữa người hắn xuất hiện tơ máu, cả người trong nháy mắt chia đôi!
Lâm Duệ đương nhiên sẽ không trả lời người chết, hắn chỉ tay đè đao nhìn một lượt xung quanh. Hắn rất mong có người nhảy ra khiêu khích tiếp, nhưng khi ánh mắt của hắn đảo qua, cả đám võ tu giang hồ hoặc vội tránh đi ánh mắt của hắn, hoặc tràn đầy kiêng kị. Trung niên cường tráng có hai người bạn đồng hành nhưng cả hai sắc mặt trắng bệch, không dám nhìn hướng Lâm Thập Nhị.
- Ngớ ngẩn!
Ma long khẽ cười đầy khinh thường. Tuy vậy ánh mắt của nó không khỏi chuyên chú, thực lực thằng nhóc kia mấy ngày không gặp đã mạnh vậy rồi sao? Còn có Lâm Thập Nhị vừa rồi bạo phát lực lượng Vực Sâu, cũng mang đến áp lực cho ma long. Nháy mắt đó, hắn cảm giác huyết mạch bị áp chế nghiêm trọng, có thể thấy thằng nhãi đó không phải chỉ là mới tiếp xúc Vực Sâu. Nhưng hôm nay kẻ địch nguy hiểm nhất của nó là án sát sử Đoạn Bằng Hiên!
Chu Trường Cung cũng chăm chú nhìn một hồi nhưng ngay lập tức mỉm cười, thu hồi ánh mắt. Trung niên cường tráng kia hẳn là võ tu từ nơi khác tới, tin tức không chút linh thông, cũng quá coi thường Chu Trường Cung hắn rồi. Lâm Thập Nhị kia có thể một đao chém đứt thiên ma long giáp của hắn, gần như chém bay tay hắn thì chiến lực không chịu giới hạn bởi đẳng cấp rồi! Một tên mới cấp 5, long giáp bao được nửa thân thể, có thể ngăn được đao của Lâm Thập Nhị sao?
Án sát sử Đoạn Bằng Hiên thì đang suy tư, Lâm Thập Nhị rút đao rất nhanh mạnh, nhưng tại sao lại tỏa sáng chứ?
Dù không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng hình như có thể lợi dụng. Người khác không thấy được kẻ này xuất đao như nào thì đương nhiên cũng không thấy được kẻ này chết như nào!
Ngay lúc này, Đoạn Bằng Hiên không khỏi chuyên chú nhìn về phía trước, vì nháy mắt này, hắn cảm giác ma huyết hòe bỗng nhiên ngủ say!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an