Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Khi thần niệm Lâm Duệ tiếp nhận trọng kích, hỏa diễm đao cương đương nhiên không dừng lại, chúng kẻ sau xô kẻ trước, nện như điên lên người Lâm Duệ! Bóng hình Lâm Duệ mới chỉ dừng lại một chút thôi mà hỏa diễm đao cương đã bao phủ dày đặc lấy toàn thân hắn! Mặt sông nơi hắn đặt chân cũng bị chém ra một lãnh khổng lồ, đẩy ra sóng lớn ập sang hai bên.
Lúc này bên ngoài chiến trường, mọi người gần như chấn kinh nhìn hình ảnh này.
- Tiểu Duệ?
Sắc mặt Tiết Lăng Tuyết trắng bệch như tờ, gần như đánh rơi cung. Sao lại như vậy, nhiệm vụ của nàng lại thất bại sao? Sao đời này, nàng để ý đến ai đều chết trước mặt nàng vậy? Thế giới này đến cùng là như nào vậy, sao nàng muốn bảo vệ ai cũng không được vậy?
- Anh trai!
Lâm Hi bên trong đan tâm bất diệt long cũng gào lên, nàng thông qua thị giác của chiến long thấy cảnh chiến trường, đôi mắt đỏ đậm. Nàng lại một lần nữa nhìn thấy anh trai chết! Nàng không chỉ nổi điên muốn khống chế đan tâm bất diệt long nhào hướng lòng sông, ánh mắt đỏ hồng đang dần biến thành tro tàn.
Lúc này ở ngoài tri giác của mọi người, trong khu thành dưới của căn cứ số 9, có một quái vật khổng lồ đang ngủ say dần thức tỉnh.
- Duệ ca!
Vương Sâm cũng tái nhợt mặt, hai tay nắm thật chặt. Chớp mắt này, hắn hận bản thân bất lực và vô năng.
Nhưng đúng lúc này, trong nhóm chat nhận được tin nhắn.
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Tiểu Tuyết làm gì vậy? Tôi còn chưa chết!
Lâm Duệ dù ở trạng thái phụ thể nhưng vẫn có thể điều khiển chip sinh vật gửi tin nhắn.
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): A đù, Lâm Hi, là em à? Đan tâm bất diệt long kia còn chưa chết sao?
Lâm Duệ không khỏi khiếp sợ, em gái hắn lặng lẽ mang đến bất ngờ thật lớn. Hắn thông qua cảm ứng huyết mạch đôi bên, cảm ứng được Lâm Hi tồn tại.
Lâm Duệ lúc đó lo lắng, còn cố ý dùng chip sinh vật phân tích hình ảnh chiến linh số 2 nhìn thấy. Hắn lập tức giật nảy mình khi lờ mờ thấy được bóng dáng chiến long trong làn sương mù dày đặc. Bởi vì sương mù, Lâm Duệ không nhìn rõ được hình dáng chiến long, nhưng chắc chắn là đan tâm bất diệt long của Chu gia!
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Em muốn chết à? Mau rút lui, chiến long của em đứng còn không vững kìa!
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Mau trở về! Nghe lời, anh không sao!
Trong đám người đang tác chiến, ngoài Cơ Tuyết Oánh đang toàn lực chém giết cùng Thích Diễm ra thì tất cả đều sững sờ. Lâm Duệ vậy mà không chết? Bị cả trăm hỏa diễm đao cương đập lên người mà vẫn còn sống? Tên này còn thoải mái nhắn tin cho họ được nữa chứ!
Tiết Lăng Tuyết không khỏi mừng rỡ, lấy ra bình thuốc tiêm vào cổ mình. Đấy là thuốc kích thích, giúp huyết mạch khô cạn chân nguyên của nàng một lần nữa tràn đầy!
Lâm Hi thì ánh mắt vô cùng chần chừ, nàng không biết có nên nghe lời anh trai không.
Trang Minh Nguyệt đang ở gần đan tâm bất diệt long cũng đang nhìn hướng này. Nàng đang đánh giá tình huống chiến long.
Lúc trước, Trang Minh Nguyệt nhìn tình huống Lâm Thập Nhị hẳn là còn chống đỡ được một thời gian, nàng cũng có lòng tin duy trì băng nguyên thuật nhưng không ngờ biến cố bất chợt nảy sinh. Lâm Thập Nhị đã chết sao? Lâm Thập Nhị tiền đồ đang rộng mở lại đột ngột chết ở đây? Ngay lúc này, nàng thấy con sóng khổng lồ ầm ầm hạ xuống hai bên bờ. Theo màn nước hạ xuống, Trang Minh Nguyệt ánh mắt trừng lớn đầy khó tin, nàng trông thấy Lâm Thập Nhị, hắn chưa chết!
Cùng lúc đó, trên quan thuyền cách đó ba mươi dặm, cô gái áo lam thân hình thướt tha phun ra một ngụm máu, thất khiếu trào máu, sắt mặt trắng bệch. Nàng lảo đảo không đứng vững nổi, gục ngã dần. Trước khi nàng ngất xỉu ngã xuống, tổng đốc Sa Châu, Viên Thành Khải kịp đỡ lấy thân thể mềm mại của nàng.
Viên Thành Khải vô cùng khó hiểu nghi hoặc gọi:
- Thiên Khuynh?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tri kỷ của hắn không chỉ là thuật tu cấp 7, còn am hiểu nhất là pháp môn tinh thần. Thiên Khuynh đã luyện thành nguyên thần thứ hai cấp 6, có thể giết người trong vô hình. Nhưng nhìn tình huống Thiên Khuynh, rõ ràng là đã thất bại, thậm chí nguyên thần thứ hai đã bị diệt làm nguyên thần bản thể chịu đến trọng thương. Vấn đề là sao lại như vậy? Lâm Thập Nhị kia mới là cấp 4 mà thôi! Tên này còn đang đối kháng với Thích Diễm nữa chứ, vốn không rảnh để chú tâm việc khác.
Cũng vào lúc này, Viên Thành Khải nhìn thấy sóng lớn hạ xuống. Lâm Thập Nhị vậy mà vẫn đứng đó, đạp trên mặt nước lông tóc không chút tổn hại, lơ lửng sau lưng người này là một bảo châu tỏa ánh trắng nhạt. Viên Thành Khải tâm linh rung động mãnh liệt, hắn nhận ra đó là Lôi Phách châu, pháp khí cấp 7 vượt hoàng, chí bảo Thiên Khuynh dùng để ký thác nguyên thần thứ hai.
Cũng vô cùng chấn động còn có huyền hỏa đao Thích Diễm! Nguyên thần của hắn một mực tập trung Lâm Thập Nhị, cũng không biết vì sao đối phương đột ngột dừng lại.
Thích Diễm cũng không phải kinh ngạc vì Lâm Thập Nhị còn sống, mà là vì phương thức đối phương ngăn lại hỏa diễm đao cương của hắn.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Hỏa diễm đao cương vẫn đang như mưa ập đến người Lâm Thập Nhị, thế như muốn vỡ núi đoạn sông, đốt sôi biển cả! Nhưng hỏa diễm đao cương vốn vô cùng nguy hiểm này lại chỉ đến được hai trượng trước người thiếu niên tuấn tú kia là tan rã! Theo thanh âm nổ vang chói tai, đám hỏa diễm đao cương hóa thành nguyên khí tan nát, quét ra bốn phương tám hướng.
Để người kinh ngạc là hỏa diễm đao cương không có một cái nào chém được đến người Lâm Thập Nhị. Trăm trượng quanh mặt nước dưới chân Lâm Thập Nhị đang sôi trào, rõ ràng là Lâm Thập Nhị đã chuyển toàn bộ hỏa diễm xuống sông Thiên Tương dưới chân!
Thằng nhãi ranh này mấy hơi thở trước còn chống đỡ chật vật, giờ lại có thể thong dong đối mặt với hỏa diễm đao cương của hắn. Thậm chí còn đang nhàn nhã đi bộ tới gần hắn. Thích Diễm nhìn cảnh này mà chấn động tới cực điểm, vô cùng khó hiểu. Hắn vừa ngăn cản đao của huyết đao cơ và mũi tên không ngừng bắn đến, vừa ngưng thần quan sát. Giây lát sau, hắn thêm một lần nữa chấn động.
Hắn đã hiểu vì sao, là nguyên lực hệ hỏa trong đao cương bị quấy nhiễu. Quấy nhiễu này vô cùng mạnh mẽ, làm nguyên lực hỏa diễm mất khống chế nổ tung! Đây là phá hủy căn bản của hỏa diễm đao cương, làm hỏa diễm đao cương tan rã từ bên trong. Vấn đề là tại sao thằng nhóc này khống hỏa tốt như vậy?
Thích Diễm biết bản thân có vấn đề, đó là vì hắn bị nội thương, còn có băng châm trong cơ thể hắn nữa làm nguyên lực hỏa diễm mất cân bằng nghiêm trọng, nên bị đối phương lợi dụng. Vấn đề là không phải võ giả nào cũng có thể lợi dụng được, phải biết Tần Hạ là võ tu hai hệ phong hỏa cấp 5 đỉnh phong, còn có thiên ma long giáp cũng không ngăn được hỏa diễm đao cương của hắn.
Dân gian có câu tứ lạng bạt thiên cân, nhưng nếu bản thân không có lực “tứ lạng”, thì làm sao đẩy được lực “thiên cân”!
- Ngươi dùng là bí chiêu Phần Tịnh Thiên Hạ của Phần Thần tông 8000 năm trước.
Cơ Thần Diễm đang thao túng thân thể Lâm Duệ, ánh mắt trào phúng nhìn Thích Diễm:
- Đáng tiếc ngươi học không đến nơi đến chốn. Năng lực khống hỏa rất kém, hoàn toàn dựa vào lực lượng huyết mạch cưỡng ép thành hình, năng lực như này cũng dám càn rỡ trước mặt ta sao.
Đương nhiên dù là Thích Diễm có kém như vậy nhưng nếu chiến lực toàn thịnh thì không phải chủ tớ Lâm Duệ có thể sánh được. Cho dù là Cơ Thần Diễm điều khiển thân thể Lâm Duệ, cũng chỉ có thể nỗ lực trợ giúp Lâm Duệ giữ mạng, không thể đối kháng với cao thủ cấp 7 huyết mạch vượt vương được! Nhưng giờ Thích Diễm trong cơ thể hỗn loạn mất cân bằng, năng lực khống hỏa chỉ bằng một phần mười lúc toàn thịnh.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đao cương của Thích Diễm không ngừng xung kích, thêm phần mãnh liệt nhưng thủy chung không thể đến gần Lâm Duệ. Hỏa diễm đao cương này có mạnh đến đâu cũng vỡ vụn tán loạn trước mặt Lâm Duệ.
Thích Diễm mắt thấy Lâm Thập Nhị đã đạp nước tới gần hắn năm trượng, không khỏi gầm lên giận dữ. Hắn muốn điều khiển diễm huyết phần long của mình đập Lâm Thập Nhị nhưng phát hiện chiến long của hắn đã bị kiếm cốt ma, còn có Tần Hạ và Lý Xương Quốc mặc thiên ma long giáp quấn lấy.
Huyết đao cơ bộc phát đao nhanh hơn, từng mảng ánh đao chém đến trước mặt hắn làm hắn không thể không toàn lực chống cự.
Vào đúng lúc này, Lâm Thập Nhị đột nhiên giơ tay, chỉ hướng mi tâm Thích Diễm.Cơ Thần Diễm không thèm ngó ngàng gì tới võ tu cấp 7 trước mặt, chỉ chăm chú nhìn phần bụng đối phương. Ở đó có thứ nàng cần!
Thích Diễm thì da đầu tê dại, một chỉ này của Lâm Thập Nhị làm hắn nảy sinh báo động trong lòng, cảm thấy nguy cơ to lớn! Hắn vô cùng khó hiểu, Lâm Thập Nhị này xảy ra chuyện gì vậy, vì sao đột nhiên khống hỏa tốt hơn hắn? Hắn là cao thủ cấp 7 còn không bằng đối phương… Một chỉ này của Lâm Thập Nhị nữa, rõ ràng bình thường không có gì lạ, vì sao lại để hắn toàn thân run rẩy, sợ hãi cùng cực?
- Giết!
Thích Diễm toàn lực bộc phát nguyên khí ra bên ngoài cơ thể, hóa thành hỏa diễm cự nhân cao tới sáu trượng. Cùng lúc đó ý chí cổ lão Vực Sâu, Hỏa Đức Thiên Tôn cũng bắt đầu phủ xuống nơi này. Thích Diễm đầu tiên chém ra một đao mãnh liệt đánh văng Cơ Tuyết Oánh, sau đó vung đao như muốn khai sơn phá thạch chém xuống đỉnh đầu Lâm Thập Nhị.
- Chết đi cho ta!
Lâm Thập Nhị thấy vậy thì khóe môi khẽ cười đắc ý.
Nháy mắt này, Thích Diễm phát hiện toàn bộ lực lượng hỏa hệ mình triệu hoán, ý chí Vực Sâu và khái niệm đều bị thằng nhãi ranh trước mặt đánh cắp. Cùng lúc đó, lực hỏa diễm hắn bộc phát ra chảy ngược trở về cơ thể hắn, tích tắc này, toàn bộ huyền băng châm trong người hắn bị hòa tan!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an