Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 265:



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

- Huyền hỏa đao Thích Diễm chết rồi!

Trong ngoài chiến trường đều vô cùng kinh ngạc nhìn thân thể Thích Diễm đang tự thiêu, dần hóa thành tro bụi ngay giữa trời.

Vị tông chủ Phần Đao tông này vì muốn báo thù cho môn nhân, muốn kéo Lâm Thập Nhị cùng chết với mình, kết quả là bị Lâm Thập Nhị dễ dàng giải quyết. Chiến long cấp 7 diễm huyết phần long của Thích Diễm cũng ngã xuống lòng sông. Con chiến long này còn chưa có ý thức, chưa sinh ra nguyên hạch, sau khi chủ nhân chết thì cũng quy về tịch diệt.

Bao gồm cả tổng đốc Sa Châu Viên Thành Khải, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, khó mà tin nổi nhìn cảnh trước mắt. Chỉ vì quá trình Lâm Thập Nhị giết Thích Diễm quá ma huyễn, khó mà tin nổi. Trong mắt họ, Lâm Thập Nhị dưới bí chiêu Phần Tịnh Thiên Hạ của Thích Diễm áp chế, lại có thể nhàn nhã đi dạo đến trước mặt Thích Diễm, một chỉ giết chết Thích Diễm tu vi cấp 7. Tình cảnh phong nhạt vân khinh, ung dung nhàn nhã kia, đơn giản như là đối thủ không phải là cấp 4 đấu với cấp 7, mà giống với võ đạo tông sư đấu với một đứa nhỏ vậy.

Viên Thành Khải không khỏi híp mắt lại:

- Thú vị!

Tên này năng lực khống hỏa thật mạnh! Hắn lý giải và khống chế hỏa pháp quá mạnh, phải ngang với cấp 7 bậc đế! Nếu ở cấp 8 cũng có thể sánh với vượt vương, bản thân Viên Thành Khải cũng mặc cảm không bằng. Vấn đề là năng lực khống hỏa mạnh như này sao lại xuất hiện trên người võ tu cấp 4 chứ? Nhưng Viên Thành Khải để ý hơn cả là nguyên thần thứ hai của Thiên Khuynh. Đối phương đã dùng biện pháp gì để phòng ngự vậy, thậm chí còn đánh nát nguyên thần thứ hai của nàng, cướp đi bí bảo Lôi Phách châu cấp 7 vượt hoàng chứ?

Trong quận Vọng Thành, cũng vang lên tiếng nỉ non kinh ngạc của Trang Minh Nguyệt:

- Sao có thể chứ, chẳng lẽ là Cơ Thần Diễm?

Trang Minh Nguyệt biết Lâm Thập Nhị không thể có năng lực khống hỏa mạnh như vậy, nhất định là mượn nhờ ngoại lực. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến Cơ Thần Diễm.

Mấy tháng trước, Lâm Thập Nhị vừa vặn tiếp xúc với người này, mà đối phương năng lực khống hỏa siêu mạnh, vị này sau khi chuyển hóa thành yêu ma chẳng lẽ còn chưa chết hẳn? Có thể thông qua phương thức nào đó bám thân vào Lâm Thập Nhị? Điều này cũng có khả năng, thế gian muôn vàn diệu pháp thần kỳ, ví như Lôi Phách châu đang lơ lửng bên người Lâm Thập Nhị vậy, có thể ký thác nguyên thần thứ hai. Cũng có thể là bí nghi chuyển hóa huyết đao cơ của chú cháu họ Chu xảy ra vấn đề, bí nghi đó mục đích là dùng linh hồn Cơ Tuyết Oánh làm chủ thể, dung hợp thêm một phần nguyên thần Cơ Thần Diễm tạo thành huyết đao cơ mới. Nàng lập tức thu hồi suy tư nhìn về đan tâm bất diệt long.

- Em là Vân Hi? Em mau về đi, hiện giờ thừa dịp sương mù chưa tan ra, tổng đốc Sa Châu còn chưa để ý đến em, mau chóng dẫn chiến long trốn đi, nếu không hậu quả khó mà lường được.

Trang Minh Nguyệt biết chút ít về vị tổng đốc Sa Châu này. Viên Thành Khải bị quản chế với thiên cương chiến long của Viên gia, không thể làm trái pháp tắc. Vấn đề là người này đã không còn chức quan, việc bị giới hạn cũng nhỏ đi. Lại thêm Viên Thành Khải vào kinh tiền đồ chưa rõ, người này rất có thể đã vò mẻ không sợ rơi. Vị tổng đốc Sa Châu này khẳng định không muốn thấy Chu Vân Hi mang theo chiến long vào kinh, chọc mắt thiên tử.

Trong khi đám người rung động thiếu chú ý, Lâm Thập Nhị bỗng nhiên thò tay chộp vào phần bụng Thích Diễm, lấy ra một món đồ. “Hắn” nhìn đồ vật trên tay, thần sắc vô cùng hài lòng, dùng nước tẩy rửa vết máu trên đó rồi ném cho Cơ Tuyết Oánh. Đây là không có cách nào, một thân quần áo Lâm Duệ đã nát tươm, trên người không có chỗ nào có thể giấu đồ.

Ngay trong nháy mắt này, ý thức Cơ Thần Diễm tan biến, để cho Lâm Duệ quay về khống chế thân thể. Hắn hơi kinh ngạc nhìn món đồ chiến linh số 2 ném cho Cơ Tuyết Oánh, rồi lập tức làm lễ từ xa với Lý Xương Quốc và Tần Hạ.

- Đa tạ mấy vị ra tay hỗ trợ, nếu không Lâm mỗ hôm nay khó mà giữ được mạng!

- Không có gì!

Lý Xương Quốc nghĩ thầm tình hình Lâm Thập Nhị vừa rồi nào có giống với khó mà giữ được mạng chứ! Tên này tuy ban đầu chật vật, có vẻ chỉ chống đỡ được nửa khắc nhưng rồi đột ngột “trâu bò”, nhẹ nhàng giết chết tông chủ Phần Đao tông. Nhưng dù thế nào, hắn cũng đã trả nợ nhân tình cho Lâm Thập Nhị. Hắn nhìn về diễm huyết phần long đang chìm trong nước, ánh mắt lạnh lẽo:

- Thích Diễm này là trọng phạm triều đình truy nã, kẻ này không chỉ chống đối, không nhận lệnh mà còn dám trả thù tập kích quan triều đình, chúng ta sao có thể bỏ qua chứ!

Hành vi như này là khiêu khích triều đình, Lý Xương Quốc không thể tha thứ được!

Quận úy Tần Hạ không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười với Lâm Thập Nhị đáp lễ. Tru trừ yêu ma tà tu, bảo vệ bình an địa phương là trách nhiệm của quận úy. Tần Hạ vô cùng thưởng thức việc Lâm Thập Nhị nhanh chóng chạy ra khỏi thành, đưa chiến trường chuyển hướng sông Thiên Tương. Nha đầu Trang Minh Nguyệt đúng là có mắt nhìn người, có thể tìm thấy nhân tài ở huyện nhỏ Ngân Nguyệt.

Đông Linh Huệ thì mỉm cười chắp tay với Lâm Thập Nhị:

- Lâm đại nhân quá lời rồi! Với năng lực khống hỏa của ngài, dễ như trở bàn tay diệt trừ kẻ này, chúng ta chỉ là cung cấp chút sức mọn, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến.

Đông Linh Huệ đang thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn lo lắng Thích Diễm sau khi giết Lâm Thập Nhị sẽ tiện tay giết nốt bọn họ. Mà dù Thích Diễm không giết họ, sau này triều đình truy trách, Thần Sứ thứ ba giận chó đánh mèo cũng là phiền toái lớn.

Cho nên dù cho Đông Linh Huệ không biết vì sao năng lực khống hỏa của Lâm Thập Nhị tốt như vậy cũng vô cùng vui vẻ. Mấy tháng gần đây, đôi bên hợp tác vô cùng ăn ý. Danh vọng quận nha quả thật bị đả kích nghiêm trọng, nhưng đó là chuyện của Lý Xương Quốc, liên quan gì đến quận thừa hắn chứ? Mà gần đây quận Vọng Thành phồn vinh, bách tính an khang, dự tính thuế cuối năm thu được gấp đôi năm trước, đối với Đông Linh Huệ thì đây là chiến tích lớn, thêm và đủ loại giao dịch trong ngoài cũng mang về thu hoạch không nhỏ cho hắn. Cho nên hắn thật sự hy vọng Lâm Thập Nhị không sao, hy vọng đối phương có thể thuận lợi vào kinh, nhậm chức chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, trở thành nhân mạch quan trọng sau này của hắn.

Lâm Duệ sau khi cảm ơn mấy vị này thì chuyển hướng quan thuyền ở cách đó ba mươi dặm. Hắn cười lạnh, nắm lấy bí bảo Lôi Phách châu, lao hướng quan thuyền đó. Hắn dùng phù văn kim châm dẫn đường, nhanh chóng thiểm độn, không đến nửa hô hấp đã dừng chân trên quan thuyền kia, đứng ở trên cao ba mươi trượng, nhìn xuống tổng đốc Sa Châu Viên Thành Khải.

Viên Thành Khải sắc mặt xanh xám, biết việc Thiên Khuynh âm thầm can thiệp trận chiến đã bị Lâm Thập Nhị phát giác, giờ đối phương đến, quá nửa là muốn tính sổ. Nhưng Viên Thành Khải cũng không ngăn lại, không làm bất cứ động tác gì, mặc Lâm Thập Nhị đứng trên cao nhìn hắn.

- Ngươi là tội quan Viên Thành Khải?

Lâm Duệ phát hiện toàn thân da thịt Viên Thành Khải nổi gân xanh, hắn lại không thèm để ý, nhìn cô gái áo lam trong vòng tay đối phương:

- Nàng ta vừa định mưu hại bản quan, là do ngươi sai khiến?

Viên Thành Khải không chút biến sắc nhìn Lâm Thập Nhị, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Hắn vừa rồi quả thật có dùng ám hiệu để Thiên Khuynh ra tay, hắn không thể nói không liên quan được, nhưng cũng không thể thừa nhận được.

Lâm Duệ chờ chốc lát, thấy Viên Thành Khải vẫn yên lặng không nói thì mỉm cười:

- Không thừa nhận sao? Nàng ta tham gia mưu hại bản quan, nghi có liên quan đến vực ngoại thiên ma, bắt lại hỏi tội!

Hắn trực tiếp vươn tay ra, tụ lực thành cương vồ hướng cô gái áo lam. Hắn đã thu được công văn chuyển nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, giờ còn chưa về kinh nhậm chức nhưng cũng đã là chủ quản Thứ Gian Cục! Mà cho cô nàng này tội danh liên quan vực ngoại thiên ma cũng là có chứng có cớ!

Nhưng cương lực của Lâm Duệ còn chưa chạm đến cô gái áo lam thì đã bị ý niệm của Viên Thành Khải chấn vỡ. Cũng vào lúc này, một con chiến long khổng lồ xuất hiện phía trên quan thuyền. Nó lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Duệ, cũng đang nhìn Viên Thành Khải.

Khóe miệng Viên Thành Khải trào máu tươi, không giận còn cười với Lâm Thập Nhị:

- Quả đúng như lời đồn, lá gan của ngươi rất lớn.

Nhưng điều này cũng trong dự đoán của hắn, tên này nếu không to gan thì khi tu vi cấp 4, quan lục phẩm đã dám giội nước bẩn lên người hắn chứ?

Lâm Duệ vồ lấy thất bại, cũng không ra tay nữa.

- Tội quan Viên Thành Khải, ngươi hôm nay ám chỉ nàng tập kích bản quan, lại che chở cho nàng.

Hắn dùng ánh mắt mỉa mai nhìn đối phương:

- Ta sẽ tường trình rõ việc này lên triều đình.

Viên Thành Khải ôm chặt cô gái áo lam, ngồi ngay ngắn xuống thư án, không chút biến sắc đáp lại:

- Xin cứ tự nhiên!

Nhưng trong lòng hắn đang ngưng lạnh như băng, lạnh tới xương tủy. Thậm chí hắn còn có xung động muốn bẻ đầu Lâm Thập Nhị trước mặt xuống!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an