Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Phó tướng bên kia – Tiêu Ninh và Triệu Ngạn cùng một phong cách võ đạo, dùng sức mạnh làm chủ, đánh vô cùng mãnh liệt bá đạo. Hai người cùng sử dụng binh khí nặng, Triệu Ngạn dùng là một đôi bát lăng tử kim chùy, Tiêu Ninh dùng là trọng giản. Bọn họ giao thủ trên đài như hai người máy cuồng bạo va chạm vào nhau vậy, lực lớn thế mạnh, chùy giản như rồng hổ mãnh liệt quật vào nhau, khí thế như bài sơn đào hải, binh khí khuấy lên cương kình nát tán xung quanh, chấn động đến đất rung bụi bay, khán đài như rung động theo đó.
Hai người này từng là bạn học, cùng ở một võ đạo xã đoàn, một người là năm hai, một người là năm ba nên hiểu rõ về nhau. Giờ này, tu vi và võ kỹ Tiêu Ninh tinh xảo hơn, Triệu Ngạn tuy bị trễ hơn nửa năm nhưng thiên phú cao hơn, lại được Phương Nhiễm Nhiễm dùng tiền đầu tư, chú tâm vun trồng, chiến lực cũng hơn trước kia. Nhưng con đường võ đạo của họ vẫn không thay đổi, đánh nhau như là sư huynh đệ đồng môn giao thủ vậy, vô cùng kịch liệt hung hiểm, mỗi chiêu đều đánh vào điểm yếu của nhau, bắt đối phương ứng phó toàn lực, điều này làm khán giả hưng phấn, trọng tài thì vô cùng chăm chú quan sát.
Phương Nhiễm Nhiễm vừa nhìn chiến đấu trên võ đài, vừa khẽ nói lời xin lỗi với Lâm Duệ:
- Xin lỗi bạn học Lâm, tôi tự tiện nói ra chuyện dị thể của bạn lên cấp 5.
- Không sao. Vừa rồi bạn không nói thì tôi cũng sẽ nói, nhưng vấn đề là bạn nói quá sớm, Triệu Ngạn giờ võ đạo hơn đối phương một đường nhưng khí huyết lại thua. Nếu không có dũng khí quyết tử chiến thì chưa chắc đã thắng được.
Lâm Duệ hút một ngụm nước dưa hấu rồi nói tiếp:
- Đối với Triệu Ngạn mà nói, hôm nay chết trên lôi đài còn tốt hơn là thua trận.
Đại tiểu thư này là bà chủ tốt, làm người không tệ, vô cùng trượng nghĩa nhưng vì xuất thân thế gia nên không hiểu logic võ nhân bọn họ! Hôm nay nếu Triệu Ngạn thua bởi Tiêu Ninh, cả đời này sẽ khó chịu!
Phương Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì không khỏi ngẩn người, hiểu được cách làm của mình không đúng rồi.
Chiến cuộc y như Lâm Duệ nói, Triệu Ngạn sau mấy lần không dám quyết liệt đối kháng, tình thế dần ác liệt, Tiêu Ninh với đấu pháp cuồng mãnh vô cùng, mỗi chiêu đều ẩn chứa quyết tâm ngọc đá cùng vỡ, hai bên cùng thương tổn. May là thiên phú chiến đấu của Triệu Ngạn rất cao, chậm rãi điều chỉnh lại, hắn đã vứt hết tạp niệm, không bảo lưu sức lực, không lo lắng cho an nguy bản thân nữa.
Hai người chiến đấu càng lúc càng nghiêm trọng, mới 10’ mà xi măng cường độ cao trên lôi đài dần nứt ra, từng lớp sóng chấn động truyền ra người, gân cốt cánh tay hai người đã rách nứt, trọng chùy thiết giản không chịu được nữa đã rạn nứt, cuối cùng ầm một tiếng, tuột tay bắn về phía khán đài. May mắn là có lưới sắt ngăn lại, bên cạnh còn có hai vị trọng tài phụ trợ, tu vi thiếu tướng cản lại.
Hai người trên đài đều từ bỏ binh khí, cánh tay như thép nguội, từng quyền ầm ầm vung vào nhau. Đằng sau bọn họ là võ ý hóa hình, gần như hóa thành thực chất. Võ ý của Triệu Ngạn là tứ túc cự long đánh với độc giác cự hùng bên đối phương, mãnh liệt va chạm làm lôi đài rung động không ngừng.
Tấn Thiên Thần nhìn màn này mà sắc mặt vô cùng khó coi. Tiêu Ninh và Triệu Ngạn đã chiến đấu 23 phút, khả năng hòa là rất cao.
"Phế vật vô dụng!" Tấn Thiên Thần thầm mắng trong lòng, tên Tiêu Ninh này quá lãng phí tài nguyên của hắn rồi. Dù vậy hắn vẫn duy trì nụ cười, bình luận trên livestream của mình:
- Lão Tiêu đánh không kém, ta đoán trận chiến này đôi bên sẽ hòa. Đôi bên đều rất liều mạng, ứng phó toàn lực, Triệu Ngạn quả thật rất có thiên phú, hắn ở trường ta năm thứ hai đã được chọn làm phó tướng rồi, còn về nhân phẩm của hắn thì ta không đánh giá.
- Phần thắng của ta khi đấu với Lâm Duệ sao? Chắc chắn là thắng rồi, ta đoán trong 1000 hiệp, thiên phú của hắn rất cao nhưng mới là sinh viên năm đầu, ta nghĩ phải năm sau hắn mới chính thức tỏa sáng.
Tấn Thiên Thần khi nói chuyện phát hiện số người xem trực tiếp từ 5300 vạn còn có 4300 vạn. Hắn không khỏi bực tức trong lòng, tâm phiền ý loạn. Hắn biết ngoài kia đang có phong ba vô cùng mãnh liệt.
Tập đoàn địa sản Tấn Hào đang nỗ lực xóa đi topic trên mạng, thoạt nhìn sóng êm gió lặng nhưng những topic này đã lan sang các diễn đàn căn cứ đô thị khác, dần thành chủ đề nóng. Điều này làm độ hot của Tấn Thiên Thần giảm mạnh, trong phòng live cũng có rất nhiều fan phát hiện dị thường, đang tìm hiểu lý do.
Tấn Thiên Thần ý thức hôm nay mình đã giảm mạnh độ thu hút, cho nên trận chiến này hắn không thể thua được! Hắn biết thiên tính con người là ham mộ cái mạnh, yêu thích giàu sang, hắn chỉ cần bảo trì hình tượng cường giả đánh đâu thắng đó thì vẫn có thể duy trì một lượng fan nhất định. Về sau hắn liền dứt khoát hành xử theo tính tình, như vậy càng thoải mái.
Ba phút sau, ầm một tiếng nổ vang trên lôi đài.
Tấn Thiên Thần lúc này chú ý đế lôi đài, sắc mặt thêm âm trầm. Tiêu Ninh vừa rồi nóng nảy, nóng lòng cầu thắng, mạo hiểm tụ lực định dùng bí chiêu nhưng bị Triệu Ngạn bắt được sơ hở, cận thân cách đấu đẩy xuống lôi đài. Thể lực và chân nguyên Triệu Ngạn đã tiêu hao sạch sẽ, cơ bắp toàn thân đang rỉ máu, hắn đang đứng không ngừng thở dốc trên lôi đài.
Lâm Duệ lúc này đã đứng lên, tiến đến trước màn hình dùng thu livestream, ấn vào nút ghi âm, hắn vẫy tay với khán giả nói:
- Các vị, giờ ta lên đài rồi, khi xuống sẽ nói chuyện với mọi người, hẳn là rất nhanh thôi.
Hắn nhìn dữ liệu số mắt xem, đã có hơn 4000 vạn người xem trực tiếp, số tiền donate lên đến 1 ức 3000 vạn, cả hai đều đang đạt độ cao lịch sử. Nhưng hắn lên tiếng xong là một đống bình luận mắng chửi nổ vang.
“Thật thiếu thành ý! Đến giờ mới nói một lời, từ đầu tới cuối chỉ thấy ngồi uống nước trái cây a.”
“Hắn không nói lời nào, rõ ràng là khinh thường, không coi fan ra gì mà.”
“MC, đừng tưởng rằng dáng vẻ đẹp trai là sẽ được chị đây tha thứ.”
“Livestream gì chứ? Chẳng có tý thành ý nào.”
Lúc này cũng đang có người thảo luận về Tấn Thiên Thần.
“Các bạn, có biết việc của tên súc sinh đối diện không?”
“Như nào vậy? Ta sang bên diễn đàn căn cứ đô thị thứ 3 mới biết, chỉ có thể nói tên kia thật sự là cặn bã.”
“Không thấy được a, đúng là chó hình người, thế mà làm ra chuyện táng tận lương tâm như này.”
“Ta từ livestream bên kia qua, bây giờ từ fan chuyển thành antifan, ta quyết định rồi, giờ ta là fan của Tiểu Duệ, ta phát hiện MC vừa rồi bình tĩnh thong dong, lại rất đẹp trai a.”
“Không biết MC có thể thắng không đây?”
Lý Tiểu Nhu đang nhắn tin cho Từ Bác: “Tiểu Bác, ngươi thấy Lâm Duệ có thể thắng không?”
Nàng vừa rồi vừa xem so tài, vừa lên mạng tìm hiểu, đại khái đã hiểu tại sao Triệu Ngạn và Nạp Lan Uy lại rời khỏi võ đạo xã đoàn trường cũ. Giờ khắc này, nàng rất hy vọng Lâm Duệ có thể thắng lợi, đánh bại tên súc sinh Tấn Thiên Thần kia.
Từ Bác nhìn tin nhắn mà trầm mặc, hắn là fan cuồng của Lâm Duệ nhưng cũng không dám nói Lâm Duệ có thể thắng trận này. Đôi bên chênh lệch một cấp, lại cùng thiên phú Thánh Điện, theo như lý luận thì Lâm Duệ không thể chiến thắng.
Chớp mắt này, toàn bộ sân vận động gầm vang:
- Lâm Duệ! Lâm Duệ! Lâm Duệ!
- Thuấn Đao! Thuấn Đao! Thuấn Đao!
Mấy vạn thầy trò đại học Minh Đức đồng tâm gào khản giọng, đồng thời thùng thùng gõ bình nước cổ vũ.
Lâm Duệ nhảy lên lôi đài trong tiếng hoan hô rầm trời, hắn liếc mắt nhìn Triệu Ngạn:
- Học trưởng không cần gắng gượng nữa, xuống dưới chờ tin chiến thắng thôi.
Triệu Ngạn biết mình đứng ở đây không có ý nghĩa gì, hắn thở ra một ngụm trọc khí nói:
- Vậy nhờ cả vào niên đệ.
Khi hắn nhảy xuống lôi đài, thân hình lảo đảo suýt té ngã nhưng hắn vẫn cố gắng về được ghế tuyển thủ, ánh mắt đầy nóng bỏng nhìn lên lôi đài. Hắn đã nhận được tin nhắn của Nạp Lan Uy, biết giờ bên ngoài đang có một cuộc bão dư luận. Hắn hiểu được tên súc sinh kia hôm nay sẽ ngã xuống thần đàn. Chỉ cần Lâm Duệ chiến thắng đối phương thì Tấn Thiên Thần sẽ mất tất cả, chỉ còn lại gia thế.
Tấn Thiên Thần theo sau Lâm Duệ nhảy lên lôi đài, toàn thân giáp trụ sáng rực, dáng người tiêu sái phiêu dật đứng nghiêm trước người Lâm Duệ. Hắn hiểu hôm nay hình tượng bản thân đã sụp đổ, nên càng lúc càng tùy ý:
- Trong tay ngươi là Thiểm Quang cấp 5 sao? Vẫn định dùng bạt đao thuật sao?
Tên này định bội ước sao?
- Sao có thể chứ, ta trước giờ nói lời giữ lời.
Lâm Duệ nghe vậy bật cười, đánh nát vỏ đao, để lộ thanh Đại Hắc Thiên bên trong.
- Chỉ hù dọa ngươi thôi, không ngờ ngươi lại mặc trọng giáp thật, còn là Thành Lũy cấp 5 nữa chứ, thừa dịp giờ còn chưa bắt đầu chiến đấu, xuống đổi trang bị vẫn kịp đấy.
Tấn Thiên Thần nghe vậy thì khóe môi co quắp, hắn giờ không thể mất mặt quay lại đổi trang bị được. Nhưng biết việc Lâm Duệ định tuân thủ hứa hẹn, không dùng Bạt Dương trảm cũng làm hắn yên tâm ít nhiều.
Ngay lúc này, sau khi trọng tài hỏi đôi bên đã sẵn sàng chưa, thanh âm điện tử đếm ngược bắt đầu.
- 10! 9! 8!
Tấn Thiên Thần hai tay cầm kiếm, cố gắng thu liễm lại cảm xúc lộn xộn nhưng khi thanh âm đếm ngược đến 7, hắn thấy Lâm Duệ mỉm cười nói:
- Thật thú vị, đài truyền hình Trí Công đang đưa tin về ngươi kìa.
Tâm thần Tấn Thiên Thần không khỏi run lên, tán loạn. Đài truyền hình Trí Công là đài truyền hình lớn nhất căn cứ số 9, phạm vi phủ sóng đến một nửa căn cứ, tầm ảnh hưởng cực lớn đến trung thượng tầng căn cứ đô thị. Sao đài truyền hình Trí Công lại đưa tin về hắn chứ? Là liên quan đến vụ án một năm trước sao? Bộ phận truyền thông của tập đoàn làm ăn ra sao vậy?
Cũng vào lúc này, Tấn Thiên Thần trông thấy Lâm Duệ rút đao! Tên này quả nhiên không dùng Bạt Dương trảm nhưng đao tốc vẫn nhanh đến khó tin, như sấm chớp vậy, nháy mắt đã chém đến trước mặt hắn.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an