Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 311: Hoàng Phủ



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lâm Duệ rất nhanh đã tìm ra ngọn nguồn của những chiến linh này. Đó là từ mảng đất rộng lớn đối diện với Lạc Kinh qua con sông, ở đó có đến mấy ngàn mũi thép nhọn cao đến năm mươi trượng cắm thành rừng thép. Đầu mũi thép bén nhọn hướng lên trên như muốn xuyên thủng trời mây, tất cả đều cắm một cỗ thi thể. Trong đó đại đa đã hóa thành xương trắng, có số ít thi thể đang mục nát. Chiến Linh giới cảm ứng được chiến linh hẳn là đến từ những thi thể “còn mới” này.

Lâm Duệ ánh mắt hơi nhíu lại:

- Đó là Trấn Ma Lâm trong truyền thuyết đó sao?

- Đúng vậy!

Lúc này Lý Lập lặng lẽ đứng bên hắn, cũng nhìn về hướng rừng mâu thép hùng vĩ vô cùng đó.

- Từ năm thứ 35 Tuyên Đế, Đại Tống bắt đầu xuyên toàn bộ vực ngoại thiên ma cấp 6 trở lên bọn họ bắt được lên trấn ma thung, trấn áp ở trong Trấn Ma Lâm kia. Bọn họ muốn chấn nhiếp vực ngoại thiên ma càng lúc càng càn rỡ, đồng thời dày vò linh hồn vực ngoại thiên ma, nghe nói thiên ma bị xuyên trên trấn ma thung còn sống được hơn mười năm, linh hồn không ngừng nghỉ đón nhận đau đớn vô cùng tận.

Ánh mắt Lý Lập vô cùng phức tạp, trong lòng hắn đầy cảm thông với các tiền bối dị thể, kiêng kị và căm hận với triều đình Đại Tống, đủ loại cảm xúc đan xen.

- Bảy phần thiên ma xuyên ở Trấn Ma Lâm là do Thứ Gian Cục bắt được, đấy là chiến tích lớn nhất của họ.

Lâm Duệ hai tay ôm ngực, khôi phục thần sắc như thường. Hắn nghĩ tương lai nếu mình bị người phát hiện thân phận thì kết cục cũng như kia. Nhưng có gì chứ, chết bởi người Thiên Cực tinh hay chết bởi Trường Sinh Hội thì có gì khác nhau chứ?

Lâm Duệ bắt đầu hỏi giới linh: “Giới linh, trong những chiến linh này, người nào thuộc tính võ đạo phù hợp ta nhất?”

Lâm Duệ đã sớm chữa trị Chiến Linh giới đến 30%, có thể thu thêm một chiến linh nhưng vẫn chưa tìm được chiến linh thích hợp. Mấy tháng này hắn cũng gặp được vài vị chiến linh nhưng đẳng cấp cao nhất mới thiếu tướng, Lâm Duệ cũng lười bắt, lãng phí một vị trí chiến linh.

Thông báo: Chiến linh phù hợp với thuộc tính võ đạo của ngài có ba người. Đầu tiên là Hàn Đạo, nguyên soái một sao, nắm giữ bí võ thông thiên hệ quang, bí võ long giai hai hệ lôi hỏa. Thứ hai là Hoàng Phủ Thanh, đại tướng, nắm giữ bí võ thông thiên hai hệ quang lôi, bí võ long giai hệ hỏa. Thứ ba là Giang Quốc Lập, đại tướng, nắm giữ bí võ long giai ba hệ quang lôi hỏa.

Lâm Duệ sau khi nhận được tin tức thì chấn động, khó mà tin nổi. Đại tướng Hoàng Phủ Thanh? Đó chẳng phải là tên thật của viện sĩ Hoàng Phủ sao? Viện sĩ Hoàng Phủ chết ở đây, bị người Đại Tống đâm lên trấn ma thung sao?

Lâm Duệ không chút do dự gọi giới linh: “Giới linh, giúp ta bắt lấy đại tướng Hoàng Phủ Thanh!”

Hắn biết võ đạo Hoàng Phủ Thanh vô cùng mạnh mẽ, đạt điểm 7SSS, huyết mạch bậc đế. Nghe nói sức chiến đấu của vị viện sĩ này thậm chí không kém hơn đại đa nguyên soái một sao! Mấu chốt là Hoàng Phủ Thanh nắm giữ tri thức sinh vật, thực trang, y học… đó là những kỹ năng Lâm Duệ thèm thuồng. Nếu như hắn có thể thu Hoàng Phủ Thanh làm chiến linh thứ ba, như vậy có hy vọng giải quyết bệnh của Lâm Hi.

Nhưng giới linh nhanh chóng trả lời.

Thông báo: Vì lực lượng không rõ quấy nhiễu, thu chiến linh thất bại, ngài cần loại trừ lực lượng quấy nhiễu này trước khi thu lấy.

Lâm Duệ hơi chau mày nhìn hướng phù văn chằng chịt trên thân trấn ma thung. Sau đó hắn lại nhìn xuống mặt đất nơi đó, ở đó có một tòa trận pháp khổng lồ. Với kiến thức phù trận cao giai của mình, hắn nhanh chóng hiểu được trận pháp đó đang trấn áp linh hồn viện sĩ Hoàng Phủ.

Lời dịch giả: lúc trước sơ sót quá, viện sĩ là học vị. Dịch chuẩn là viện sĩ Hoàng Phủ, sau này có thời gian mình sẽ rà soát, sửa lại.

Hắn không khỏi buồn rầu xoa mi tâm, thầm nghĩ phiền toái thật sự. Nghe nói luôn có hai vị “thần sứ dự bị” trấn thủ ở đây, tu vi mạnh đến cấp 9. Triều Đại Tống có tổng cộng mười hai vị “thần sứ dự bị”, tất cả đều là cấp 9 vượt hoàng, tương lai có hy vọng tiến vào cấp 10 – Trường Sinh.

Lâm Duệ muốn lấy đi thần hồn trước mắt bọn họ đơn giản khó như lên trời. Cho nên cả đống chiến linh tốt trước mặt nhưng không thể dùng sao?

……

Khi quan thuyền của Lâm Duệ cập bờ, hắn một lần nữa cảm nhận chức quan chỉ huy sứ lớn như nào. Thái giám giám quan và đề cử của kinh cảng và một đám quan viên gần như cung kính đứng ở bến tàu chờ đón. Sau đó là quan võ Hoàng Thành Ty, còn có lượng lớn nhân vật mặc trang phục quản gia gần như chen kín con đường.

Quan võ Hoàng Thành Ty đại đa là thuộc hạ sau này của Lâm Duệ, họ đang chờ đón cấp trên.

Quy mô Thứ Gian Cục rất lớn, chia thành 24 giám, mỗi giám còn có mười mấy nha ban, tương đương tổ chiến đấu Liên Bang, ngoài ra còn có lượng lớn nhân viên phụ trợ, tổng số hơn 5000 người. Mỗi giám do một vị giám thủ sử đứng đầu, chức quan tương đương phòng ngự sử khi trước của Lâm Duệ, nhưng quyền hành lớn hơn.

Trong 24 giám này thì có 4 giám thuộc về phe Thần Sứ thứ ba, cũng chính là đám quan võ đang chờ đón Lâm Duệ.

Còn những quản gia kia, bọn họ hoặc là người hầu quan cao trong triều, hoặc là nô bộc danh môn đại tộc, đến để đưa bái thiếp, biếu chút tiền mọn cho Lâm Duệ. Đây là quy củ quan trường Đại Tống, gọi là “tiền đến nhận chức”. Đám quan cao, phú thương này dù bản thân không đến nhưng cũng phải đưa ra tâm ý. Còn có người thay chủ nhân, muốn mời hắn dự tiệc đón khách nhưng đều bị hắn từ chối. Hắn giờ còn chưa bái kiến sư tôn, chưa tiếp kiến thiên tử và cấp trên, sao dám đi ăn uống nhảy múa, có kỹ nữ hầu hạ chứ? Nhưng hắn vẫn thu bái thiếp và tiến biếu, giờ hắn đã lăn lộn quen quan trường, khuôn mặt tươi cười, thêm vào miệng “ừ ừ” vài tiếng đối phó là xong.

Còn về 4 vị giam thủ sử và đông đảo quan võ Hoàng Thành Ty thì vô cùng nhiệt tình, nỗ lực lấy lòng thượng cấp. Lâm Duệ muốn ngồi vững trên vị trí chỉ huy thì nhất định phải được những người này giúp đỡ, hắn phải thiết lập quyền uy bản thân, nhất định phải có tay chân thân tín. Những người này đã đến bến tàu chờ đón, biểu lộ rõ thái độ, lúc này hắn cũng không cần phải làm cao làm gì. Hắn vừa văn chưa ăn cơm trưa, nên dứt khoát bày mấy bàn rượu ở tửu lâu gần cảng sông, ăn cơm cùng những quan võ Hoàng Thành Ty này.

Sau khi hai mươi mấy bình rượu vào bụng cả đám, quan hệ giữa họ thân cận hơn, đương nhiên không thể đến mức xưng huynh gọi đệ, Lâm Duệ cũng không cho phép điều này nhưng hắn đã không còn ngăn cách với thuộc hạ, có thể gọi tên những người này, biết thân phân chức vị, biết sơ qua về lý lịch, tính cách những người này.

Đêm khuya hôm đó, Lâm Duệ rốt cuộc tới dịch trạm cửa nam thành, gặp sư tỷ Mộng Vi Vân.

Nhưng khi đến đó, ánh mắt của hắn lại bị một chiếc xe tù thu hút.

- Đây là?

Lâm Duệ nhìn mà khiếp sợ, vì trong xe tù là tiền nhiệm tổng đốc Sa Châu - Viên Thành Khải!

Người này không còn chút phong độ danh sĩ, giờ tóc tai bù xù, mặt mày xám xịt, tứ chi bị đánh gãy, khiếu huyệt toàn thân bị đâm trấn nguyên đinh, trên áo tù loang lổ vết máu, nhìn vô cùng thảm hại.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an