Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 312: kẻ đang đi trên đường là ai



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Viên Thành Khải đã sớm cảm ứng được Lâm Duệ, hắn mở hai mắt lạnh lùng, tràn đầy sát cơ nhìn đối phương.

Lâm Duệ không chút lùi bước, ánh mắt hung ác trừng lại! Hắn khi ở quận Vọng Thành còn không sợ đối phương, giờ vào Lạc Kinh thì có gì phải sợ chứ.

Viên Thành Khải lập tức hừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại ra vẻ không thèm để ý.

Lúc này sư tỷ của hắn Mộng Vi Vân đã đi tới bên cạnh.

- Sư đệ không cần để ý đến hắn, chỉ là một lão cẩu hung ác mà thôi, một khi triều đình luận tội, sớm muộn sẽ tru diệt.

- Thập Nhị bái kiến sư tỷ. Triều đình không phải lệnh Viên Thành Khải tự giải vào kinh sao? Sao lại thành bộ dáng như này?

Lâm Duệ hơi hành lễ với Mộng Vi Vân, tò mò hỏi.

Mộng Vi Vân chắp tay sau lưng nói:

- Trước đó là triều đình ưu đãi cho hắn, nể tình Viên gia đời đời phục vụ triều đình, bản thân hắn lúc làm quan cũng có chút công huân cho nên muốn lưu thể diện cho hắn, không ngờ người này lòng còn oán hận, dám cấu kết lũ trộm cướp trên giang hồ, ám sát đồng liêu. Nên triều đình lệnh ta bắt hắn lại, áp giải vào kinh hỏi tội.

Trong ánh mắt nàng tràn đầy lạnh lùng và sát ý. Viên Thành Khải này vốn là kẻ thù chính trị của Thần Sứ thứ ba, lần này còn dám liên thủ cùng “Hỏa Diễm Đao” Thích Diễm ám sát Lâm Duệ, sao nàng có thể tha thứ chứ? Hai người này suýt thì để tiểu sư đệ của nàng bỏ mình trên sông, cũng suýt làm mất chức chỉ huy sứ sư tôn vất vả mưu cầu. Cho nên sau khi Mộng Vi Vân nhận lệnh thì lập tức đi gấp, trực tiếp cắt gân tay chân Viên Thành Khải. Triều đình để nàng tự mình áp giải Viên Thành Khải vào kinh, thực chất là cho Thần Sứ thứ ba một câu trả lời.

Lâm Duệ nghe vậy âm thầm chấn kinh, không ngờ tu vi Mộng Vi Vân đã đột phá cấp 7. Viên Thành Khải là cao thủ cấp 8, cho dù vị này bị chiến long kéo chân sau, không thể chủ động ra tay với Mộng Vi Vân cũng không phải là ai cũng có thể bắt được. Hắn đại khái thôi diễn hiểu được tình huống, lập tức chắp tay cảm kích với sư tỷ:

- Đa tạ sư tỷ giúp sư đệ trả thù.

- Không cần như vậy, là do ta sư sót, suýt để ngươi rơi vào tuyệt cảnh, ta chỉ là sửa chữa sai lầm mà thôi.

Mộng Vi Vân khôi phục khí thế tràn đầy, khẽ lắc đầu mỉa mai nói:

- Lão cẩu này thương thế không nặng như vẻ bề ngoài đâu, hắn cố tình giả thê thảm để thiên tử không thể bỏ mặc không để ý thôi.

Nàng sau đó nhìn quanh rồi nói:

- Chúng ta đi thôi, ở đây không tiện nói chuyện.

Mộng Vi Vân dẫn theo Lâm Duệ vào một gian phòng trong dịch trạm. Sau khi vào phòng khách, nàng tự mình châm trà cho Lâm Duệ:

- Ta nghe nói khi ngươi vào kinh, có nhận ít thổ sản địa phương nhưng một đường đi thẳng, không dừng lại chút nào, quan viên ven đường tặng trọng lễ không nhận, ngươi có thể làm quan thanh liêm như vậy ta rất mừng, sư tôn khi nghe thấy cũng vô cùng vui vẻ.

Thật ra sau khi Mộng Vi Vân bắt Viên Thành Khải thì cùng một sư thúc khác, một mực đi theo quan thuyền của Lâm Duệ, một phần để đảm bảo an toàn cho Lâm Duệ, một phần là nhìn xem thuật sư cứu “Hỏa Diễm Đao” Thích Diễm có ra tay không, để bắt lại người này. Một tháng này Lâm Duệ an toàn vào kinh cũng là nhờ có hai người âm thầm bảo vệ, đã xử lý hộ không ít kẻ địch. Cho nên Mộng Vi Vân chứng kiến toàn bộ quá trình Lâm Duệ vào kinh, tận mắt thấy phẩm đức cao thượng của sư đệ, nàng quả thật đã không nhìn lầm người.

Lâm Duệ nghe vậy thì hơi xấu hổ, thầm nghĩ trên đường mình cũng nhận không ít “lộ phí”, vừa rồi còn thu “tiền nhận chức”, tổng cộng đã quá 30 vạn lượng ma ngân. Như vậy mà cũng là quan thanh liêm à?

Lâm Duệ chắp tay lại nói:

- Không dám! Thập Nhị được sư tỷ đề cử vào sư môn, được làm đến chức chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, đương nhiên phải đền đáp sư tôn, liêm khiết tự hạn chế bản thân, làm hết trách nhiệm! Đúng rồi…

Hắn dùng ánh mắt ra hiệu để Vương Sâm ở bên ngoài cung kính mang hộp gỗ đến trước mặt Mộng Vi Vân.

Khi Vương Sâm mở hộp gỗ ra, Mộng Vi Vân khẽ nhướng mày:

- Đây là thuốc của thiên ma, sư đệ mua hộ ta sao?

Nàng hơi kiểm tra chút rồi thêm vui vẻ:

- Không thiếu chút nào. Sư đệ đáng tin thật, chỉ dùng 38 vạn lượng đã mua được như này. Không biết sư đệ còn có thể mua thêm không? Nếu số thuốc này không có vấn đề, ta muốn mua thêm một đợt nữa, khoảng trăm vạn lượng ma ngân.

Mộng Vi Vân có không ít thế lực đằng sau, còn có thuộc hạ của mình nữa, những người này cũng thèm khát thuốc của thiên ma nhưng không tìm được con đường nào giá rẻ lại đáng tin.

Lâm Duệ nghe vậy thì hơi chần chừ, đầy bất đắc dĩ nói:

- Để ta hỏi giúp sư tỷ đã. Bọn họ có nói chỉ cần là ta mua thì sau này cứ liên hệ là có, dưới cấp 6 có thể cung cấp số lượng lớn, cấp 7 trở lên thì phải xem xét. Nhưng sư tỷ, không phải tộc ta chắc chắn có tâm khác biệt, ta cảm thấy vực ngoại thiên ma có tâm hại người, ý đồ khó lường, làm loạn khắp nơi, đồ của bọn họ nên hạn chế dùng thôi.

Vương Sâm ở phía sau nghe được câu này trố mắt há mồm, suýt thì phun nước. Hắn thầm nghĩ quả không hổ là Duệ ca, nếu đơn sau làm xong kiếm nhẹ nhàng 7 ức đồng Liên Bang. Thế mà tên này còn làm ra vẻ bị ép bất đắc dĩ, rất không muốn kiếm tiền của sư tỷ vậy…

Nhưng Vương Sâm lập tức không cười nổi, bởi vì sau mấy lời đạo lý về thiên ma của Lâm Duệ, Mộng Vi Vân lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Thập Nhị, đội trưởng thân vệ của ngươi hẳn là nên làm thiên ma trắc đi.

Vương Sâm nghe vậy mà da đầu tê dại, hắn hiểu Mộng Vi Vân cũng hoài nghi hắn là vực ngoại thiên ma. Nhưng tố chất tâm lý của hắn rất lốt, lúc này chỉ yên lặng chắp tay đầy cung kính.

- Đúng vậy. Ta đã báo lên trên rồi, ngày mai sẽ đi đô sát viện tiến hành thiên ma trắc. Nhập Thất cùng lớn lên với ta, chắc chắn không có vấn đề gì đâu. Nhưng giờ ta đã đảm nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, hắn cũng nên tiến hành kiểm tra. Không chỉ Nhập Thất, sư gia của ta cũng phải kiểm tra.

Mộng Vi Vân hơi nhíu mày, nàng thật ra muốn tiến hành thiên ma trắc cấp cao nhất với Vương Nhập Thất. Nhưng Lâm Thập Nhị đã an bài tiến hành thiên ma trắc ở đô sát viện rồi nên nàng đành thôi, nếu không sẽ thành không tín nhiệm sư đệ rồi.

Vương Nhập Thất năm nay mới 19 tuổi, nếu như là vực ngoại thiên ma thì không thể thông qua thiên ma trắc. Lại nhìn bộ dáng của hắn bây giờ, rất thoải mái không có chút nào chột dạ, có lẽ nàng và Trang Minh Nguyệt nghĩ nhiều rồi.

Thế là nàng lại phất tay, để tùy tùng của Lâm Duệ lui lại rồi nói:

- Sáng ngày mai, ta sẽ đích thân dẫn ngươi tới gặp sư tôn. Nhưng trước đó, có một số việc phải nói rõ với đệ, sư đệ một đường lên phương bắc, có hiểu thế cuộc kinh thành không?

- Tiểu đệ ban nãy khi ăn cơm uống rượu, có hỏi dò quan võ, cũng biết được một chút nhưng không nhiều. Nghe nói cục diện triều đình bây giờ liên quan đến việc thiên tử sắp thoái vị, có người truyền ngôn quốc phúc Đại Tống sắp hết, Thần Sứ thứ nhất có hy vọng lên nắm quyền thiên hạ, cho nên Thần Sứ thứ nhất và thiên tử tranh đấu vô cùng mãnh liệt. Thiên tử có Thần Sứ thứ hai làm hậu thuẫn, Thần Sứ thứ nhất thì có sư tôn hỗ trợ.

Thật ra con đường tình báo của Lâm Duệ là đến từ Cục An Ninh, theo như hắn biết, tranh đấu trong Lạc Kinh càng lúc càng mãnh liệt.

Theo chỉ dụ của thần linh, mỗi đời hoàng đế Đại Tống không thể vượt qua 400 năm, hiện giờ thiên tử đã tại vị 380 năm, sắp phải thoái vị.

Cho nên giờ mấy vị hoàng tử triều Đại Tống đang rục rịch, ngay cả Thần Sứ thứ nhất cũng nảy sinh dã tâm. Dù sao triều Đại Chu hưởng quốc thọ 7000 năm, Đại Tống từ lúc truyền quốc đến giờ đã 6700 năm, đã đi đến phần cuối rồi. Ba vị Thần Sứ đương nhiệm đều có hy vọng thay thế được hoàng thất Đại Tống, trở thành chủ nhân của Đông Cực Châu rộng lớn mấy trăm vạn dặm này.

Thiên tử Đại Tống cũng không định ngồi yên chờ chết, đang không ngừng tăng mạnh hoàng quyền ở triều đình và các địa phương, điều này làm sóng ngầm trong Lạc Kinh cuộn cuộn, mấy năm qua các bên không ngừng tranh đấu.

Mộng Vi Vân nghe vậy thì khẽ cười, không ngoài dự đoán của nàng:

- Những quan viên này nằm trong thế cuộc, sao biết được rõ ràng chứ. Thần Sứ thứ nhất đối với chúng ta là vừa phải dùng lại vừa phải đề phòng. Thần Sứ thứ hai cũng không phải thật tâm muốn giúp thiên tử chỉnh đốn triều cương, nếu không làm gì đến phiên ngươi lên làm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục chứ?

Lâm Duệ nghe vậy thì như có suy tư khẽ gật đầu, ngôn từ của Mộng Vi Vân giống với phân tích của Cục An Ninh. Đối với mấy vị lão đại trong triều, trước mắt Thần Sứ thứ ba không có lực uy hiếp, khi mấy bên bất phân thắng bại, cuối cùng thỏa hiệp để Lâm Duệ đảm nhiệm chức cao này.

Mộng Vi Vân khẽ thở dài nói:

- Sư tôn thật ra cũng không muốn cuốn vào tranh đấu giữa ba người này. Ngươi còn chưa biết, sư tôn xuất thân hàn môn, giờ có địa vị cao chỉ muốn dùng quyền hành giúp đỡ bách tính, vấn đề là ở vị trí của sư tôn, có rất nhiều chuyện không thể tự chủ. Bây giờ trên có thiên tử và Thần Sứ thứ nhất uy hiếp, các vị thần sứ dự bị cũng nhìn chằm chằm chờ cơ hội, làm tình cảnh sư tôn vô cùng gian khổ. Mà triều Đại Tống đã kéo dài 6700 năm, trong thiên hạ thế gian hỗn độn, lang sói nắm quyền, yêu ma ngang ngược, lạm dụng chức quan làm ác đâu đâu cũng có. Nhưng sư tôn cho rằng, nếu có thể quét sạch triều cương, chỉnh đốn pháp luật, triều Đại Tống vẫn có thể cứu được nhưng vấn đề là sư tôn muốn làm được thì phải nắm quyền hành lớn hơn.

Lâm Duệ thoáng suy ngẫm, hiểu ý của sư tỷ, chắp tay nói:

- Tiểu đệ đã rõ. Sau khi tiểu để nhận chức chắc chắn làm theo lẽ công bằng, gạn đục lắng trong, bồi dưỡng căn cơ!

Mộng Vi Vân nghe vậy khẽ nhếch miệng, thầm nghĩ tiểu sư đệ quả nhiên thông minh, chỉ mấy câu ngắn ngủi của nàng đã hiểu ý, để nàng cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều. Sư tôn giờ không thể không mượn lực của Thần Sứ thứ nhất bảo vệ bản thân, nhưng ý của sư tôn và nàng là mong quốc phúc Đại Tống kéo dài! Một phần các nàng không muốn thiên hạ loạn lạc, sinh linh đồ thán. Một phần vì căn cơ còn mỏng, thực lực không đủ, một khi thiên hạ đại loạn, chưa chắc đã chống đỡ được đến ngày tân triều thành lập!

Mộng Vi Vân nhanh chóng đổi đề tài:

- Thập Nhị, ngươi đã gặp thuộc hạ dưới trướng ở bến tàu rồi, cảm giác thế nào?

- Là tinh binh cường tướng. Trong đó Nghiêm Triết - giám thủ sứ giám thứ 16 và Lạc Thiên Mã - giám thủ sứ giám thứ 20 để lại ấn tượng sâu nhất.

Mộng Vi Vân lại thêm hài lòng, sư đệ này nhìn người rất chuẩn, cũng biết lôi kéo nhân tâm. Với năng lực của hắn, chắc chắn có thể ngồi vững vị trí chỉ huy sứ. Ngay khi nàng định nói tiếp thì bên ngoài vang lên thanh âm:

- Không biết Lâm Thập Nhị chỉ huy sứ và Chu gia Chu Vân Hi tiểu thư còn thức không? Tại hạ là Triệu Doanh Hư, cháu của ngự sử trung thừa, theo lệnh của tổ phụ (ông nội) đến tiếp kiến, xin được gặp mặt hai vị.

“Triệu Doanh Hư, người của Triệu phủ, ngự sử trung thừa sao?” Lâm Duệ đang định lên mạng tìm thêm tư liệu thì lại nghe được một thanh âm lớn tiếng khác.

- Không biết Lâm Thập Nhị chỉ huy sứ đại nhân còn thức không? Thảo dân là Úc Văn Đan, tới đây tố cáo ngự sử trung thừa Triệu Dương thật ra là vực ngoại thiên ma, tên thật là Lệnh Hồ Minh Đức, chính là nguyên soái hai sao của thiên ma!

Lâm Duệ không khỏi chớp mắt, đầy khó tin. Lệnh Hồ Minh Đức sao? Đây không phải là ông ngoại Phương Nhiễm Nhiễm sao, là hiệu trưởng đầu tiên của trường đại học Minh Đức. Trong lòng hắn vừa tức giận vừa cảnh giác, thầm nghĩ là kẻ nào ám hại bạn thân của bản quan?

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an