Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Phương Nhiễm Nhiễm khi trở lại trong phủ, phát hiện ông ngoại Lệnh Hồ Minh Đức đang an nhàn câu cá trong thủy tạ hậu viên.
- Gia công. Chuyến này cháu không hoàn thành được việc, ở dịch trạm xảy ra biến cố.
Phương Nhiễm Nhiễm không khỏi vô cùng bội phục khi ông ngoại vẫn an nhiên tự tại nhưng đồng thời nảy sinh xấu hổ sâu sắc. Đâu là trong hậu viện của phủ, xung quanh không có hạ nhân nên Phương Nhiễm Nhiễm gọi là gia công (ông ngoại).
- Không cần phải nói. Có một kẻ tên là Úc Văn Đan tố cáo lão phu đúng không? Biến cố ở dịch trạm ông đã biết rồi, quả không hổ là Tấn Bá Long, người này làm việc lăng lệ bá đạo đánh trúng điểm yếu, ta đánh giá thấp hắn rồi.
Phương Nhiễm Nhiễm sắc mặt trắng bệch:
- Ông, tân nhiệm chỉ huy sứ không định lập án ngay, định đưa Úc Văn Đan đến ngự sử đài kiểm tra thiên ma trắc trước đã, liệu có nên?
- Không được tùy ý làm bậy. Tấn Bá Long giờ đang nhòm ngó, giờ chúng ta làm càng nhiều càng dễ bị lộ.
Ánh mắt Lệnh Hồ Minh Đức chăm chú lại. Ông khẽ cười nói:
- Lâm chỉ huy sứ kia xử lý vô cùng chu toàn, để không ai nói được lời nào, người này tuy tuổi còn trẻ nhưng rất có tài năng quan trường, chúng ta muốn động tay chân dưới mắt hắn, e là khó.
Phương Nhiễm Nhiễm không khỏi cắn môi dưới. Nàng cũng cảm giác Lâm Thập Nhị không dễ đối phó, chính vì như vậy, nàng mới thêm lo lắng về tình cảnh tương lai của gia tộc Lệnh Hồ và Lệnh Hồ Minh Đức. Nàng biết động tay chân khi tiến hành kiểm tra thiên ma trắc rất khó nhưng đây là biện pháp duy nhất nàng nghĩ ra. Sau đó thân thể nàng khẽ run, nghe được Lệnh Hồ Minh Đức đột nhiên nói:
- Hôm nay sau khi trở về, cháu cùng hai bạn học làm nhân bản thể đi.
- Ông!
Phương Nhiễm Nhiễm hiểu được Lệnh Hồ Minh Đức đã không coi trọng tương lai của “Triệu gia”. Chế tạo nhân bản thể là thủ đoạn giả chết thường dùng của dị thể hành giả.
- Chỉ là để đề phòng mà thôi, không nghiêm trọng như cháu nghĩ đâu.
Lệnh Hồ Minh Đức chốt xong cần câu, chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ:
- Ông ngoại cháu đã kinh doanh ở đây mấy trăm năm, đâu phải Tấn Bá Long có thể dễ dàng đẩy ngã? Lệnh Hồ Minh Đức ta có phải vực ngoại thiên ma hay không, thật ra là ở ý bên trên, phải xem hoàng đế bệ hạ và thần sứ thứ nhất nghĩ gì.
Một đời quan trường của ông gắn bó với hai vị này khá chặt chẽ. Khi hoàng đế còn là hoàng tử, ông đã kết giao, tốn nhiều công sức trợ giúp đăng cơ. Cùng lúc đó, Lệnh Hồ Minh Đức còn hợp tác nhiều lần cùng thần sứ thứ nhất, mấy trăm năm qua lưu lại vô số hậu chiêu, nắm được không ít nhược điểm của hai người này. Ông thậm chí có lòng tin cá chết rách lưới, ông đủ sức để hai người này trả giá đắt.
- Yên tâm, cho dù là kết quả xấu nhất, không thể bảo vệ cơ nghiệp Triệu gia, ông cũng đủ tự tin bảo vệ các cháu rời khỏi đây.
Lệnh Hồ Minh Đức sau đó khẽ vuốt râu bạc, đầy tiếc nuối thở dài:
- Chỉ tiếc giờ tuổi ông đã cao, sắp hết tuổi thọ, nếu không đừng nói là Tấn Bá Long, dù là thiên tử và thần sứ thứ nhất cũng chưa chắc đã không thể đấu một trận.
Phương Nhiễm Nhiễm nghe đến đây đã hiểu ông ngoại nàng chuẩn bị liều mạng, hy sinh bản thân. Mắt nàng không khỏi đỏ lên:
- Ông ngoại, không nên từ bỏ. Cháu nghe viện sĩ nói sức khỏe ông suy giảm là vì trúng độc tố tinh thần của Linh Huyễn làm bệnh của ông đột biến, chỉ cần giải được độc đó, tuổi thọ của ông ít nhất còn kéo dài được trăm năm. Viện sĩ nói giờ kỹ thuật khoa học thực trang càng ngày càng phát triển, nghiên cứu sâu rộng, tương lai sẽ có biện pháp chữa trị.
Dị thể hành giả như Lệnh Hồ Minh Đức có thể luyện đến cấp 8 đã vô cùng hiếm. Đó là vì thực trang họ cắm vào là đời đầu, tồn tại nhiều thiếu hụt, làm những người này rất khó lên cấp.
- Giải trừ độc tố sao?
Lệnh Hồ Minh Đức khẽ bật cười, thầm nghĩ cháu gái mình quá ngây thơ rồi. Linh Huyễn kia là nhân vật như nào chứ? Đó là phó hội trưởng Thần Chiếu Hội, nhân vật của Liên Bang có hy vọng nhất đột phá Trường Sinh, thậm chí đạt đến Vực Sâu.
Thế gian này không phải không có người có thể giải trừ độc của Linh Huyễn, ngày xưa Hoàng Phủ Thanh có thể làm được. Vấn đề là viện sĩ Hoàng Phủ đã chết rồi… Thi thể của hắn còn đang treo trong Trấn Ma Lâm kìa! Bây giờ cũng có hai người đồng thời am hiểu kỹ thuật sinh vật và thực trang, nhưng lại đều nằm trong sự khống chế của Trường Sinh Hội!
….
Sáng sớm hôm đó, Lâm Duệ theo Mộng Vi Vân đi vào hoàng thành Lạc Kinh.
Hoàng thành Lạc Kinh rất rộng lớn, mỗi chiều vượt quá 50 dặm, diện tích lên đến 650km². Ở đây, ngoài hoàng cung, lục bộ triều đình và các nha môn còn có thần sứ viện của ba vị thần sứ. Thần sứ viện ở phía sau hoàng cung, nghe nói ở sau thần sứ viện của thần sứ thứ nhất, còn có thần cung thiên thê có thể thông lên trời.
Lâm Duệ hôm nay rất bận, hắn đầu tiên phải bái kiến sư tôn, sau đó là yết kiến thiên tử. Theo như Mộng Vi Vân nói, thiên tử dù không hài lòng nhưng Lâm Duệ cũng không thể vô lễ với thiên tử, trình tự nhất định phải đầy đủ. Sau đó hắn còn phải đi gặp chỉ huy sứ Hoàng Thành Ty và thần sứ thứ nhất.
Chỉ huy sứ Hoàng Thành Ty là do thiên tử bổ nhiệm, là cấp trên trực tiếp trên danh nghĩa của Lâm Duệ, người này cũng rất có thực quyền, quản lý ngự long trực đóng ở các địa phương.
Thần sứ thứ nhất mới thật sự là người nắm quyền chủ đạo trong Hoàng Thành Ty, vị này nắm giữ hệ thống thiên quan. Ngoài ra, vị này còn đứng đầu Thần Sứ Giám, tồn tại cùng nội các triều Đại Tống.
Theo như hiểu biết của Lâm Duệ, Thần Sứ Giám này có chút giống với ti lễ giám thời cổ đại, thần sứ thứ nhất tương đương với chưởng ấn thái giám, thần sứ thứ hai và thứ ba thì tương đương chấp bút thái giám. Nhưng bọn họ không nghe lời hoàng đề mà là nghe lệnh của “Thần”. Hoàng đế và nội các khi đưa ra quyết định chính vụ thì phải được Thần Sứ Giám phê chuẩn thì mới có hiệu lực. Đây là lý do vì sao ba vị thần sứ có thể tác động triều chính.
Đáng nhắc đến là, bản thân hoàng đế cũng là một thành viên của Thần Sứ Giám, hắn và một vị thần sứ dự bị “trực tháng đó” có một phiếu, với ba vị thần sứ nữa, tổng cộng là 5 phiếu. Nếu gặp bất đồng ý kiến thì do năm người bỏ phiếu quyết định. Cho nên thiên tử Đại Tống dù danh xưng chí tôn, nhưng kẻ thống trị Đông Đại Lục rộng lớn vẫn là Đông Vực Sâu!
Sau khi bái kiến xong lãnh đạo trực tiếp, Lâm Duệ còn phải đi “Thần Long Đường” của Đại Tống, để đón nhận Hộ Quốc Long Ấn! Đây chính là lý do vì sao chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, dù chức thấp nhưng quyền cao, có thể chống lại quan cao.
Trong Thần Long Đường có mười hai vị trấn quốc chiến long cấp 9, ba vị hộ quốc chiến long cấp 10! Bọn họ sẽ liên thủ ngưng kết Hộ Quốc Long Ấn trong nguyên thần Lâm Duệ, bảo vệ an toàn cho hắn, đồng thời trấn áp thần phách của hắn, từ đó giúp hắn không chịu bất cứ ảnh hưởng nào của tinh thần lực bên ngoài xâm nhập hay pháp thuật huyễn pháp mê hoặc. Hộ Quốc Long Ấn còn có thể trấn áp vận mệnh, không cho bất cứ quan tinh sư nào xem được vận mệnh, vô cùng thần dị.
Lâm Duệ thân là chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, cũng sẽ đại biểu ý chí những chiến long này. Hắn có thể tùy ý triệu hoán một vị trấn quốc chiến long, hoặc là hình chiếu của một vị hộ quốc chiến long đến bên. Dù chỉ là hình chiếu của bất cứ vị nào cũng có chiến lực sánh ngang cấp 7 đỉnh phong! Trong phạm vi Lạc Kinh, Lâm Duệ thậm chí có thể triệu hoán những vị chiến long này tự mình đến!
Đây là việc Lâm Duệ chờ mong nhất, hắn đã sắp gom đủ điểm hồn lực để đổi hoàng viêm chiến long nhưng vấn đề là có ai chê chiến lực tăng cao chứ? Hơn nữa năng lực phòng ngự của Hộ Quốc Long Ấn cũng rất mạnh, nghe nói võ giả cấp 7 bình thường rất khó làm rung chuyển được long ấn. Thứ này cũng giúp ích rất nhiều ở phương diện tu hành, nhất là lúc Hóa Long, có Hộ Quốc Long Ấn, có thể áp chế nhiễu sóng long thể. Cho nên vị chỉ huy sứ Thứ Gian Cục nào cũng có thể trong thời gian ngắn hoàn thành Hóa Long, tiến vào cấp 6!
Ngay khi đám người Lâm Duệ đi vào cửa thành Lạc Kinh, dọc theo ngự đạo tiến về hoàng thành, những người xung quanh khẽ bàn tán.
- Kia là chỉ huy sứ Thứ Gian Cục mới nhận chức sao?
- Có lẽ vậy, nghe nói vị này đã vào kinh, hôm qua ở lại dịch trạm cửa nam thành.
- Đó là thiên quan Mộng Vi Vân! Là đệ tử thần sứ thứ ba, thanh niên đi cùng nàng hẳn là sư đệ của nàng, tên này trẻ thật.
- Tu vi không cao, hẳn là cấp 5.
- Có đời chỉ huy sứ Thứ Gian Cục nào tu vi cao hơn đâu? Tu vi hơn cấp 6 thì không thể khắc lục Hộ Quốc Long Ấn trong nguyên thần được nhưng đời chỉ huy sứ nào chiến lực cũng mạnh, không biết vị này như nào?
Lâm Duệ không để ý đến đám người này bàn tán, hắn một mực đầy chờ mong nhìn hoàng thành ở trung ương. Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Mộng Vi Vân hơi run, hiện lên vẻ kinh ngạc khó mà hiểu nổi:
- Có thích khách!
Chiến long của nàng bỗng xuất hiện ở phía sau đám người Lâm Duệ. Quả như Lâm Duệ dự đoán, chiến long của nàng cũng đã lên cấp 7, toàn thân có đường vân ám kim, thậm chí hơi có màu tím, con chiến long này không chỉ lên cấp 7 mà còn duy trì huyết thống vượt hoàng, thậm chí đang có dấu hiệu đột phá.
Một đao của nó chém về bên cạnh, trong nháy mắt bụi mù bay lên, một con chiến long cao đến tám trượng đồng thời xuất hiện, bay về phía nhà dân bên cạnh, san phẳng cả mảng lớn phòng ốc.
Mộng Vi Vân thân hình như điện, lao nhanh về phía xa 200 trượng:
- Thập Nhị, mau mặc giáp!
Nàng cảm ứng được ở đó có một thuật sư cấp 8 đang lập đàn thi pháp, còn có tám xe Thiên Hổ nỗ cấp 6, Mộng Vi Vân nếu không giải quyết được thuật sư và đám xe bắn nỏ này thì Lâm Thập Nhị chết chắc!
Lâm Duệ và Cơ Tuyết Oánh nghe vậy không chút do dự lui lại, lùi đến bên cạnh một xe ngựa phía sau. Theo động tác tay của hai người, hòm gỗ cực lớn trong xe ngựa ầm ầm nát vụn, hai cỗ thiên ma long giáp như là sống lại, phù văn nhấp nháy, khoang điều khiển cũng mở ra.
Cũng vào lúc này, một ánh kiếm sắc bén chém đến trước người Lâm Duệ.
- Chết!
Trong mắt của sát thủ tràn ngập cừu hận và sát ý cực hạn!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an