Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Mộng Vi Vân khẽ gật đầu nói:
- Được, để ta gửi thư để giám thủ sử Nghiêm Triết phái người tới.
Nàng vô cùng hài lòng với cách xử lý của Lâm Thập Nhị. Lâm Thập Nhị đánh 250 trượng kẻ kia, ít nhiều đủ để trả lời ngự sử trung thừa Triệu Dương và môn sinh đệ tử của ông.
Không tùy tiện lập án là đúng, Lâm Thập Nhị hiện giờ còn chưa chính thức tiếp quản Thứ Gian Cục, làm sao tra án được? Hơn nữa Úc Văn Đan này cũng rất đáng nghi, trước khi xác định thân phận của người này thì lời người này nói không đáng tin. Đợi hai ngày nữa kiểm tra thiên ma trắc, có thể rõ ràng một hai, lúc đó phe thanh lưu cũng không nói gì được.
Hơn nữa kiểm tra tiến hành ngay trước mặt các vị ngự sử, có thể thuận lợi giúp mọi người nhìn rõ người tố cáo như nào. Đến lúc đó Lâm Thập Nhị mới bắt đầu tra án, danh chính ngôn thuận, dù ngự sử có bất mãn thì cũng không oán trách được Lâm Thập Nhị. Phương thức xử lý của Lâm Thập Nhị đã cho họ mặt mũi rồi.
Lâm Duệ chắp tay với Triệu Doanh Hư, vẻ mặt lạnh nhạt:
- Xin lỗi Triệu tiểu thư, bản quan không biết Triệu tiểu thư đến đây là vì chuyện gì nhưng để tránh hiềm nghi, mời Triệu tiểu thư trở về, thay ta vấn an với Triệu lão, chờ khi án này chấm dứt, Triệu lão rửa sạch hiềm nghi, Lâm mỗ nhất định sẽ đến nhà tạ tội.
Phương Nhiễm Nhiễm đành giấu sâu ngân phiếu vào tay áo, đáy lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Nàng vốn định đến dịch trạm bái phỏng, làm quen huynh muội này nhưng không ngờ Tấn gia hành động nhanh như vậy, làm “tiền nhận chức” còn chưa kịp tặng ra. Sớm biết như vậy thì nên gặp ở bến cảng luôn.
Lúc này nàng đành ôm quyền đáp lại:
- Đại nhân cần gì tạ lỗi chứ, hôm nay là ta đường đột. Hôm nay Doanh Hư tới đây là nhận lệnh tổ phụ muốn gặp Lâm đại nhân, chúc mừng đại nhân nhận chức, ngoài ra còn muốn gặp mặt hậu nhân môn sinh, mời muội muội Vân Hi tới nhà làm khách. Nhưng hôm nay đã xảy ra việc này chỉ đành dừng ở đây, Doanh Hư chỉ có thể tạm thời coi như không có gì, hôm khác lại đến thăm.
Phương Nhiễm Nhiễm khi nói chuyện cảm giác ánh mắt Lâm Thập Nhị nhìn nàng rất khác lạ. Không biết vì sao, nàng nhớ đến Lâm Duệ, nhớ đến lúc mới gặp mặt, Lâm Duệ cũng dùng ánh mắt như này nhìn nàng. Nàng cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi cáo từ thì vội vã rời đi. Giờ nàng phải nhanh chóng trở lại Triệu phủ, cùng “tổ phụ Triệu Dương” nghĩ cách ứng phó.
Ngay không lâu sau, giám sát sử Nghiêm Triết tự mình dẫn đội tới áp giải Úc Văn Đan vào nhà giam Hoàng Thành Ty. Lúc này Lâm Duệ lại để Nghiêm Triết mang cả tổng đốc Sa Châu Viên Thành Khải về nhà giam Hoàng Thành Ty luôn.
Mộng Vi Vân nghe vậy sững sờ, thần sắc khó hiểu:
- Ý của sư đệ là gì?
Nàng vốn chuẩn bị ngày mai vào thành, giải Viên Thành Khải đến nhà giam Hình Bộ.
- Hành động của Viên Thành Khải ở Sa Châu có rất nhiều điểm đáng nghi. Ta phải tra xem đối phương có phải là cấu kết với thiên ma không.
Lâm Duệ chắp tay sau lưng, ánh mắt cười lạnh:
- Việc này vốn không liên quan gì đến ta. Nhưng giờ ta đã đảm nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, vậy thì phải điều tra rõ ràng.
Mộng Vi Vân nháy mắt hiểu ra, đây là sư đệ muốn trả thù. Nàng đương nhiên tán thành, hơn nữa Viên Thành Khải quả thật có hiềm nghi cấu kết vực ngoại thiên ma. Lúc trước sư huynh nàng đảm nhiệm trấn thủ sử Sa Châu, bị Viên Thành Khải đả kích thế lực đến mức thuộc hạ thân tín tử thương thảm trọng.
Mộng Vi Vân hơi thấy buồn cười, Viên Thành Khải ra vẻ thảm hại để triều chính thông cảm, ép hoàng đế giúp hắn, kết quả sư đệ hơi lật tay đã phá hoại sạch. Việc này nếu liên quan đến thiên ma thì dù là hoàng đế cũng phải đợi án của Viên Thành Khải đưa ra luận định đã. Mà chỉ cần Viên Thành Khải vào nhà giam Hoàng Thành Ty thì rất khó đi ra.
Xe tù của Viên Thành Khải ở tại cửa dịch trạm, cách đó 100m, hắn nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng thực chất đang nghe lén xung quanh. Khi hắn nghe được lời đó thì khí tức lưu chuyển, toàn thân nổi gân xanh. Giờ khắc này hắn vô cùng hối hận khi không tát chết đối phương khi gặp mặt trên sông Thiên Tương!
Lâm Duệ lại nói với Lý Lập:
- Lý tiên sinh ngươi tự mình đi theo giám sát, nhất định phải để ý nhà giam và đồ ăn thức uống của Úc Văn Đan,không được để sơ sót, nếu xảy ra vấn đề gì ta sẽ hỏi tội ngươi.
Mộng Vi Vân nghe vậy càng thêm tán thưởng. Điều này nói rõ Lâm Thập Nhị vô cùng quan tâm án này, tâm tư cẩn mật, cũng biết ân tình, không nói những lời này trước mặt Triệu Doanh Hư.
Úc Văn Đan cũng rất hài lòng, thầm nghĩ họ Lâm này quả nhiên thông minh tháo vát, đầy năng lực, nhất định có thể luận tội Triệu Dương! Hắn không biết lúc này mấy người Lâm Duệ đang chat với nhau. Bởi vì Lý Lập không tham dự hành động vây bắt sát thủ nhạc thiếu nhi, cho nên Lâm Duệ phải lập ra một chóm chat mới.
Hạ mạt thiển niệm (Lâm Hi): Anh, em đoán Triệu Doanh Hư kia là Nhiễm Nhiễm tỷ, vụ án này không thể tra được.
Lâm Hi vừa rồi đứng sau Lâm Duệ, khẽ nhìn trộm văn kiện báo án, trong nội tâm thầm lo lắng. Nàng biết hai vực ngoại thiên ma đối phương nói đến rất có thể là Triệu Ngạn và Nạp Lan Uy! Vụ án này nếu tra thì dù kết quả như nào, hai vị học trưởng này cũng chết chắc! Giao tình giữa Lâm Hi và Triệu Ngạn, Nạp Lan Uy khá tốt, hai người trong võ đạo xã đoàn chăm lo cho nàng khá nhiều. Còn có Phương Nhiễm Nhiễm nữa, Lâm Hi biết người này là con gái nghị viên quốc hội, là ô dù che gió mưa cho họ. Nếu không nhờ có Phương đại tiểu thư che chở, chỉ “Thiết Quyền Vương” Vương Lực thôi cũng có thể bóp chết họ dễ dàng.
Quái tiểu thanh niên (Vương Sâm): Tình huống hiện giờ không tốt lắm, ta đoán tên kia đã phẫu thuật tháo chip sinh vật, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó thiên ma trắc.
Hàn quang trúc ảnh (Lý Lập): Không cần lo, boss an bài ta đi theo giám sát, chắc chắn có dụng ý.
Lúc này Lâm Duệ nhắn một phương thuốc vào trong nhóm.
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Lăng Tuyết. Nhanh chóng mua thuốc theo đơn, dựa theo biện pháp ta chỉ, luyện thành nến rồi đưa cho Lý sư huynh.
Bạch sắc hạ thiên (Tiết Lăng Tuyết): Đã rõ, nhưng ta muốn biết, boss, phương thuốc này dùng làm gì vậy, là thuốc độc sao?
Lâm Duệ: Không độc, hoàn toàn vô hại. Vô sắc vô vị, dưới trạng thái bình thường không chút ảnh hưởng nhưng khi tiến hành thiên ma trắc sẽ nhiễu loạn thiên phú huyết mạch, để tên kia khó lòng kiềm chế nguyên thần, hồn thức sẽ xuất hiện dấu vết dị thể hành giả.
Đám người Lâm Hi và Lý Lập như được vén sương mù, thầm nghĩ dị thể hành giả ở trong trạng thái như vậy sao đối kháng được thiên ma trắc chứ? Đừng nói là dị thể hành giả, khéo người Thiên Cực tinh bình thường cũng có thể xảy ra vấn đề.
Hàn quang trúc ảnh (Lý Lập): Ta hiểu rồi boss!
Khi hắn trông coi Úc Văn Đan, vì giết thời gian lật xem hồ sơ vụ án, điều này không có vấn đề gì chứ? Vì đọc rõ chữ, đương nhiên phải đốt nến rồi…
Vương Sâm cũng yên tâm lại, thầm nghĩ quả không hổ là Duệ ca. Đây là giải quyết vấn đề từ gốc, nếu như người tố cáo là vực ngoại thiên ma, vậy thì không đáng tin rồi. Vực ngoại thiên ma công kích lão thần ba đời của triều Đại Tống là có ý gì? Nhưng thủ đoạn này, chỉ có Duệ ca tinh thông dược vật và chế tạo độc dược mới làm ra được. Người này rời vào tay Duệ ca, kết cục là bị đùa bỡn đến chết.
Vương Sâm lại nhớ đến hai ngày nữa mình cũng phải trải qua thiên ma trắc, tâm tình không khỏi thấp thỏm nặng nề, nhưng cảm xúc này chỉ duy trì trong nháy mắt đã bị hắn đè xuống. Lâm Duệ đã an bài cho hắn xong xuôi, trước khi kiểm tra sẽ phẫu thuật lấy ra chip sinh vật, còn lắp lại kiềm phù văn vào đó, chuyên ứng phó với thiên ma trắc. Ngoài ra, mười ngày này Vương Sâm còn liên tục dùng dược vật Lâm Duệ đưa, hắn cảm giác thân thể mình biến hóa rõ rệt, thân thể và linh hồn dung nhập chặt chẽ. Đến nỗi hai ngày trước, linh hồn Vương Sâm rất khó khăn mới rời được dị thể, quay về bản thể. Hơn nữa bộ trưởng Chu cũng mời một vị thuật sư 7SS lệ thuộc Quốc An Cục của nước cộng hòa Đông Á, hỗ trợ từ xa. Lâm Duệ nói hắn chắc chắn sẽ thông qua thiên ma trắc, Vương Sâm cũng vô cùng tin tưởng Lâm Duệ
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an