Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lâm Duệ định hành lễ với Lạc Vọng Thư thì bị nàng vung tay ngăn lại:
- Sau này không cần như vậy, ở chỗ ta không cần để ý đến hư lễ. Nói một chút xem, vụ án này ngươi định xử lý như nào?
Lâm Duệ đáp ngay không chút do dự:
- Ta đã lệnh người của giám thứ 7 về kinh, giam giữ chủ nhân trang viên này, sau đó sẽ thành lập tổ chuyên án, điều tra Hình Bộ, Kinh Triệu Phủ, còn có Võ Lâm Trực và những người liên quan án này.
Tổ chuyên án là từ ngoại lai, học được từ vực ngoại thiên ma.
Lạc Vọng Thư khẽ nhướng mày:
- Vì sao phải điều tra Hình Bộ và Kinh Triệu Phủ? Bố trí tổ chuyên án này như nào?
Lâm Duệ thầm nghĩ sư tôn định thanh lý triều cương thì nhất định phải nắm Hình Bộ và Kinh Triệu Phủ vào tay. Hắn tuy bề ngoài không thể nói vậy nhưng ra vẻ trầm trọng nói:
- Sư tôn, nhìn tình huống nơi này thì sợ là không ít người bỏ mạng ở đây. Đệ tử phỏng đoán ít cũng phải lên đến vạn người, như vậy sao Hình Bộ và Kinh Triệu Phủ có thể không biết chút gì chứ?
Lạc Vọng Thư nghe vậy thì thỏa mãn gật đầu, hai nha môn này khó mà thoát được tội lỗi, nặng thì là cấu kết với yêu ma, nhẹ thì là vô năng, ngồi không ăn bám.
Lâm Duệ tiếp tục nói:
- Còn về tổ chuyên án, ta chuẩn bị do ta dẫn đầu, khống chế toàn cục, do ba vị phó chỉ huy sứ làm phụ, toàn lực lùng bắt tra án, loại bỏ toàn bộ người nghi dính líu án này.
Lạc Vọng Thư thêm phần hài lòng, vỗ tay nói:
- Không sai, cứ làm như vậy! Ta giờ muốn đi Thần Sứ Giám, ngươi cũng đi cùng đi, chuẩn bị trả lời thiên tử và hai vị ngự huynh.
Lâm Duệ nghe vậy sững sờ, vô cùng tiếc nuối ba con yêu ma đang ngất xỉu.
Lạc Vọng Thư thấy vậy bật cười:
- Hiện trường sẽ có mấy vị giám sát sử trông coi, bọn họ kinh nghiệm phong phú, già dặn lão luyện, không xảy ra sai sót gì đâu. Còn về mấy con yêu ma sẽ bị đưa đến Vạn Long Tháp, không thể trốn được.
Nàng khẽ đưa tay, từ xa nắm lấy Lâm Hạo kéo về xe bay đang lơ lửng nơi xa.
Lý Vệ đứng cách đó không xa nhìn bóng lưng hai người rời đi, cảm thán nói:
- Tiểu Vân, tiểu sư đệ này thật bất phàm, đơn giản chính là thiên tài làm quan, về sau thành tựu của hắn chắc chắn hơn xa mấy vị sư huynh, sư muội các ngươi.
Hắn nghe hiểu ý trong lời nói Lâm Hạo, để ba vị phó chỉ huy sứ làm phụ là để mấy vị này xông pha chiến đấu thay cho Lâm Hạo. Lâm Hạo đã thu được công lớn, quả thật không cần đi đầu làm gì, cứ để thuộc hạ xử lý hộ mấy việc nặng nhọc, bẩn thỉu này. Có công lao thì hắn vẫn là đầu, mà nếu sai lầm thì là do thuộc hạ làm… Còn về mấy từ “loại bỏ toàn bộ người nghi dính líu án này” là cố gắng mở rộng hết mức, chỉ cần án này chưa kết thúc thì có thể giúp thần sứ thứ ba kiềm chế vô số người. Đây không phải là góc độ phá án, bắt giam nữa mà là đứng ở phương diện chính trị rồi, mà lại lý do đàng hoàng!
- Thiên phú của sư đệ quả thật ta không sánh bằng.
Mộng Vi Vân khẽ cười, trên mặt không biểu hiện nhưng trong lòng hơi mất mát. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, sau khi sư đệ đến, vị trí được sư tôn sủng ái nhất của nàng đã thay đổi.
Mộng Vi Vân sau đó bay lên không nói:
- Sư tôn xin chờ, đệ tử cũng muốn trở về thành.
Nàng ngự không lên, đi tới xe bay của Lạc Vọng Thư.
Lâm Duệ lúc này đang kinh ngạc nhìn xe bay này. Đó là một xe lơ lửng cực lớn, thân xe như một cung điện cỡ nhỏ, rộng chừng năm mẫu, trên dưới sáu tầng vô cùng xa hoa. Nhưng để hắn kinh ngạc là “động cơ” của nó – đó là tám con phi long hai cánh, chúng đang vỗ cánh kéo xe bay đi! Đây còn chưa phải điều làm Lâm Duệ kinh dị nhất, vừa rồi hắn phát hiện trong đám phi long cấp 7 này có một bóng dáng quen thuộc.
Lâm Duệ nghĩ một lát rồi hỏi dò:
- Ma long? Ngươi có phải là ma long ở sông Thiên Tương lúc trước không, tên là Mã Thiên Long?
Lâm Duệ phải lục tìm ký ức hồi lâu mới nhớ được tên của nó, hắn đã biết tên nó qua hồ sơ nhưng không có nhiều ấn tượng.
Ma long không trả lời, tiếp tục vẫy cánh nhưng hai mắt nhỏ lệ. Nó trước kia là người, võ tu cấp 5 vượt vương, gần như đến bậc hoàng, vốn nên tiền đồ vô cùng nhưng vì Hóa Long thất bại, trở thành thân súc vật! Ma long tuy không đáp lời Lâm Hạo, nhưng trong nội tâm tràn ngập tức giận với đối phương. Nếu không phải vì tên rác rưởi kia, giờ hắn vẫn là đại vương ở khúc sông Thiên Tương đó.
- Ngươi nhận ra nó sao?
Mộng Vi Vân hơi tò mò hỏi, rồi giật mình nói:
- Nó chính là ma long mà ngươi nói à? Ta bắt được nó ở địa vực Hán Châu, thấy huyết mạch của nó không kém, linh trí cũng đầy đủ nên bắt về để nó phục vụ sư tôn, vừa vặn gom đủ tám con phi long.
Nói đến đây, nàng còn hừ nhẹ:
- Ta nếu sớm biết nó là ma long gây tội ác ngập trời thì đã làm thịt nó rồi.
Lâm Duệ nghe vậy bật cười nói:
- Đúng là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát. Nhưng so với làm thịt thì ta cảm thấy như này làm nó hối hận đau đớn hơn.
Mộng Vi Vân không hứng thú nhiều với con ma long này, nàng nói thẳng vào chủ đề chính:
- Sư đệ, ta đã báo cáo công tác xong, hai ngày nữa sẽ quay lại địa phương, ta muốn biết chuyện ta nhờ có kết quả không?
Lâm Duệ nhất thời chưa kịp phản ứng, một lúc mới nhớ đến là Mộng Vi Vân hỏi về các loại thuốc và kim đan nhân tạo nàng cần. Sau đó sư tỷ Mộng Vi Vân còn nói muốn cần thêm hợp kim đặc thù nữa, đây đều là chế phẩm Liên Bang, là thành quả luyện kim tiên tiến nhất, vô cùng quý giá.
Lâm Duệ ánh mắt thấp thỏm nhìn sư tôn ngồi bên trên, thầm nghĩ bọn họ thảo luận chuyện này ở đây được sao, liệu có vấn đề gì không? Hắn khẽ ho một tiếng rồi nói:
- Ta đã hỏi giúp sư tỷ rồi, vấn đề không lớn nhưng giá khá cao, cần 320 vạn lượng ma ngân. Là trả tiền trước, nhận hàng sau, ngươi nói địa điểm nhận hàng, bọn họ sẽ trực tiếp thả dù đến.
Thần sắc hắn vô cùng đau đớn nói:
- Sư tỷ, đây là lần cuối cùng, lần sau đừng nhờ ta nữa.
Bởi vì có hệ vệ tinh hạm, Lâm Duệ giờ không cần nhờ Cục An Ninh vận chuyển, tự hắn cũng vận chuyển được. Tên Kim Tam kia vô cùng tiếc mạng, nên hộ vệ tinh hạm của hắn rất cao cấp, sử dụng trang bị chuyển tiếp lượng tử và ẩn thân cấp cao nhất của 40 năm trước. Đến bây giờ vẫn là loại cao cấp, thêm vào được quang minh tâm số 9 chỉnh lý, còn mạnh hơn tinh hạm bình thường của quân đội và cục quản lý dị thể. Nếu không dùng để buôn bán hàng hóa với Thiên Cực tinh thì quá lãng phí rồi.
Vấn đề là làm như vậy chi phí của Lâm Duệ sẽ giảm xuống. Chỗ hàng kia hắn chỉ tốn 82 vạn lượng ma ngân là mua được, lợi nhuận lên đến 400%! Cho nên Lâm Duệ đang vô cùng đau đớn, cảm giác có lỗi với Mộng Vi Vân, sư tỷ đối tốt với hắn như vậy, đổi lại là hắn kiếm nhiều tiền của nàng như vậy.
- Chỉ cần 320 vạn thôi sao? Ngươi xác định chứ?
Mộng Vi Vân không khỏi nheo mắt lại, thầm nghĩ đường dây Lâm Hạo liên hệ năng lực không nhỏ. Những hàng hóa này nếu mua ở chợ đen, ít nhất phải 600 vạn.
- Sư đệ ngươi sợ gì chứ? Chúng ta mua vật tư của thiên ma không phải là bán đứng triều Đại Tống, mà để đối kháng thiên ma tốt hơn. Ví như nếu có hợp kim kia, bằng hữu của ta ở Cơ Thần Điện có thể chế tạo ra chiến giáp, pháp khí tốt hơn. Thật ra chuyện vụng trộm mua bán này, ngay cả thiên tử và hai vị thần sứ cũng làm, chỉ là vô cùng bí mật thôi.
Mộng Vi Vân nghĩ đến đây thì thấy cảm thông cho sư đệ, sư đệ thù hận thiên ma như vậy, vừa nhậm chức đã phá án và bắt giam hai án thiên ma lớn, mình lại ép sư đệ đi mua sắm vật tư thiên ma thay mình. Nhưng so với các con đường khác, con đường của Lâm Hạo giá cả rẻ nhất, cũng uy tín nhất. Nàng vỗ bả vai Lâm Hạo, an ủi:
- Nếu như con đường này đáng tin thì ngươi vẫn phải duy trì. Ngươi có Hộ Quốc Long Ấn, là người được thần minh tín nhiệm, dù là ai cũng không thể nói gì, sợ cái gì chứ?
Lâm Duệ nghe vậy cười khổ, thầm nghĩ mình có gì phải sợ chứ?
Lúc này hắn nghe thấy Mộng Vi Vân nói tiếp:
- Tiền ta sẽ đưa tới, một phần dùng thần kim thanh toán. Nhưng sau khi hoàn thành giao dịch lần này, ta muốn ngươi hỏi xem họ có thể bán thuốc chích cấp 7, cấp 8 không, là loại của viện khoa học Đông Á!
Lâm Duệ nghe vậy thì không khỏi nhíu mày. Chớp mắt này hắn cảm giác rõ ràng sư tôn Lạc Vọng Thư nhìn hắn. Hắn hiểu câu hỏi này của Mộng Vi Vân là hỏi thay sư tôn Lạc Vọng Thư. Sư tôn cũng định nhờ hắn mua sắm hộ sao?
Lâm Duệ không khỏi đau đầu, tạm thời không nói viện nghiên cứu Đông Á có bán hay không, dù có bán hắn cũng không nỡ kiếm tiền của sư tôn.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an