Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lâm Duệ đưa mắt nhìn đám người Lạc Vọng Thư rời đi, rồi dưới sự giúp đỡ của chiến long Lạc Vọng Thư, bắt đầu làm bài tập. Chiến long của Lạc Vọng Thư cao đến chín trượng bảy, toàn thân bao phủ giáp thuẫn, phía trên là phù văn tử kim. Sau lưng nó có ba đôi cánh chim cứng cáp, trên đầu còn có sừng, tạo hình có chút giống với vương miện, vô cùng hoa lệ uy nghiêm.
Đây là một loại chiến long trước đó chưa từng xuất hiện, Lạc Vọng Thư đặt tên cho nó là thần thiên duy ngã long, khi Lạc Vọng Thư vừa lên cấp 6, nó vừa sinh ra đã thức tỉnh linh trí. Nó rất thân mật với Lâm Duệ, cẩn thận từng chút một cường hóa cho hắn, rất sợ làm tổn thương hắn.
Khi thần thiên duy ngã long cường hóa cho Lâm Duệ được một nửa, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ở đó có hai võ ý cực mạnh giao tranh. Đương nhiên hắn không thấy được gì, chỉ thấy khung trung lóe lên ánh sáng mãnh liệt, sau đó là thời không nứt gãy. Dù hắn thôi thúc thị lực đến cực hạn cũng không nhìn thấy rõ được, chiến trường xảy ra ở chỗ cao 7 vạn trượng, tức là cách mặt đất hơn 230km.
Hai bên chiến đấu vô cùng kịch liệt, đao kiếm bá đạo giao tranh để Lâm Duệ ở cách xa cũng cảm nhận được áp lực hơi nhỏ. Phỏng chừng trong thành đã có không ít bách tính bị lần giao tranh tinh thần của hai cường giả cấp 9 này đánh ngất.
Lâm Duệ âm thầm kinh hãi, ở chỗ kia, thời gian này, chẳng lẽ là sư tôn sao? Giao tranh với sư tôn là ai vậy? Sư tôn lần này không mang theo chiến long, liệu có chuyện gì xảy ra không?
Trận chiến kết thúc rất nhanh, hai cỗ lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng tan biến trên không. Theo thời không đứt gãy khôi phục, tâm thần Lâm Duệ dần buông lỏng. Hắn đã thấy được xe bay bát long, vẫn hoàn hảo không chút tổn hại trôi nổi trên không.
Nhưng chỉ mấy hô hấp sau, trên trời vang lên tiếng chuông lớn. Thanh âm chuông vô cùng thâm trầm, rộng rãi hùng vĩ, như là từ viễn cổ đến, trải qua vô ngần năm tháng, xuyên qua thời không, lấy khí thế không thể cản trở quanh quẩn trên bầu trời Lạc Kinh.
Lâm Duệ không khỏi thống khổ, tiếng chuông này không chỉ chấn động màng nhĩ của hắn, còn chấn động cả linh hồn hắn, gần như đánh ngất xỉu.
Lâm Duệ không biết là, Thích Vô Cực lúc này đã chạy trốn đi xa 3 vạn dặm đột nhiên toàn thân nổ tung, hóa thành mưa máu thịt vụn ào ào rơi xuống. Thích Vô Cực sở dĩ dám khiêu khích Lạc Vọng Thư cũng là có nguyên nhân. Không lâu sau đó, trong một động sâu trong Luyện Ngục, một thân hình trần truồng, diện mạo rất giống Thích Vô Cực đi ra khỏi khoang ngủ mới nhất của Liên Bang, ánh mắt của hắn vẫn còn sợ hãi, tĩnh mịch nhìn về hướng Thần Cung.
- Đó là sức mạnh Vực Sâu sao?
Dù cách xa 3 vạn dặm, hắn vẫn không thể đỡ được một đòn tùy ý của Đông Vực Sâu! Uy lực của chuông thần này, có thể tấn công từ khoảng cách xa 5 vạn dặm! Thích Vô Cực hít sâu một hơi, đè nén lại tâm tình. Hắn thầm nghĩ như vậy cũng tốt, mặc dù mình đã mất tất cả, nhưng nhờ vậy có được thân thể hoàn mỹ hơn, lại tránh thoát được ánh mắt của Đông Vực Sâu.
Trong thành Lạc Kinh, Lâm Duệ dùng chừng một hô hấp, mới bình tĩnh lại được sau tiếng chuông.
- Đây là Đông Hoàng Chung sao?
Ánh mắt Lâm Duệ tràn đầy sợ hãi xen lẫn ngạc nhiên, hắn biết đó là thần khí mạnh mẽ của Đông Vực Sâu, bị dị thể hành giả ưa thích Hồng Hoang Lưu gọi là Đông Hoàng Chung! Truyền thuyết vật này có thể trấn áp, điều khiển thời không, có thể chấn động tan nát nguyên thần và linh hồn võ tu. Nghe nói võ tu lực lượng càng mạnh thì bị ảnh hưởng càng sâu.
Đông Vực Sâu vận dụng thần khí này nói rõ đã vô cùng tức giận, dùng Đông Hoàng Chung để chấn nhiếp toàn bộ võ tu trong Lạc Kinh!
Sau đó, Giám Thiên Thần Nhãn xuất hiện trên không, chiếu ra chùm sáng hướng về phía nam. Không lâu sau, sáu ngàn tia sáng mênh mông xông lên trời đêm, đó chính là ba ngàn tướng sĩ và chiến long của Thần Vệ Quân số 3, thuộc về Lạc Vọng Thư quản lý.
Cùng lúc đó, còn có lượng lớn chiến xa lơ lửng bay ra khỏi Thần Sơn. Đó hẳn là Tế Tự Đoàn của Thần Cung, bọn họ tụ tập cùng một chỗ trên không rồi như thiên binh thiên tướng, thanh thế hùng vĩ huy hoàng, tỏa sáng cả thành Lạc Kinh như ban ngày.
Lâm Duệ ngẩng đầu lên thưởng thức khung cảnh hùng tráng bên trên, bỗng hắn thấy có hai luồng sáng bạch kim từ trên không lao đến, cuối cùng cắm trước mặt hắn. Đó là hai thanh bảo đao cấp 7, kiểu dáng giống với thanh đao thiên tử ban, nhưng mạnh hơn, là vượt hoàng! Thiên tử ban cho hắn đôi đao gọi là ngự chế trảm long đao, còn đôi đao này tên là thần chế trảm long đao!
Lâm Duệ một lần nữa nghe thấy thanh âm của Thần vang lên bên người:
- Chỉ huy sứ Thứ Gian Cục Lâm Hạo, từ khi nhận chức đến nay không quản nguy nan, cần mẫn làm việc, trung dũng vẹn toàn, ta rất thưởng thức, xứng đáng nhận đao này!
Lâm Duệ thần sắc chăm chú, bộ dáng cung kính, khom người cúi đầu với trời:
- Thần, Lâm Hạo, bái tạ Thần ban ân!
Đôi đao này phẩm cấp rất cao, để hắn dùng, còn ngự chế trảm long đao thì chuyển sang cho Cơ Tuyết Oánh dùng, như vậy tăng mạnh chiến lực hai bọn họ.
Nhưng để Lâm Duệ coi trọng không phải là bản thân cây đao! Dù sao loại đao này chỉ dùng được ở trước cấp 6. Loại trảm long đao này tự thân dùng thì quá dài, mà cho chiến long dùng thì lại quá ngắn, chỉ thích hợp để thiên ma long giáp dùng. Một khi Lâm Duệ thành công Hóa Long, liền không cần thiên ma long giáp tăng lên chiến lực nữa, đương nhiên cũng không cần dùng loại trảm long đao này nữa.
Giá trị thật sự của đao này nằm ở bốn chữ “thần chế trảm long” trên thân đao. Bốn chữ này do Đông Vực Sâu tự tay khắc lục, không chỉ có thần uy áp chế tất cả chiến long, còn có thần lực khảm trong đó nữa. Vật này có thể điều động một tiểu đội trăm người của Thần Vệ Quân, đây là lý do nó còn trâu bò hơn Thần Huân Lệnh, đại biểu cho uy quyền của Thần.
Lạc Vọng Thư lúc trước còn tiếc hận thay cho hắn, nói là nếu án này làm chậm lại chút, có thể sẽ được ban thưởng nhiều hơn. Nhưng giờ Thần vẫn ban cho hắn một trong các thần ân cao cấp nhất. Có hai thanh đao này, trong Thứ Gian Cục không một ai dám làm trái ý của hắn!
Lúc này toàn bộ thành Lạc Kinh đã sôi trào vì tiếng chuông của Đông Hoàng Chung! Lâm Hi lúc này đang trực ở Thừa Thiên Môn cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn lên trời. Nàng vội nhắn tin với Lâm Duệ.
Hạ mạt thiển niệm (Lâm Hi): Anh, hôm nay thần tức giận có phải có liên quan đến anh?
Lâm Hi vừa rồi tận mắt thấy Lâm Duệ mang theo một đám long vệ vào hoàng thành, không lâu sau, Lạc Vọng Thư theo xe bát long tiến lên không trung. Đáng tiếc, Lâm Duệ sau khi vào cung đóng lại hệ thống thông tin lượng tử nên tạm thời không nhận được tin nhắn của nàng.
Tiên Hiệp,
Kiếm Hiệp,
Xuyên Không,
Thám Hiểm,
Hài Hước,
Cổ Đại,
Dị Năng,
Huyền Huyễn,
Dị Giới,
Điền Văn,
Hệ Thống,
Xuyên Nhanh Lâm Hi sau đó thấy trên trời rơi xuống hai thanh đao, ánh mắt nàng nhìn theo quỹ tích, xác định hai thanh đao rơi xuống gần viện của thần sứ thứ ba. Nhìn phương hướng, rất có thể là hướng về anh trai của nàng, Lâm Duệ.
- Đó là thần chế trảm long đao sao?
Lâm Hi không khỏi há hốc miệng kinh ngạc.
Hạ mạt thiển niệm (Lâm Hi): Anh, vừa rồi là thần chế trảm long đao à? Anh vừa làm gì vậy để Thần ban thưởng cho thần chế trảm long đao?
Thần chế trảm long đao và Thần Huân Lệnh là vinh dự cực lớn trong triều Đại Tống. Thần Huân Lệnh thiên về quan văn, thần chế trảm long đao thì thiên về quan võ, chỉ có quan võ được Thần tín nhiệm nhất mới thu được. Thu được Thần Huân Lệnh thì có thể lách qua Thông Chính Sứ Ty, trực tiếp đệ trình lên Thần Sơn. Còn được ban thưởng thần chế trảm long đao thì có thể lên Thần Cung yết kiến Thần!
Toàn bộ triều Đại Tống, may mắn thu được Thần Huân Lệnh chỉ chừng 30 người, còn về thần chế trảm long đao thì không quá 15 người. Mà có thể đồng thời thu được Thần Huân Lệnh và thần chế trảm long đao thì cả Đại Tống không quá 4 người! Trong đó từng đảm nhiệm chức chỉ huy sứ Thứ Gian Cục chỉ có Lạc vọng Thư, Lâm Duệ và một vị tiền bối của Lâm Duệ - giờ thần sứ dự bị thứ nhất vô cùng nổi danh!
Nàng thầm nghĩ anh trai của mình, tương lai liệu sẽ có ngày trở thành “thần sứ” không? Thần sứ địa vị như nào chứ?
Nội các Đại Tống giống với bộ ngoại giao của Đông Á, còn Thần Sứ Giám thì giống với trưởng lão hội của Đông Á!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an