Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
- Sao có thể không bị ô nhiễm chứ?
Tiên Vu Yên khó mà tin nổi. Theo như dò xét của nàng, Thượng Quan Thiên Di cũng không phải không bị Vực Sâu ô nhiễm nhưng thấp hơn long vệ bình thường. ần biết trước đó Thượng Quan Thiên Di còn bị Vực Sâu ô nhiễm hơn cả Tiên Vu Yên – long vệ đã mấy chục năm!
Ánh mắt nàng đầy nghi ngờ nhìn Thượng Quan Thiên Di:
- Có phải là Lâm Hạo giúp ngươi không? Hắn đã làm gì vậy?
Thượng Quan Thiên Di chớp chớp mắt hỏi:
- Lão sư sao lại hỏi vậy?
Tiên Vu Yên hai tay ôm ngực, cười lạnh nói:
- Với tình huống của ngươi, nếu như là người bình thường sẽ không nhận, vậy mà Lâm Hạo lại quyết đoán nhận ngay, khẳng định hắn có lòng tin trợ giúp ngươi Hóa Long.
- Đây chẳng phải là lão sư cũng đoán trước rồi sao, có lẽ chủ nhân thấy ta thiên phú hơn người, đoán ta có thể đối kháng Vực Sâu.
Thượng Quan Thiên Di thấy ánh mắt và nụ cười lạnh của lão sư thêm phần trầm trọng thì mặt không biến sắc nói:
- Lão sư hẳn phải biết quy củ của long vệ, chuyện liên quan đến chủ nhân, Thiên Di không thể nói được.
Tiên Vu Yên thầm nghĩ hay cho câu không thể nói được, như vậy đã đủ lộ ra rất nhiều rồi. Nhất định là Lâm Hạo đã dùng phương pháp gì đó giúp Thượng Quan Thiên Di chống lại Vực Sâu ăn mòn ý chí.
Thượng Quan Thiên Di cất bước ra ngoài, khi đến cửa, nàng ngoái lại nói:
- Lão sư, nếu không có vấn đề gì nữa thì chúng ta đi lập hồ sơ thôi. Thật ra lão sư thử nghiêm túc nghĩ đến bên chủ nhân ta đi, ta cảm giác chủ nhân rất thích hợp với ngài.
Tiên Vu Yên ban đầu hơi ngẩn ra rồi không nhịn được khẽ cười:
- Nha đầu ngốc này, còn định làm thuyết khách hộ chủ nhân ngươi sao, xem ra ngươi rất ưa thích hắn.
Nàng lại lắc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Ngươi không hiểu đâu!
Nha đầu này hẳn là vẫn nhớ câu nàng nói “nguyên nhân thật sự cái chết của chủ nhân nàng là ở trên trời”, cho rằng là vì nguyên nhân này, nàng mới không muốn đổi chủ nhân. Nhưng thật ra, Tiên Vu Yên còn lý do cố kỵ khác. Long vệ các nàng là trợ thủ đắc lực Thần ban cho thuộc hạ của mình, đồng thời cũng là con mắt giám thị bọn họ cho Thần.
Mọi người đều tưởng thái tử chết là vì cao thủ trong Luyện Ngục nhưng thật ra hoàn toàn không phải. Tiên Vu Yên vẫn nhớ kỹ hình ảnh trước khi thái tử chết, ba đồng bọn của nàng không thể khống chế bản thân, đồng thời dùng đao đâm xuyên qua thân thể thái tử!
Nếu như nàng muốn báo thù với vị trên trời kia, thì thiên tử và ba vị thần sứ cũng là lựa chọn tốt. Bốn người này đi đến cực hạn đều sẽ đối đầu với Thần, thậm chí bọn họ đi càng nhanh thì khả năng xung đột với Thần càng lớn. Chỉ là không cần thiết, Tiên Vu Yên hiểu rõ mình có thể làm đao trong tay thiên tử và các vị thần sứ nhưng cây đao này vĩnh viễn nắm trong tay Thần. Chỉ có Thần mới có thể quyết định sinh tử, tương lai của các nàng.
Tiên Vu Yên tình nguyện lựa chọn một vực ngoại thiên ma hoặc một vị cấu kết sâu với vực ngoại thiên ma là chủ nhân. Chỉ vì nàng nghe nói vực ngoại thiên ma có kỹ thuật sinh vật khoa học vô cùng thần kỳ, biết đâu họ có thể hóa giải thủ đoạn của Thần trên người nàng.
- Ta không hiểu! Nhưng ta thật lòng đề nghi lão sư có thể tiếp xúc thử với chủ nhân ta.
Thượng Quan Thiên Di sau khi nói xong thì cất bước ra ngoài để lại Tiên Vu Yên đăm chiêu trong phòng.
Thật ra Tiên Vu Yên cũng thấy hứng thú với Lâm Hạo, không hiểu tên kia dùng biện pháp gì giúp Thượng Quan Thiên Di Hóa Long. Cũng hay, bọn họ sẽ có một cơ hội tiếp xúc gần, Lâm Hạo sẽ áp giải vực ngoại thiên ma đến Trấn Ma Lâm, hắn đã gửi thư cho Long Vệ Đô, hy vọng Long Vệ Đô hỗ trợ an bài long vệ vô chủ đi áp giải, vị này còn đặc biệt điểm tên Tiên Vu Yên, hy vọng nàng có thể tham gia áp giải.
Tiên Vu Yên biết vị này muốn tiếp xúc với mình, hy vọng đào được mình, trước đó nàng không thèm để ý nhưng giờ quả thật có chút tò mò.
Tiên Vu Yên sau khi ra ngoài thì loáng một cái đã xuất hiện bên cạnh Thượng Quan Thiên Di:
- Ta cùng đi với ngươi thì tốt hơn!
Nàng biết đệ tử của mình quá xuất sắc, trong Long Vệ Đô này quá xuất sắc sẽ bị ghen ghét. Nếu như không có mình đi theo, hỗ trợ che giấu một vài điểm, nói không chừng cô nàng này lại bị người lừa hãm hại.
Ngay khi Tiên Vu Yên đi đến cửa lớn, nàng đã nghe thấy đám long vệ dự bị và thái giám hầu hạ đang thì thầm to nhỏ:
- Các ngươi có cảm thấy khí thế nàng ta không, vậy mà lên cấp 6 rồi, Hóa Long thành công.
- Sao có thể chứ? Nàng ta đã bị Vực Sâu ô nhiễm rất nhiều, sao vượt qua được chứ?
- Rất khó nhưng vẫn có khả năng, nếu như bị ý chí Vực Sâu thay thế thì khi lập hồ sơ sẽ bị kiểm tra ra ngay. Lâm chỉ huy sứ cũng không phải người ngu, há có thể làm việc lỗ vốn.
- Lần này nàng ta không mang theo chiến long, hẳn là sợ người bị chế giễu. Vị chỉ huy sứ kia dù không ngốc nhưng cũng không thông minh đến đâu, xem ra cũng ăn thiệt rồi.
- Nàng ta vận khí cũng không tệ, tìm được chủ nhân tốt, cho nàng ta một cơ hội Hóa Long.
Tiên Vu Yên khẽ bật cười, xoa xoa tai, thu lại thính giác của mình. Nàng có thiên phú huyết mạch “thiên thị địa thính”, điều này giúp nàng có năng lực chiến đấu từ xa rất mạnh, thậm chí trong cận chiến có thể phát hiện sơ hở của đối phương. Nhưng thường ngày năng lực này quấy nhiễu nàng rất nhiều, vì nó, nàng nghe được nhiều hơn người thường, nhìn thấy nhiều hơn, đương nhiên cũng nghe thấy những điều không muốn nghe, nhìn thấy những điều không muốn thấy.
Ánh mắt Tiên Vu Yên hơi mang theo châm chọc, nàng thật ra rất hiểu tâm lý đồng liêu và đám long vệ dự bị. Cơ chế long vệ rất đặc thù, dẫn đến long vệ dự bị cạnh tranh lẫn nhau vô cùng khốc liệt. Mà cho dù trở thành long vệ cũng không có nghĩa là tương lai bằng phẳng. Vì dung hợp Vực Sâu, long vệ thường thường chỉ sống được hai, ba trăm năm là sẽ bị Vực Sâu ăn mòn mục nát, phải “xử lý”.
Khác với võ tu bình thường, sau khi lên cấp 7, sống năm trăm, một ngàn năm không khó, chỉ có long vệ thiên phú mạnh mẽ, trong hai, ba trăm năm luyện đến cấp 9 vượt hoàng mới có thể đối kháng ý chí Vực Sâu, nhảy ra khỏi vận mệnh “mục nát”. Cũng chỉ có những long vệ này mới đáng giá chủ nhân tiêu tốn tài nguyên. Tiên Vu Yên vốn cũng có hy vọng nhảy ra khỏi vận mệnh nhưng vì cái chết của thái tử, hy vọng này đã tiêu tan.
Thượng Quan Thiên Di cũng có hy vọng này, nàng trước đó bị một giáo tập hãm hại, giờ đã về đường ngay, thử hỏi sao đám long vệ dự bị, giáo tập đang càng ngày càng cách tử vong gần hơn không nảy sinh đố kỵ chứ?
Nhưng Tiên Vu Yên cũng có chút hốt hoảng, cảm giác khó mà tin nổi, đồ đệ của mình đã là huyết mạch bậc đế! Cấp 6 bậc đế! Chỉ cần Lâm Hạo có thể thăng chức thần sứ, như vậy tương lai của nàng ta tiền đô vô cùng, không phải đám ếch ngồi đáy giếng kia có thể sánh cùng.
…
Lúc này Lâm Duệ đang dẫn theo ba vị phó chỉ huy sứ đi tới Thần Ngục Ty, vừa đi, hắn vừa nhắn tin vào kênh chiến đấu.
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Lão Vương, Lăng Tuyết, về kế hoạch tác chiến hai người có ý kiến gì không? Có nắm chắc không?
Đại lực mã vương (Vương Thiên Vũ): Ta đã xem rồi, kế hoạch ổn. Boss, ngài yên tâm, với năng lực huyễn thuật cấp 8 bậc đế, huyết mạch cấp 8 vượt hoàng của ta tuyệt đối xứng đáng với tiền lương ngài đưa!
Lâm Duệ biết tên này đang nói móc mình trả lương thấp, không xứng với tiêu chuẩn của hắn nhưng Lâm Duệ không thèm quan tâm, ai bảo Vương Thiên Vũ ký xuống thần khế, đã hứa hẹn sẽ toàn lực ra sức cống hiến cho hắn chứ. Nếu tên này dám lưu lại chỉ một chút sức lực thì cũng là vi phạm thần khế, sẽ bị Thần Luật Thiên Tôn giày vò thảm cho nên sao Lâm Duệ phải phí tiền tăng thêm tiền lương chứ? Hừ hừ, tên này còn không chịu ký hợp đồng chung thân, một lòng muốn chờ 200 năm sau khôi phục tự do nữa…
Vô địch ngưu (Phí Vân Lai): Không phải, ta giờ lo lắng đến an toàn của boss hơn. Theo như tin tức chính xác, vị nguyên soái bốn sao kia đang lên kế hoạch giữa đường cướp giết, đến lúc đó tình cảnh của boss sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Không cần quá lo lắng, dù sao đây cũng là Lạc Kinh, dưới chân của Thần, đến lúc đó còn có lượng lớn cấm quân đi cùng, hơn nữa giờ bên người ta cũng có vài vị cao thủ.
Nhưng Lâm Duệ vẫn rất hài lòng với thái độ của Phí Vân Lai.
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Nếu mọi người đã không có ý kiến thì cứ như vậy đi, chuẩn bị sẵn đi.
Lúc này hắn đã đến Thần Ngục Ty, Thứ Gian Cục cách đó chỉ một bức tường. Lâm Duệ dựa theo danh sách Thần Sứ Giám đưa, hỏi từng người một. Người cuối cùng là thuật sư cấp 8 Chu Thiên Tàng, bị giam ở tầng cuối, vị này vẫn cứng đầu cứng cổ lắm, trực tiếp xì một tiếng, suýt thì nhổ nước bọt trúng người Lâm Duệ.
Lâm Duệ híp mắt lại, cười lạnh:
- Hừ! Cứng đầu cứng cổ.
Hắn giơ lên danh sách, đánh dấu lên tên Chu Thiên Tàng:
- Như vậy ngày mai kéo những người này đi Trấn Ma Lâm!
Ánh mắt Chu Thiên Tàng hơi nhấp nháy, nhìn về cửa lao, nghĩ đến tin mới nhận từ nguyên soái bốn sao qua con đường đặc thù.
Xem ra nguyên soái thật sự rất kiêng kị Lâm Hạo này, không tiếc giá nào muốn diệt trừ đối phương. Chu Thiên Tàng thầm nghĩ vậy cũng tốt, hắn nợ nguyên soái nhân tình, làm xong chuyện này miễn cưỡng có thể đền bù sai lầm trước đó. Hơn nữa, hắn sẽ vô cùng vui sướng, chết nhắm mắt nếu có thể kéo theo vị chỉ huy sứ tiền đồ vô cùng này chết!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an