Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lâm Duệ một lần nữa truyền lệnh:
- Truyền lệnh cho các bộ tăng cường đề phòng. Tất cả mọi người mặc giáp, để đội thuật sư thi triển “tị thủy chú” và “phòng tiễn thuật”, cử người thông báo hai vị thần sứ dự bị trong Trấn Ma Lâm, để họ chú ý trên sông, sẵn sàng cứu viện!
Tị thủy chú và phòng tiễn thuật là hai thuật pháp cấp thấp nhưng rất hữu dụng. Cái đầu giúp đi lại dưới nước như trên đất liền, cái sau giúp đề phòng tên bắn, mấu chốt là tiêu hao rất ít, một thuật sư có thể thi triển cho nhiều người.
Lâm Duệ và Cơ Tuyết Oánh cũng mặc thiên ma long giáp vào, chính hắn cũng thi triển thuật pháp cho những người xung quanh. Thuật pháp của hắn đương nhiên cao cấp hơn nhiều tị thủy chú và phòng tiễn thuật, hắn đã sao chép thuật pháp long giai, là đến từ “Linh Huyễn”, lúc sao chép đã là bậc đại tông sư, tốn của Lâm Duệ 50k điểm hồn lực. Mặc dù giờ nguyên thần của Lâm Duệ còn yếu, chưa sử dụng được nhưng lại có thể suy diễn để thuật pháp cao cấp của mình lên một tầng cao mới.
Sau đó Lâm Duệ còn triệu hoán linh minh thông thiên long hắn thường dùng, nhưng vừa kết ấn, hắn đã nhíu mày lại. Linh minh thông thiên long đã bị người khác triệu hoán trước, đối phương cũng có Hộ Quốc Long Ấn, có thể triệu hoán hộ quốc chiến long.
Lâm Duệ thật ra vẫn có thể mạnh mẽ gọi đến, nhưng vì đại bộ phận “linh minh thông thiên long” đã bị gọi đi nên hắn triệu hoán ra hình chiếu chỉ có cấp 7 vượt hoàng, thực lực giảm mạnh, năng lực cảm ứng cũng yếu hơn nhiều. Hắn thầm nghĩ là ai ra tay, gọi linh minh thông thiên long trước mình? Hắn lập tức thay đổi, gọi ra vô cực đế long của Tống Nhân Tông, đồng thời hạ lệnh:
- Cảnh giác dưới nước!
Lâm Duệ chỉ tiếc là “phao trinh thám” dưới nước của Tiết Lăng Tuyết năng lực có hạn, chỉ xác định được có tàu ngầm chứ không xác định được phương hướng của nó. Khi tàu ngầm đi qua bên cạnh “phao trinh thám” mới bị phát hiện.
Sông Thiên Huyền này rất rộng, dù là điểm hẹp nhất cũng rộng đến sáu mươi dặm, người bình thường đứng ở bên bờ nhìn ra như thấy biển cả vậy, vô biên vô hạn. Sông Thiên Huyền cũng rất sâu, sâu hơn 1200m.
Cho nên Lâm Duệ không thể phát hiện tàu ngầm của đối phương ở đâu, nếu không đã để hai vị đại tướng cấm quân dùng cực chiêu giải quyết từ sớm, cho kế hoạch của đối phương chết từ trong trứng nước rồi.
Cơ Tuyết Oánh sau khi mặc thiên ma long giáp còn cố ý nhắc Thượng Quan Thiên Di:
- Chú ý cảnh giác, nếu có cực chiêu gì thì sớm tụ lực đi, lần này qua sông 99% là có chuyện.
Nàng cũng đã thấy video Tiết Lăng Tuyết gửi ở trong nhóm chat.
Cơ Tuyết Oánh giờ học thêm rất nhiều tri thức về nhân loại, đã hiểu phao trinh thám là gì.
Thượng Quan Thiên Di tinh thần run lên, nắm chặt kiếm bên hông. Kiếm này cũng là chủ nhân cho nàng, đó là chiến lợi phẩm của chủ nhân, là kiếm 7SS kết hợp kỹ thuật vực ngoại thiên ma, rất thích hợp với nàng, có thể chịu được một kiếm toàn lực của nàng.
Lúc này Tiên Vu Yên cũng ở gần đấy, nàng cũng nhíu mày nhìn mặt nước. Dưới nước quả thật có gì đó, nhưng “thiên thị địa thính” của nàng không xác định được phương hướng.
Lâm Hạo hình như đã phát hiện được có vấn đề, dù cho nàng không biết tại sao đối phương phát hiện ra nhưng nếu đã biết có vấn đề, vì sao vẫn quyết tâm qua sông đến bờ nam? Là cho rằng đã chuẩn bị chu toàn, không sợ đối phương sao? Hay là muốn dẫn dụ đối phương ra tay, để đánh trả đòn đau?
Mà đám thiên ma này cũng to gan thật, dám ra tay dưới mắt Thần, hay là cũng tự tin mình sẽ thắng? Đương nhiên cũng có khả năng là vực ngoại thiên ma chỉ hư trương thanh thế mà thôi?
Lúc này Lâm Duệ đã mặc vào thiên ma long giáp cao hai trượng, lên tầng năm quân hạm, ngồi xuống vị trí chủ soái. Bởi vì nhân số lần này quá nhiều, bọn họ không thể không chia ra ba chiến hạm qua sông.
Lâm Duệ còn cố ý an bài đám Chu Thiên Tàng và thiên ma cấp 7 lên thuyền của mình, tự mình trông coi. Tay hắn chống cằm, như có suy tư nhìn Chu Thiên Tàng:
- Quái lạ thật, ta luôn cảm thấy ngươi chưa tắt hy vọng, như đang chờ mong gì đó! Sau khi lên thuyền ngươi còn hưng phấn hơn a!
Chu Thiên Tàng không khỏi choáng váng, sao tên chết tiệt này lại nhìn ra vậy?
Kể từ khi xe tù ra khỏi cửa nam thành, vì đề phòng bị Lâm Hạo nhìn ra manh mối, Chu Thiên Tàng đã sửa lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh, mắt cũng nhắm chặt lại, một bộ người gỗ. Hắn còn cố ý khống chế nhịp tim để không lộ chút sơ hở nào.
Mấy tên thiên ma cấp 7 còn lại thì hai mắt trợn trừng nhìn Chu Thiên Tàng, tên này dù sao cũng là cấp 8, nghe nói tọa trấn một phương dưới trướng nguyên soái, chủ trì lượng lớn hạng mục thí nghiệm, kinh nghiệm phong phú, sao lại thiếu kiên nhẫn đến như vậy? Mà hình như là vì tên này mà trang viên Lạc gia mới bị lộ.
Lâm Duệ một lần nữa chống cằm, trầm tư:
- Ta cảm giác mục tiêu lần này chưa chắc đã là các ngươi, thật ra nghĩ kỹ lại thì cứu các ngươi có ích lợi gì chứ? Chiến long của các ngươi đã bị trấn áp trong Vạn Long Tháp, nếu giết chiến long đi, nguyên thần các ngươi sẽ bị thương nặng, một thân tu vi phải mất đến nửa, vậy mạo hiểm cứu các ngươi làm gì chứ? Trừ khi có thể ra tay với Vạn Long Tháp, nhưng Vạn Long Tháp còn nguy hiểm hơn Trấn Ma Lâm, không có mười tên cấp 9 trở lên đừng hòng ta tay.
Lâm Duệ híp mắt lại nói tiếp:
- Cho nên mục tiêu thật sự của các ngươi là ta, muốn giết chết ta trên sông Thiên Huyền này đúng không? Nhưng muốn giết chết ta cũng không dễ dàng như vậy, hai vị thần sứ dự bị ở gần đây, Thần và thiên tử cũng vậy, đám cấp 9 sao dám hiện thân chứ, không sợ bị Thần trấn áp sao? Thần dù ngủ trong Thần Cung, không dễ dàng hạ giới nhưng cấp 9 là ngoại lệ.
Lâm Duệ búng tay tách một cái:
- Hiểu rồi, nguy hiểm thật sự là ở bên cạnh ta, chỉ có người trong vòng năm mươi bước mới có cơ hội giết chết ta, bao gồm cả các ngươi!
Da mặt Chu Thiên Tàng không khỏi co rúm lại, tên này đầu óc cấu tạo bằng gì vậy? Chính mình không nói gì, cũng không biểu lộ gì, sao có thể nghĩ ra được chứ? Suy luận cũng quá bay bổng đi, không có chút chứng cứ thực tế nào…
Lâm Duệ ngửa ra sau, dựa vào ghế phía sau nói:
- Ngươi đâu, trước khi thuyền di chuyển tiêm cho họ một phần tam muội tán nguyên tán!
Chu Thiên Tàng nghe thấy mấy chữ tam muội tán nguyên tán thì tinh thần thả lỏng, thầm nghĩ Lâm Hạo này tuy khôn khóe ranh ma nhưng vẫn tính sót. Hắn khẽ cười lạnh đang định nói gì đó thì thấy cả đám đồng liêu cấp 7 bên cạnh lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt của họ như muốn nói ngươi thử mở miệng xem, ngươi lên tiếng khéo làm mất đi hy vọng cuối cùng của chúng ta! Chu Thiên Tàng trong lòng đầy bất đắc dĩ, dù hắn cảm giác suy luận của Lâm Hạo không liên quan gì đến mình nhưng vẫn khôn khéo ngậm miệng lại.
Lúc này, đội trưởng đội thân vệ của Lâm Hạo – Vương Nhập Thất đã lấy ra thuốc bột, hòa vào nước, trước đó hắn còn nháy mắt ra hiệu với Lâm Duệ.
Chu Thiên Tàng hơi cảm ứng, đúng là tam muội tán nguyên tán thật. Chân khí huyết mạch của hắn đã bị trấn nguyên đinh và tiệt mạch chân trấn lại không thể nào ngưng kết, giờ lại thêm tán loạn không tụ lực được.
Chốc lát sau, ba chiếc thuyền lớn đồng loạt khởi hành đi về hướng bờ nam. Lâm Duệ cũng rời mắt khỏi đám tù phạm nhìn về hướng Trấn Ma Lâm bên bờ nam.
Mọi người vẫn một mực kỳ quái, vì sao Đại Tống lại dựng Trấn Ma Lâm ở bên bờ nam, mà không phải là ở bờ bắc gần Lạc Kinh hơn? Trong Liên Bang có rất nhiều giả thiết, có người nói là bờ bắc đất đai quý giá, có người nói là bờ nam gần địa mạch dễ bày trận. Nhưng có một giả thiết đáng tin nhất là ở dưới Trấn Ma Lâm trấn áp một thứ vô cùng nguy hiểm, Đông Vực Sâu dùng máu huyết linh hồn vực ngoại thiên ma để trấn áp nó!
Ngay khi thuyền lớn di chuyển, trung lang tướng Tống Ứng Vật đột nhiên ồ lên nhìn xuống dưới nước, hắn quát lên chói tai:
- Hay cho đám giặc cỏ!
Lâm Duệ cũng khẽ nhướng mày, ở dưới nước đồng loạt phóng lên hơn trăm quả ngư lôi, còn có tên lửa nữa, đồng loạt bắn về quân hạm của họ.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an