Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 421: rung mạnh



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lạc Vọng Thư chỉ dừng lại chốt lát rồi bay đi mất.

Lâm Duệ sau khi đưa tiễn sư tôn thì đầy bất mãn nhìn quanh:

- Các bộ mau chỉnh đốn lại, tiếp tục qua sông.

Hai vị đại tướng cấm quân cũng cảm giác quân binh hò hét loạn cào cào lên không tốt nên hung hăng chỉnh đốn thuộc hạ dưới trướng, xếp lại quân trận nghiêm chỉnh. Sau nửa khắc, ba chiến thuyền lại chậm rãi tiến về hướng nam, xuyên qua mặt sông sáu mươi dặm, dừng lại ở bên ngoài Trấn Ma Lâm.

Lúc này, có hai vị long vệ tứ phẩm đái đao từ trong Trấn Ma Lâm đi ra, một vị chắp tay với Lâm Hạo:

- Lâm chỉ huy sứ, chủ nhân nhà ta có lệnh, các vị chỉ cần để vực ngoại thiên ma ở đây, bàn giao cho chúng ta là được.

Lâm Duệ hơi nhíu mày, nghiêm túc nói:

- Xin chuyển cáo lại với hai vị thần sứ dự bị, hôm nay áp giải thiên ma đến đây nhiều lần sinh biến, bản quan không tận mắt chứng kiến đám thiên ma này bị treo lên Trấn Ma Lâm, thật sự không yên lòng.

Hắn lại chắp tay nói:

- Mà dựa theo quy chế triều đình, Lâm mỗ cũng cần mang những tù phạm này đến bàn giao với hai vị thần sứ dự bị.

Hai vị long vệ khẽ liếc nhìn nhau. Bọn họ muốn giao nhận tù phạm ở đây cũng là có ý tốt, hoàn cảnh trong Trấn Ma Lâm không tốt với võ tu nhưng quả thật triều đình cũng có quy củ phải áp giải, bàn giao bên trong Trấn Ma Lâm, nhưng 200 năm qua, Hoàng Thành Ty và Thứ Gian Cục vẫn quen áp giải đến ngoài Trấn Ma Lâm là xong việc. Nhưng Lâm Hạo đã nói như vậy, bọn họ không thể tránh được.

Hơn nữa đối phương quả thật có lý do để lo lắng, vừa rồi bọn họ cũng thấy được chiến đấu trên mặt sông, quả thật vô cùng mạo hiểm. Đám vực ngoại thiên ma kia vô cùng càn rỡ, dám ám sát chỉ huy sứ Thứ Gian Cục ngay gần Lạc Kinh! Hơn nữa không lâu mới phát sinh án thần sứ dự bị thứ chín, nếu đổi bọn họ là Lâm Hạo thì cũng không yên lòng.

Một vị long vệ lỗ tai khẽ nhúc nhích, rồi khom mình hành lễ nói:

- Chủ nhân nhà ta nói trong triều quả thật có quy định như vậy, chỉ huy sứ đại nhân nếu không an lòng thì cùng theo chúng ta vào trong. Nhưng hoàn cảnh Trấn Ma Lâm kỳ lạ, người thường khó chịu nổi, chỉ huy sứ đại nhân chọn mấy người ý chí cứng cỏi giải tù phạm vào là được rồi, những người khác không cần đi theo.

Điều này cũng đúng như Lâm Duệ mong muốn, hắn an bài hai vị đại tướng cấm quân và quân binh ở bên ngoài, chỉ dẫn theo Cơ Tuyết Oánh và Thượng Quan Thiên Di tiến vào Trấn Ma Lâm. Thượng Quan Thiên Di thì điều khiển kiếm phách vô song long của mình kéo theo xe tù cùng ba người tiến vào Trấn Ma Lâm.

Trấn Ma Lâm bên trong có vô số trụ sắt nhọn hoắt dựng đứng chỉ lên trời, bên ngoài thì bao bởi lưới sắt gai ngược. Lưới sắt này cũng do hợp kim tạo thành, không chỉ vô cùng kiên cố còn tạo thành lực trường đặc thù, phong tỏa bên trong lại, ngăn cản người ngoài đến gần nhìn trộm.

Toàn bộ Trấn Ma Lâm chỉ có một đường vào, khi ba người Lâm Duệ theo long vệ dẫn đường tiến vào trung tâm Trấn Ma Lâm thì không khỏi rùng mình.

Trung tâm của Trấn Ma Lâm có một hố sâu dùng đá lớn vây quanh, trong hố sâu là một “quan tài” kim loại vô cùng lớn. Quan tài kim loại này ít nhất dài 100 trượng, rộng 30 trượng, cao 30 trượng, chôn sâu dưới hố cả 100 trượng, xung quanh bao bởi phù văn vô cùng thần dị, huyền bí, ưu mỹ gọn gàng. Rất nhiều phù văn Lâm Duệ chưa từng thấy, chưa từng nghe nói đến. Hắn giờ đã nắm giữ phù văn long giai cấp đại tông sư, trận pháp long giai cấp đại tông sư nhưng đại đa phù văn, kết cấu trận pháp ở đó vượt quá phạm vi hiểu biết của hắn. Xung quanh hố sâu đó còn có 24 đường dẫn, những đường dẫn này có vô số chi nhánh, tỏa ra bốn phương tám hướng, nối với những trụ sắt nhọn hoắt khắp Trấn Ma Lâm.

Nhưng Lâm Duệ mới chỉ liếc nhìn một cái đã đau đầu mãnh liệt. Hắn cảm giác như có gì đó đột nhiên rót vào nguyên thần hắn, để thần trí hắn rung chuyển mãnh liệt. Những thứ này bản chất hắn là tinh thần lực mạnh mẽ ngưng kết thành “xúc giác”. Thực tế cảm giác như là bàn chải thép không ngừng xoẹt tới xoẹt lui trong thần hồn Lâm Duệ. Nguyên thần cũng coi như kiên cố của Lâm Duệ đứng trước “bàn chải thép” này có chút thùng rỗng kêu to! Gương mặt của hắn không khỏi hơi vặn vẹo.

Cơ Tuyết Oánh và Thượng Quan Thiên Di ở phía sau cũng nhíu mày lại, gương mặt hai nàng dần trắng xám, bắt đầu không kiềm chế được, mồ hôi trên trán rịn ra như mưa. Đám tù phạm thì thảm hơn nhiều, có người đã đau đớn đến lăn lộn.

Lâm Duệ giờ đã hiểu vì sao hai vị long vệ bảo hắn mang theo người ý chí cứng cỏi thôi, vì sao lại dần hình thành thói quen bàn giao tù phạm ở ngoài Trấn Ma Lâm, chỉ vì đổi thành người thường vào đây, chỉ trong nháy mắt ý thức nguyên thần sẽ sụp đổ! Hắn chịu đựng đau đớn kịch liệt, nhìn cảnh xung quanh, thầm nghĩ rốt cuộc kia là thứ gì? Vì sao lại có thần niệm mạnh mẽ như vậy, nó hẳn là ở trạng thái vô ý thức, nhưng chỉ là thần niệm ngưng tụ thành xúc giác lại suýt chút đánh thủng lỗ chỗ nguyên thần của hắn.

Trong nháy mắt này, dị biến phát sinh. Nguyên hạch Vực Sâu trong mi tâm Lâm Duệ đột nhiên chủ động hấp thu xúc giác tinh thần kia. Nguyên hạch Vực Sâu giờ như một lò luyện, nuốt hết tinh thần lực kia, long giáp và kim đan của hắn cũng phản ứng, không ngừng sinh ra nguyên chất Vực Sâu đẩy về hướng nguyên hạch Vực Sâu.

Tình hình này có chút giống với khi ở Thần Long Đường, nguyên hạch Vực Sâu của hắn đang mở rộng. Điểm khác biệt là ở đây còn có hai vị thần sứ dự bị nữa, nên Lâm Duệ phải toàn lực che giấu. Một phần hắn nỗ lực co lại nguyên thần, một phần thì điều khiển nguyên chất Vực Sâu hoàn toàn bao quanh nguyên hạch Vực Sâu của mình, để tránh lộ ra khí tức. Đồng thời hắn càng thêm hiếu kỳ về quan tài kim loại kia. Giờ hắn đã có thể xác định, vật trong quan tài chắc chắn còn sống và có liên quan đến Vực Sâu!

Lúc này hai vị thần sứ dự bị đang ngồi xếp bằng cũng kinh ngạc nhìn ba người Lâm Hạo. Bọn họ vốn muốn chờ chế giễu, để vị chỉ huy sứ Thứ Gian Cục này ăn chút khổ. Kết quả là ý chí tinh thần của tên này hơn xa tưởng tượng của họ, chỉ hơi nhíu mày là khôi phục lại.

Bà lão ngồi bên trái mỉm cười với Lâm Duệ:

- Ngươi là chỉ huy sứ Thứ Gian Cục Lâm Hạo nổi danh gần đây sao?

Bà lão này tóc trắng như tuyết, trên mặt lưu lại dấu vết năm tháng, hai mắt lõm sâu, xương gò má nhô cao, thần sắc hòa ái:

- Không hổ là có thể trong một ngày thu được thần chế trảm long đao và Thần Huân Lệnh, không chỉ tuấn tú thanh nhã, hữu dũng hữu mưu, thiên phú cũng tuyệt đỉnh nhân gian.

Chỉ riêng ý chí lực vừa rồi cũng đủ để nàng cảm thán rồi. Phải biết bọn họ một mực ở lại đây là dựa vào một bảo vật đặc thù Thần ban, nếu không có vật này, nàng cũng thấy vô cùng khó chịu.

Vừa rồi trận chiến trên mặt sông cũng vô cùng đặc sắc, Lâm Hạo tương kế tựu kế, dẫn rắn rời hang, một lần tiêu diệt hơn mười cao thủ Hóa Long, trong đó còn có một vị cấp 8 của vực ngoại thiên ma! Ngoài ra còn có hai tên cấp 8 bị Giám Thiên Thần Nhãn đánh dấu, cách cái chết không xa!

- Phó thần sứ Tư Đồ quá khen!

Lâm Duệ biết vị vừa lên tiếng là thần sứ dự bị thứ mười hai – Tư Đồ Tú. Đối phương về bản chất là cạnh tranh chức thần sứ thất bại, đã bị Thần đuổi đi đảm nhiệm trông coi Trấn Ma Lâm, trong tay không có thực quyền nhưng Lâm Duệ vẫn vô cùng cung kính, đối phương dù sao cũng là cấp 9 vượt hoàng, biết đâu tương lai có khả năng trở mình. Hắn chắp tay khom người:

- Ti chức phụng ý chỉ Thần Sứ Giám, áp giải một thiên ma cấp 8, bảy thiên ma cấp 7 và ba mươi tư thiên ma cấp 6 tới đây. Xin hai vị thần sự dự bị tiếp nhận.

- Ta đã thấy rồi, xác nhận thân phận.

Lên tiếng là vị thần sứ dự bị còn lại – thần sứ dự bị thứ mười một – Thân Đồ Vinh. Người này vóc người nhỏ bé như trẻ nhỏ mười hai, mười ba tuổi, hai mắt đỏ như máu lại vô cùng thâm thúy như là có thể nuốt hết thế gian. Hắn mỉm cười nói:

- Các ngươi có thể đi ra được rồi! Ở đây lâu không tốt cho các ngươi.

Thân Đồ Vinh dù đang cười lại làm người đối diện cảm giác đối phương vô cùng tàn nhẫn khát máu, không khỏi rùng mình. Lâm Duệ thì biết người này tuy bề ngoài nham hiểm độc ác nhưng lại là một trong các minh hữu kiên định nhất của Lạc Vọng Thư. Vài chục năm trước, Lạc Vọng Thư thắng trong cạnh tranh, trở thành thần sứ thứ ba. Sau đó có một lần các vị thần sứ dự bị liên thủ công kích, thiên tử và thần sứ thứ hai cũng ngấm ngầm trợ giúp, kết quả Lạc Vọng Thư không sao, Thân Đồ Vinh lại bị Thần xử lý đưa đến Trấn Ma Lâm, việc này làm Lạc Vọng Thư vẫn một mực áy náy.

Nhưng hôm nay, Lâm Duệ lại làm một chuyện có lỗi với người này, hắn một lần nữa đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt hơi dừng lại ở trụ sát treo dị thể của viện sĩ Hoàng Phủ, rồi nhìn tin nhắn trong nhóm chiến đấu.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Bắt đầu chiến đấu!

Tin tức này hắn gửi một khắc trước khi vào Trấn Ma Lâm, khi vào Trấn Ma Lâm, hắn đã đóng hệ thống thông tin lượng tử. Theo tính toán thời gian, giờ đã đến lúc rồi!

Quả nhiên chớp mắt sau đó, toàn bộ Trấn Ma Lâm đột nhiên rung động mạnh!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an