Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 442: bái kiến đại nhân



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lâm Duệ biết mình địa vị như nào, hắn rất ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lệnh Hồ Thiên Trù. Đừng nhìn hắn kinh doanh ra tài sản, thế lực lớn so với người bình thường mà lầm tưởng. Trong mắt những vị đại lão cấp 9 ở đây, hắn mới chỉ là con tôm nhỏ hơi đáng chú ý đến mà thôi.

Mấy vị đại lão cấp 9 ở đây, hoặc là nguyên soái bốn sao nắm binh quyền, hoặc là có thực quyền trong nội bộ Liên Bang. Không chỉ thực lực bản thân vô cùng mạnh mẽ, dưới trướng họ còn có thế lực tài lực khổng lồ. Mỗi người trong họ tùy tiện cũng có thể lấy ra tám, chín người cấp 8, còn nắm giữ mấy doanh trọng trang. Dù sao đến công ty dị thể Hải Lan còn có hơn 2000 dị thể hành giả cấp 4 trở nên nữa là mấy lão đại đã kinh doanh cả mấy trăm năm.

Chủ đề thảo luận của mấy vị này trải dài, từ tuyển cử Liên Bang đến thế cục Thiên Cực tinh, tiến triển thực trang võ đạo, đủ loại tin đồn thú vị về tổng thống, thậm chí còn đặc biệt đề cập đến chỉ huy sứ Thứ Gian Cục Lâm Hạo. Nói là giá hàng ở Liên Bang tăng cao, thương mại khó khăn là do vị này, sao không ai đứng ra làm thịt vị này? Nói là Tang Thiếu Thần tư lệnh đội tinh hạm số 2 của Tinh Hải Quân quá vô dụng, sao không chuẩn bị chu toàn hơn mới ra tay?

Lần này không chỉ không thịt được Lâm Hạo, tổn thất nặng nề, mấu chốt là còn đánh rắn động cỏ, để những người khác khó ra tay hơn. Bây giờ Đại Tống rõ ràng tăng cường phòng vệ cho Lâm Hạo, cố ý điều động hai long vệ cấp 7 đi theo đối phương. Bọn họ còn thảo luận muốn giết Lâm Hạo phải dùng sức mạnh như nào, vượt qua những chướng ngại nào.

Lâm Duệ nghe đến đây thì không khỏi thầm mắng trong lòng, đám lão già chết tiệt này, thảo luận giết hắn như nào ngay trước mặt hắn! Đợi đấy, chờ hắn trở về phải cho mấy lão già này ăn chút đau khổ!

Mấy người này sau đó thảo luận về giá cả tăng cao ảnh hưởng đến Liên Bang như nào, càng nói đề tài càng rời xa.

Lâm Duệ mơ hồ cảm giác mấy người bằng hữu này có ý khuyên nhủ Lệnh Hồ Minh Đức, để Lệnh Hồ Minh Đức nắm giữ chừng mực, mau chóng bắt tay đàm phán cùng Tấn Bá Long. Mấy người này đều nói hai nhà tranh đấu dẫn đến lượng lớn dị thể hành giả tặp tai nạn, ảnh hưởng đến đại cục Liên Bang.

Lệnh Hồ Minh Đức thì làm như không nghe thấy, căn bản không trả lời.

Lâm Duệ cũng dần buồn bực, hắn không nghe được chút tin tức có “dinh dưỡng” nào, nên để vòng tay trí năng ghi âm lại, như vậy không bỏ sót tin tức quan trọng, bản thân thì thất thần quan sát thư phòng này.

Thư phòng của Lệnh Hồ Minh Đức vô cùng đơn giản, ngoài tủ sách, khoang ngủ ra thì cũng chỉ có hai giá sách lớn phía đông. Trên giá bày lượng lớn sách và văn kiện, còn có thuốc nữa.

- A?

Ánh mắt Lâm Duệ không khỏi chăm chú, tập trung nhìn một lọ thuốc trên giá.

- Thần thúc ninh?

Đây là một loại thuốc chuyên chữa thực trang hội chứng, giúp làm giảm hiệu ứng bài trừ thực trang, đồng thời làm chậm quá trình biến dị thực trang. Sau khi xảy ra phản ứng bài trừ thực trang, tinh thần thực trang võ giả và thực trang không thể tương xứng, kết cấu bên trong thực trang rất dễ nhiễu sóng, để thực trang võ giả chịu đau đớn rất nhiều, nếu nghiêm trọng còn triệt để thay đổi hoặc vỡ vụn gen, mất đi công dụng vốn có.

Lúc này nhất định phải sử dụng đủ loại thuốc, cường hóa tinh thần lực, tăng mối liên hệ với thực trang, giảm khả năng biến dị hoặc làm chậm tốc độ biến dị. Đó là những loại thuốc trước đó Cung Hoành Đao dùng, nhưng mục đích Cung Hoành Đao dùng thần thúc ninh là để đối kháng với thực trang đã bị Linh Huyễn vặn vẹo.

Lâm Duệ không khỏi thoải mái lại, thầm nghĩ Lệnh Hồ Minh Đức là dị thể hành giả đời đầu, sử dụng thực trang đời đầu, tồn tại vô số lỗ hổng, sai sót, tinh thần không có vấn đề mới là lạ. Dù cho sau này vị này thay thực trang mới nhưng vấn đề giữa tinh thần và thực trang đã nảy sinh, rất khó nghịch chuyển trở lại. Khi mình gặp Lệnh Hồ Minh Đức ở Ngự Sử Đài, thấy dị thể của đối phương bộ dáng nho nhã, thong dong trấn định nên quên mất đối phương có khả năng đã mắc thực trang hội chứng. Nhưng vị này che giấu tốt thật, bề ngoài không nhìn ra chút dấu hiệu nào.

Lâm Duệ lại quan sát Lệnh Hồ Minh Đức, cảm ứng khí tức của đối phương. Hắn muốn thử dùng tạo nghệ vọng văn vấn thiết của mình xem đối phương mắc thực trang hội chứng sâu như nào, xem còn sống được mấy năm nữa, theo lời đồn, vị này đã cách cái chết không xa nữa. Hồi Lâm Duệ mới gia nhập võ đạo xã đoàn, Phương Nhiễm Nhiễm cũng từng nói với hắn ông ngoại của nàng không sống được mấy năm nữa.

Nhưng vừa xem xét, Lâm Duệ không khỏi ồ lên kinh ngạc, cẩn thận kiểm tra lại một lần. Hắn hoài nghi bản thân nhìn sai nên dứt khoát gửi video cho Hoàng Phủ Thanh đang phụ thể trong đế hạo thần long.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Viện sĩ, ngài xem một chút xem, nhìn xem đối phương có phải tinh thần lực và thực trang xung đột rất nghiêm trọng không?

Hoàng Phủ Thanh: Boss, ta không có mặt ở đó, nếu chỉ quan sát video thì ngũ quan, huyết sắc đều ổn, chỉ có khí huyết không thông thuận, ngoài ra không phát hiện được gì.

Lâm Duệ thầm nghĩ cũng đúng.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Như vậy để ta gửi điện đồ từ trường và dĩ thái nguyên tố cho, ta cảm ứng ra như vậy.

Sau đó Lâm Duệ dùng ý niệm vẽ ra gửi cho Hoàng Phủ Thanh, sau đó Hoàng Phủ Thanh nhanh chóng nhắn lại: Quả thật có chút kỳ quái, nếu điện đồ này không sai thì tinh thần lực của hắn xung đột nghiêm trọng với thực trang, điều này rất không bình thường.

Hoàng Phủ Thanh: Người như Lệnh Hồ Minh Đức có đủ tài nguyên chữa trị cao nhất, nếu bọn họ không thể điều chỉnh lại thực trang, không thể sử dụng được nữa thì chẳng bằng thay mới. Làm vậy sẽ mất đi độ hòa hợp giữa thân thể và thực trang nhưng nếu xung đột nghiêm trọng như này thì thay mới còn hơn, quá quái lạ a.

Hoàng Phủ Thanh: Ta phát hiện tinh thần của hắn dù hơi yếu nhưng vô cùng kiên cố, bền bỉ. Như là một lão sư vương vậy, thân thể tuy suy yếu nhưng khung xương, nanh vuốt vẫn còn sắc bén, tinh thần lực của hắn chưa đến mức suy yếu, huyết nhục cũng chưa cạn kiệt, sao lại rơi vào tình trạng sắp chết như này chứ?

Hoàng Phủ Thanh: Nếu ta đoán không sai, dị thể của hắn hẳn là còn khỏe mạnh, vấn đề là ở bản thể, ngươi có thể nghĩ biện pháp kiểm tra kỹ hơn, nếu chỉ cảm ứng đơn giản thì không tìm ra bệnh được.

Khi Lâm Duệ đang thảo luận cùng Hoàng Phủ Thanh thì thấy mấy vị trong thư phòng đứng lên. Trong đó trung niên mặc âu phục, khuôn mặc chính trực hơi tái mặt nói:

- Minh Đức, chúng ta là chiến hữu cũ, cũng nhận ân đức của ngươi, có thể giúp thì ta sẽ giúp. Nhưng Tấn Bá Long kinh doanh cũng mấy trăm năm, lại dựa vào tổ chức kia, nhân mạch không thể khinh thường, ngươi phải cẩn thận cá chết lưới rách đấy.

Lệnh Hồ Minh Đức bật cười lớn, cũng đứng lên nói:

- Bộ trưởng yên tâm, ta đã quyết ý phân sinh tử cùng Tấn Bá Long, vậy đương nhiên phải đề phòng hắn chó cùng rứt giậu rồi.

Trung niên nghe vậy thì khẽ gật đầu, thản nhiên nói:

- Cũng được, nếu ý ngươi đã quyết thì ta cũng không khuyên nữa, sau đó ngươi tự lo cho tốt. Nếu đã đưa ra lựa chọn thì phải có bản lãnh gánh chịu kết quả.

Sau đó hắn hờ hững đi ra ngoài, mấy vị cấp 9 khác cũng cáo từ rời đi. Trong thư phòng chỉ còn lại cha con Lệnh Hồ Minh Đức và Lâm Duệ.

- Cha!

Lệnh Hồ Thiên Trù đang định nói gì đó thì Lệnh Hồ Minh Đức giơ tay lên nói:

- Ngươi đi ra ngoài! Ta có vài lời cần nói với Tiểu Duệ. Nhớ kỹ, sau khi ra ngoài thì để ý không được để ai quấy rầy ta nói chuyện với Tiểu Duệ.

Lệnh Hồ Thiên Trù ngẩn ra, giật mình nhìn Lâm Duệ, ánh mắt càng thêm khó hiểu. Hắn vô cùng sùng bái với cha mình, coi lệnh của cha là trên hết, dù nội tâm không cam lòng và hiếu kỳ nhưng vẫn ngoan ngoãn lui ra, đóng lại cửa thư phòng.

Lúc này, Lâm Duệ cũng vô cùng ngạc nhiên. Ngay khi hắn khó hiểu thì Lệnh Hồ Minh Đức chắp tay thi lễ:

- Lệnh Hồ Minh Đức bái kiến Lâm chỉ huy sứ, cảm tạ đại nhân lần trước ra tay cứu mạng!

Lâm Duệ khẽ chớp mắt, sau đó nở nụ cười, thần sắc thản nhiên đáp lễ:

- Triệu đại nhân không cần khách khí như vậy. Ta và Nhiễm Nhiễm kết giao hợp ý nhau, lại được nàng giúp đỡ rất nhiều, vụ án kia rơi vào tay ta, ta sao có thể ngồi nhìn được chứ?

Hắn biết đối phương đã biết rõ thân phận của mình, giờ còn giấu diếm thì không có chút ý nghĩa nào!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an