Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lệnh Hồ Minh Đức dẫn theo một đống trà Lâm Duệ chuẩn bị từ trước rời khỏi trụ sở bí mật, lúc ra hắn cảm ứng được đông đảo khí tức quen thuộc quanh đây. Đó đều là cao thủ dưới trướng của hắn, bọn họ đã sớm vây quanh biệt thự của Lâm Duệ, chỉ là cố kỵ lực lượng phòng ngự bên trong, thêm vào quan hệ giữa Phương Nhiễm Nhiễm và Lâm Duệ nên không tùy tiện hành động mà thôi. Đoán chừng cũng là sợ ném chuột vỡ bình, lo lắng tấn công sẽ làm ảnh hưởng tính mạng của hắn.
Khi Lệnh Hồ Minh Đức trở lại trang viên Lệnh Hồ gia, phát hiện bầu không khí ở đây kiếm bạt giương cung, toàn bộ các phòng an ninh đều được điều động đến, đều đã võ trang đầy đủ. Ông không khỏi vui mừng, đồng thời thấy bất đắc dĩ với đám người nhà đang vây quanh:
- Đi! Mau tản ra đi, ta làm chuyện gì mà không nắm chắc chưa, các ngươi quản cái gì chứ? Hừ, tâm tình ta giờ rất tốt, ta chỉ là nói chuyện hợp với tiểu hữu Lâm Duệ, ngồi trong biệt thự của hắn uống chút trà mà thôi, sao các ngươi phải vội vã thành như này chứ?
Hắn tức giận trừng Lệnh Hồ Thiên Trù, nghiêm nghị quát lớn:
- Không phải ta bảo ngươi ở bên ngoài chờ à? Ai cho phép ngươi vào thư phòng của ta? Coi lời nói của lão già này là gió thổi bên tai à? Còn điều nhiều người như vậy, ngươi muốn làm gì, muốn phá hủy nhà người khác à, để ta không mặt mũi nào ra ngoài gặp người à?
Lệnh Hồ Thiên Trù thần sắc đầy bất đắc dĩ, ai bảo ngài ở trong đó cả hai tiếng, bên trong không chút thanh âm, cũng không thèm quan tâm đến khách mời bên ngoài. Tình huống thân thể của ngài chính ngài hiễu rõ nhất a, ta sợ là ngài bỗng bất chợt ra đi… Trong thời khắc Lệnh Hồ gia và Tấn gia sắp khai chiến toàn diện này, ta sao có thể không khẩn trương chứ? Hơn nữa bên ngoài nhiều khách quý đang đợi như vậy, ta cũng rất khó xử a.
Phương Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh thì thần sắc ngại ngùng, việc Lệnh Hồ Thiên Trù tự ý tiến vào thư phòng cũng có công góp ý của nàng. Nàng vừa lo lắng cho ông ngoại mình – Lệnh Hồ Minh Đức, vừa lo cho Lâm Duệ. Nàng biết phương diện tinh thần của ông ngoại có vấn đề, dù bình thường ông ngoại khống chế rất tốt, không khác gì người thường, chỉ ngẫu nhiên phát tiết chút tính khí mà thôi, giống như bệnh người già bình thường thôi. Nhưng vấn đề là ông ngoại nàng thực lực võ đạo quá mạnh mẽ, nếu như không kịp thời thu liễm, tiện tay vồ nát đầu Lâm Duệ thì làm sao? Kết quả là khi mở cửa thư phòng, không thấy hai người này đâu, nàng gửi tin nhắn cho Lâm Duệ cũng không được trả lời.
- Hừ, hôm nay là sinh nhật lão phu, lại gặp việc vui nên không tính toán với ngươi, nếu còn có lần sau thì chờ lĩnh gia pháp đi.
Lệnh Hồ Minh Đức biết chuyện lần này không thể trách Lệnh Hồ Thiên Trù được, là do chính mình quá tự đại, xem thường thuốc mê của Lâm Duệ nên không an bài tốt. Mà con hắn lo lắng cho hắn, hắn vui mừng không hết, sao có thể tức giận được chứ? Chỉ là mắng mỏ đã thành thói quen, thấy là mắng mà thôi.
Sau khi dạy dỗ vài câu, Lệnh Hồ Minh Đức gọi riêng Phương Nhiễm Nhiễm vào phòng. Ông ngồi xuống không nói lời nào, theo thói quen ngâm trà uống, Phương Nhiễm Nhiễm thì ở đối diện nghi hoặc nhìn ông ngoại. Không biết có phải là ảo giác không, nàng phát hiện khí sắc ông ngoại tốt hơn nhiều, trên mặt hơi hồng, không còn chút tro tàn thất ý nào. Phương Nhiễm Nhiễm lúc này không mừng mà còn sợ hai, thầm nghĩ liệu có phải là ông ngoại “hồi quang phản chiếu” không?
- Phì! Đây là trà gì vậy? Chó cũng khó mà nuốt được.
Lệnh Hồ Minh Đức phun sạch nước trà ra rồi mới nhớ đây là trà hắn tự pha chế. Ông nghĩ đến gần đây người nhà đều cùng mình uống trà, ngay cả vừa rồi Lâm Duệ cũng uống một chén với hắn, thầm cảm thông cho bọn họ.
Lệnh Hồ Minh Đức thần sắc hơi đổi, lấy ra thuốc trà Lâm Duệ đưa. Sau khi uống một ngụm, hắn cảm giác tâm thần thanh thản, đặc biệt vị nhã nhặn hài hòa tràn ngập tâm tình hắn, như mưa xuân nhẹ nhàng rơi, tẩm bổ tinh thần hắn vậy.
Lệnh Hồ Minh Đức ngửa về phía sau, vô cùng hài lòng dựa lên ghế. Hắn đang hưởng thụ khoảng khắc bình an này, đồng thời ghi nhớ lời dặn của bác sĩ Lâm Duệ. Trà này phải uống mỗi ngày nhưng mỗi tháng phải khám lại để điều chỉnh phương thuốc, giải phẫu cũng phải làm tiếp, ba tháng một lần. Lâm Duệ nói nhận thức tinh thần của hắn đã dần thành thói quen, nhất định phải chỉnh sửa từng chút một. Quá trình này giống với niềng răng trước kia vậy, uốn nắn răng từng chút một, thích ứng, lại vặn tiếp, lại thích ứng…
Theo như lời Lâm Duệ thì sau năm đến sáu lần giải phẫu có thể khôi phục như bình thường. Lệnh Hồ Minh Đức đã cẩn thận hỏi kỹ “khôi phục như bình thường” là như nào, không phải là như một võ tu bình thường mà là như một người bình thường, trước khi cấy thực trang. Điều này ý nghĩ tinh thần và thực trang của hắn lại kết hợp sâu một lần nữa, để bản thể tiến vào trạng thái linh nhục nhất thể (linh hồn và thân thể hòa hợp làm một).
Lệnh Hồ Minh Đức quả thật không dám tưởng tượng, lúc đó sẽ như thế nào? Có lẽ ông có thể thử lên cấp 9?
Lệnh Hồ Minh Đức giờ chỉnh thể đạt điểm cấp 8 vượt đế, về chiến lực có thể sánh ngang với cấp 9 vượt hoàng. Nhưng thực tế, ông cấy thực trang để lên “vượt đế” ở cấp 8 thực chất là vì không tăng cấp được nữa, đây là cử chỉ bất đắc dĩ. Nếu đủ khả năng, ông đương nhiên muốn lên cấp 9, tình nguyện bỏ bớt thực trang, hạ thấp điểm xuống vượt hoàng để lên cấp 9. Cấp 9 vượt hoàng dù về mặt chiến lực không hơn cấp 8 vượt đế là bao nhưng lại giúp ông sống thêm mấy trăm năm nữa. Hơn nữa với thiên phú tinh thần lực của ông, sau này còn có thể mạnh hơn, có thể tiến lên cấp 9 bậc đế.
Phương Nhiễm Nhiễm nghi ngờ phất phất tay trước mặt ông ngoại:
- Ông ngoại, ngài đang nghĩ gì thế, chảy cả nước miếng kìa?
Lệnh Hồ Minh Đức vô ý thức sờ khóe môi, phát hiện là nước trà đọng lại. Ông khẽ hừ nhẹ, lạnh lùng đặt chén trà lên bàn, bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh lại:
- Nhiễm Nhiễm a, cháu và Lâm Duệ giờ quan hệ như nào? Học tỷ học đệ? Tỷ đệ tình thân? Nam nữ thân mật? Giữa hai người có triển vọng tương lai gì không?
Phương Nhiễm Nhiễm thấy ông ngoại nghiêm túc lại thì sắc mặt trầm trọng, đoán là ông có chuyện quan trọng muốn nói với nàng nhưng khi nghe xong lời của Lệnh Hồ Minh Đức, Phương Nhiễm Nhiễm cảm giác không nghiêm chỉnh gì cả, sắc mặt đỏ hồng trách lại:
- Hừ hừ, nam nữ thân mật gì chứ, triển vọng tương lai gì chứ? Ông đang nói gì vậy, cháu và hắn là học tỷ học đệ.
Lệnh Hồ Minh Đức chăm chsu nhìn nàng, thầm nghĩ cô nàng này tuy ngoài miệng nói học tỷ học đệ nhưng chắc chắn có ý khác.
- Ông hiểu Lâm Duệ, hắn là đứa nhỏ tốt, tốt hơn cha cháu nhiều. Cháu biết ông nhìn người rất chuẩn, ngày xưa nếu mẹ cháu tin ông, lưu lại chút hậu chiêu thì cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh bây giờ. Lâm Duệ giờ đang một lòng lo lắng sự nghiệp và võ đạo, không lo được việc tư, cũng không muốn lãng phí thời gian trên lĩnh vực tư tình nam nữ nhưng nữ theo đuổi nam như cách lớp vải mỏng, chỉ cần cháu chủ động một chút, đảm bảo hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền.
Phương Nhiễm Nhiễm cảm giác dưới ghế như có châm vậy, nàng đầy xấu hổ đứng lên:
- Ông còn nói những chuyện linh tinh này là cháu ra ngoài đấy!
Lệnh Hồ Minh Đức không khỏi khẽ thở dài, đầy bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, ông không nói nữa nhưng có một lời cảnh cáo, giờ nữ nhân để mắt đến hắn không ít, cháu ra tay chậm thì sau này hối hận đấy.
Lệnh Hồ Minh Đức không khỏi nghĩ đến sư tôn của Lâm Duệ, thầm nghĩ đối thủ cạnh tranh của cháu mình không phải mạnh bình thường đâu, tình tỷ đệ sao có thể cấm kỵ, hấp dẫn bằng tình sư đồ chứ? Ông cầm lên chén trà, thần sắc tùy tiện ngả ra sau ghế. Vừa rồi là chuyện chính cho nên phải đàm luận nghiêm chỉnh, còn những chuyện phía sau không quan trọng như vậy, không cần nghiêm túc như vậy.
- Gọi cháu vào là có ba việc muốn dặn cháu. Một là phòng nghiên cứu thực trang của công ty Duệ Phương, Lâm Duệ ở đó có hai hạng mục nghiên cứu, ông rất coi trọng, cháu cũng nên tham gia, toàn lực cung cấp tài chính cho hắn, gom góp nhân tài về đó, hộ vệ cho hai hạng mục đó, khi cần thiết có thể sử dụng lực lượng của tập đoàn Thiên Hồ. Lâm Duệ hứa sẽ ưu tiên nghiên cứu chủ, phó thực trang cho ông, ông cũng sẽ cung cấp thêm tài chính nhưng ông hy vọng cháu để ý giúp ông, ông hy vọng trong hai năm nữa thay được thực trang kiểu mới.
Lệnh Hồ Minh Đức nhìn video Lâm Duệ gửi cho hắn, ánh mắt một lần nữa nảy sinh hy vọng. Nếu như cấy lại thực trang, bắt đầu lại linh nhục hợp nhất thì đương nhiên ông hy vọng cấy thực trang vượt thời đại này, để nó triệt để hòa làm một vào thân thể ông!
Lệnh Hồ Minh Đức ánh mắt chăm chú nhìn Phương Nhiễm Nhiễm đang tra tìm về phòng nghiên cứu thực trang của mình, thầm nghĩ cháu ông cũng may mắn thật, được Lâm Duệ mang theo, đặt một chân lên thực trang vượt thời đại này! Về sau chỉ riêng tiền bán bản quyền cũng đủ để Phương Nhiễm Nhiễm trở thành phú hào siêu cấp! Đứa bé kia cũng thật nhân hậu, nếu mà là Phương Hiến Chính thì đã dùng mọi cách để đá Phương Nhiễm Nhiễm ra khỏi công ty rồi.
Lệnh Hồ Minh Đức lắc đầu nói:
- Chuyện thứ hai là ông cần cháu toàn lực tranh cử trong lần tuyển cử này, mở rộng hết mức quy mô của Đảng Quang Minh Trận Tuyến, ông cho cháu mục tiêu là ít nhất 8 ghế nghị viên quốc hội, cháu làm được chứ? Yên tâm, sau khi trận chiến với tập đoàn Tấn Hào kết thúc, ông cũng sẽ dốc hết tài chính ủng hộ cháu.
Phương Nhiễm Nhiễm không khỏi sững sờ, kinh ngạc nhìn Lệnh Hồ Minh Đức:
- Phía cháu vấn đề không lớn, dù không được ông ủng hộ, cháu cũng có thể cầm được 3 ghế nghị viên quốc hội. Nhưng không phải ông từng nói, sức lớn đến đâu thì ăn nhiều đến đó, sức mạnh của sư tôn cháu nhiều nhất đảm bảo được năm ghế nghị viên quốc hội, nhiều hơn thì là họa không phải phúc, sẽ đưa đến tai họa ngập đầu.
Sư tôn của nàng là cấp 8 bậc đế, không lâu sau có thể lên vượt đế, là trợ thủ đắc lực nhất bên người Lệnh Hồ Minh Đức, cũng là chỗ dựa tương lai của Lệnh Hồ gia. Nhưng vị này đến từ Thiên Cực tinh, thân phận không dễ để lộ. Cho nên chỉ khi nàng có ghế nghị viên quốc hội, thêm vào sức mạnh của sư tôn mới giúp thủ vững gia nghiệp Lệnh Hồ gia.
- Đó là trước kia.
Lệnh Hồ Minh Đức xoay người nhìn ra bóng đêm qua cửa sổ:
- Giờ thời thế đã khác, đã phát sinh biến hóa, chúng ta có thể lựa chọn sách lượt khác.
Lúc trước ông cho rằng mình chết chắc, nếu Phương Nhiễm Nhiễm cầm quá nhiều trên phương diện chính trị thì sẽ thành mục tiêu công kích của các bên, nếu không đủ sức mạnh trấn áp thì là họa không phải phúc. Nhưng giờ tình huống đã khác lúc trước, chén cơm trong tay ông đã lớn hơn, đương nhiên phải lấy nhiều cơm hơn. Cho dù với sức khỏe hiện tại, ông cũng tự tin sống thêm được 50 năm nữa, bảo vệ Nhiễm Nhiễm trưởng thành cột chống trời.
Lệnh Hồ Minh Đức khóe môi khẽ nhếch, cười lạnh nói:
- Việc cuối cùng, cha cháu đã về căn cứ số 9, giờ hẳn đang ở tổng bộ tập đoàn Thiên Lam. Cháu nên thu xếp thời gian gặp hắn.
Phương Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì hơi kinh ngạc rồi chuyển thành kinh sợ. Phương Hiến Chính ở thời điểm này giấu nàng quay về căn cứ số 9, mục đích không cần nói cũng biết.
Lệnh Hồ Minh Đức khẽ bật cười:
- Không cần phải như vậy. Hắn sẽ không để ý suy nghĩ của cháu. Nếu cháu muốn cha mình tôn trọng mình thì phải nỗ lực thu được ghế nghị viên quốc hội, Đảng Dân Chúng của hắn đang tự tin hắn có thể toàn thắng nhưng ông cảm thấy Đảng Quang Minh Trận Tuyến có thể cho hắn chút kinh ngạc đấy!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an