Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
- Đây là mưu sĩ của Tấn Bá Long, là giám đốc của một công ty trong tập đoàn Tấn Hào, tên là Lư Hán Nguyên.
Phương Nhiễm Nhiễm nhìn Lư Hán Nguyên đang ngủ say trong khoang thuyền, ánh mắt suy tư nói:
- Ông ngoại bắt được người này trên chiến trường. Ông ngoại nói người này chắc chắn sẽ không chân thành hiệu lực cho Lệnh Hồ gia, nhưng nếu như là ngươi thì lại được, ông nói đây là cơ duyên và phúc phận của hắn.
Vấn đề là vì sao ông ngoại nàng lại coi trọng Lâm Duệ như vậy, vì bắt lại người này, ông ngoại hao tổn rất nhiều tâm huyết. Mà nàng cũng không coi trọng việc này, Lư Hán Nguyên không thể cống hiến sức lực cho Lệnh Hồ gia thì đương nhiên Lâm Duệ cũng vậy thôi. Lâm Duệ về sau nhiều lắm là dùng người này như hộ vệ cho mình mà thôi.
Phương Nhiễm Nhiễm lấy ra một ngọc điệp kim thư (sách vàng giấy ngọc), đưa cho Lâm Duệ:
- Đây là “hệ mệnh sách” ông ngoại ta nhờ thuật sư cấp 9 bậc đế chế tạo, khóa lại tính mạng của Lư Hán Nguyên vào trong này. Ngoài ra thực trang chiến long và già trẻ nhà họ Lư này cũng đã bị tóm, chờ xem vị này hành xử như nào rồi xử lý.
- Lão tiên sinh ưu ái quá rồi. Nhiễm Nhiễm, ngươi nhất định phải thay ta cảm ơn lão tiên sinh.
Lâm Duệ đầy ngạc nhiên đón lấy ngọc điệp kim thư. Hắn nghĩ Lư Hán Nguyên này hoàn toàn trả được tiền chữa bệnh cho Lệnh Hồ Minh Đức. Người này là cấp 8 bậc hoàng, chiến lực rất mạnh, nắm vai trò quan trọng trong quá trình quật khởi của Tấn Bá Long. Công ty thương mại của Tấn Bá Long thời kỳ đầu là do Lư Hán Nguyên dẫn dắt, sau này khi đã phát triển, Tấn Bá Long điều người này đến quản lý và giám sát tài chính cho tập đoàn. Nghe nói người này am hiểu cách tư bản vận hành, quan hệ nhân mạch rộng rãi. Trước kia công ty thương mại của Tấn Hào cũng là nhờ Lư Hán Nguyên kết nối các bên, vay được tiền lãi suất thấp của ngân hàng dùng để thuê tinh hạm. Sau này, người này cũng hoàn thành mấy thương vụ thâu tóm tài sản quan trọng giúp Tấn Bá Long.
Phương Nhiễm Nhiễm gương mặt hơi đỏ lên. Nàng nhớ đến câu nói của ông ngoại lúc đó: “Nếu Tiểu Duệ ưa thích lễ vật này thì cháu bảo hắn cùng đi xem phim, hoặc là dạo phố với cháu, coi như đáp lễ lão già này.”
Phương Nhiễm Nhiễm thầm nghĩ ông ngoại đúng là điên, trong đầu nghĩ gì không biết? Ông sợ nàng không gả được ra ngoài hay sao? Nàng khẽ lắc đầu, nhìn Lư Hán Nguyên vẫn đang nhắm mắt nói:
- Lư tiên sinh, ta biết ngươi đã tỉnh lại, vị này là cố chủ mới của ngươi, là chủ nhân của “hệ mệnh sách”, ngươi không muốn nói gì sao?
Lư Hán Nguyên quả thật đã tỉnh lại, hiệu quả thuốc mê đã sớm tan biến nửa giờ trước. Hắn khẽ thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Duệ, đây là đối tượng hắn sẽ phải phục vụ sao?
Lư Hán Nguyên biết Lâm Duệ, bởi vì chuyện của Tấn Thiên Thần, hắn đã điều tra về thanh niên này. Đây là một người trẻ tuổi không có bối cảnh gì, tiềm lực tốt, thiên phú cao, thông qua thị trường phái sinh kiếm lời không ít tiền nhưng căn cơ còn mỏng quá. Trong xã hội cường giả đông đảo, tài nguyên đã bị chia cắt gần như không còn sót lại chút nào, Lâm Duệ muốn nổi bật không dễ dàng gì. Dù cho người này được Lệnh Hồ Minh Đức ưu ái, có quan hệ ám muội với Phương Nhiễm Nhiễm nhưng Lư Hán Nguyên vẫn không coi trọng. Lệnh Hồ Minh Đức còn sống được bao lâu chứ, bồi dưỡng được Lâm Duệ đến mức nào được đây?
Lư Hán Nguyên đã từng hộ tống Tấn Bá Long gần như tiến đến đỉnh cao Liên Bang, hắn chưa từng được đứng lên nơi cao nhất đó nhưng ít nhất biết cảnh quan ở đó là như nào. Dưới tình huống bình thường, Lư Hán Nguyên hắn dù như nào cũng không hiệu lực cho Lâm Duệ. Ao nước nho nhỏ mà thôi, sao chứa được cá lớn chứ… Nhưng giờ hắn đã không thể làm gì, tính mạng của hắn đã trong tay Lâm Duệ, không chỉ vậy, mạng sống người nhà hắn cũng trong tay đối phương.
Lâm Duệ thấy Lư Hán Nguyên một mực lãnh đạm, yên lặng không nói gì thì đầy lơ đễnh nói:
- Xem ra Lư tiên sinh tạm thời không tiếp nhận được, điều này ta có thể hiểu được. Hoành Đao, ngươi mang Lư tiên sinh đi đổi y phục, là chiến giáp Hoàng Đế cấp 8SSS+. Những ngày này làm phiền Lư tiên sinh đi theo làm hộ vệ cho ta.
Mặc dù Lư Hán Nguyên có kháng cự với hắn, nhưng về phương diện trung thành không cần phải lo, không cần lo người này sẽ đâm sau lưng. Lâm Duệ lãnh khốc vô tình với kẻ địch nhưng cũng hiểu ôn hòa rộng lượng với thuộc hạ bán mạng cho mình như Lư Hán Nguyên. Dù sao trâu ngựa còn có tính khí, hắn là chủ nhân vẫn phải hiểu được bao dung.
Phương Nhiễm Nhiễm nhìn hắn muốn nói lại thôi, thần sắc ngập ngừng, hai má phiếm hồng làm Lâm Duệ vô cùng kỳ quái, không hiểu với quan hệ hai người còn có gì khó nói chứ. Lâm Duệ tò mò hỏi luôn:
- Học tỷ định nói gì vậy? Có gì khó xử sao? Không sao, chỉ cần học tỷ lên tiếng, ta nhất định sẽ toàn lực trợ giúp giải quyết.
Phương Nhiễm Nhiễm thầm nghĩ việc ta muốn nhờ ngươi chắc chắn làm được, nhưng ta không tiện mở miệng! Nàng giờ cũng rất kỳ quái, vốn tính tình nàng hào phóng giờ sao lại ngại ngùng như này? Mà sao lại là mình mở miệng chủ động chứ?
Phương Nhiễm Nhiễm quay ra ngoài cửa sổ nói:
- Không có gì, dừng xe ở đây thôi, ta có việc khác cần đi xử lý.
Lâm Duệ ánh mắt thêm phần nghi ngờ, hắn dù cảm giác không ổn lắm nhưng vẫn cho dừng xe.
Sau đó Phương Nhiễm Nhiễm lập tức trừng mắt nhìn Lâm Duệ rồi hung hăng dẫm chân hắn, sau đó vù vù xuống xe.
Hôm nay Vương Sâm cung đi theo, chỉ là trước đó không lên tiếng, lúc này hắn nhìn Lâm Duệ, ánh mắt như cười trên nỗi đau của người khác:
- Hình như học tỷ giận rồi, Duệ ca đánh nhẽ không nên dừng xe, để nàng xuống a.
Lâm Duệ cũng đã hiểu ra, hắn nhớ lại vẻ mặt lúc trước của Phương Nhiễm Nhiễm thì lập tức hiểu mình đã làm chuyện ngu xuẩn, hắn trừng mắt nhìn Vương Sâm:
- Im miệng! Tên khốn kiếp nhà ngươi, sao nãy không nhắn tin nhắc ta chứ?
Vương Sâm không khỏi gãi mặt, thầm nghĩ vừa rồi chính mình cũng không ngờ học tỷ lại có tình cảm với Lâm Duệ, lại còn chủ động theo đuổi a. Trước đó tại võ đạo xã đoàn, đám người Nạp Lan Uy đã thì thầm to nhỏ chuyện giữa Phương Nhiễm Nhiễm và Lâm Duệ, nói hai người này không chừng có gian tình, chỉ có hắn là người hiểu chuyện thì kiên định khịt mũi khinh thường. Xem ra là Vương Sâm hắn ánh mắt nông cạn rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai người này quả thật xứng đôi.
Lâm Duệ thò đầu ra khỏi cửa sổ xe nhìn Phương Nhiễm Nhiễm đã lên xe khác, trong lòng biết hôm nay khó mà sửa sai rồi nhưng sau này có thời gian, hẹn nàng đi chơi đền bù lại sau. Quả thật khoảng thời gian gần đây hắn rất bận, có chút sơ ý a. Hắn lắc đầu nói:
- Giờ chúng ta trở về đã!
Không lâu sau, Lâm Duệ đã trở về biệt thự của mình. Biệt thự của hắn giờ đã mở rộng đến 20000 mét vuông, không gian căn cứ bên dưới cũng được mở rộng theo.
Lúc này Lư Hán Nguyên đã thay xong trang phục, theo Lâm Duệ tiến vào căn cứ bí mật bên dưới. Khi hắn đi theo Lâm Duệ thì không chút biểu tình nhìn căn cứ bên dưới được thiết kế nghiêm ngặt, phòng thủ chặt chẽ này. Trước đó ở Tấn gia cũng có căn cứ bí mật dưới lòng đất, kết cấu khổng lồ, phòng ngự còn nghiêm ngặt hơn chỗ này.
Không lâu sau, Lâm Duệ dẫn theo Lư Hán Nguyên tới kho sửa chữa trang bị ở dưới cùng. Hắn tới đây là để gặp thiếu nữ Ẩn Nguyệt, chính là đồng bọn của Minh Nguyệt được hắn cứu ra khỏi căn cứ của Thần Chiếu quân. Lâm Duệ mấy ngày trước vẫn một mực bận rộn, chưa nói chuyện được với cô nàng này, hiện giờ phải chính thức gặp mặt, bàn về tương lai của nàng.
Khi cửa phòng kho mở ra, con ngươi Lư Hán Nguyên hơi mở rộng. Trong phòng kho 5000 mét vuông này có 8 máy hồng tri chu cấp 7, 4 người máy Diệt Long cấp 7, còn có 36 máy hồng tri chu cấp 6 và 12 người máy Diệt Long cấp 6. Trong đó có gần nửa đã được cường hóa bằng kỹ thuật phù văn của Thiên Cực tinh, có thể thấy quanh thân chúng bao bởi phù văn thần dị huyền ảo, toàn bộ người máy tỏa ánh vàng nhạt.
Lư Hán Nguyên không khỏi thầm kinh hãi, nhưng người máy chiến đấu này được phù văn tăng lên, ít nhất là điểm SS. Sức mạnh máy móc trong tay Lâm tiên sinh này mạnh như vậy sao?
Lư Hán Nguyên còn thấy hai thiếu nữ đang ngồi cầm chùy và đao khắc, khắc lên thân người máy chiến đấu. Một là em gái Lâm Hi của Lâm Duệ, một là thiếu nữ hắn chưa từng biết, ngoài ra còn có mấy chục cánh tay máy linh hoạt hỗ trợ cho hai nàng này.
Còn có một trung niên dung mạo tuấn tú, mũi cao đứng bên cạnh hỗ trợ nữa. Lư Hán Nguyên nhận ra người này, tên là Vương Thiên Vũ, là đồ đệ của Linh Huyễn, là huyễn thuật sư vô cùng mạnh mẽ, gần đây làm hộ vệ cho Lâm Duệ, không biết là ký hợp đồng ngắn hạn hay dài hạn nữa. Tập đoàn Tấn Hào không phân tích được là vì sao, vì trước đó người này nổi tiếng không thích bị quản thúc, thích làm việc một mình.
Vương Thiên Vũ thì đang quay đầu lại, híp mắt dò xét Lư Hán Nguyên, trong mắt hắn có tia địch ý sâu đậm. Vừa rồi Vương Thiên Vũ ở trong nhóm chat làm việc từ Cung Hoành Đao biết được đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình đã đến! Tu vi người này cũng là cấp 8 bậc hoàng, còn có kinh nghiệm quản lý và thương trường vô cùng phong phú.
Vương Thiên Vũ đang nghĩ làm sao thu được một chức quản lý trong cơ nghiệp của boss, kể từ ngày ở trụ sở bí mật của Thần Chiếu quân, hắn hiểu tiền đồ của boss vô cùng cao xa. Giờ hay rồi, đột ngột có thêm tên Lư Hán Nguyên này! Vương Thiên Vũ hiểu mình không thể kéo dài được nữa, giờ là lúc phải đưa ra lựa chọn, hắn ngẩng đầu lên nói:
- Boss, ngài đã tới rồi à, vừa hay ta có việc muốn nói với ngài. Liên quan đến hợp đồng nghề nghiệp, ta mong muốn sửa lại, ta muốn thu được cổ phần như Phí Vân Lai, thời hạn hợp đồng đổi thành ba trăm năm, bốn trăm năm hay chung thân cũng không sao nhưng cổ phần nhiều hơn chút a.
Vương Thiên Vũ thầm nghĩ mình đã thấy được bí mật quan trọng của Lâm Duệ, vậy thì còn được rời đi sao? Hai trăm năm sau, nếu hắn thử nói câu rời đi xem, chắc chắn sẽ bị diệt khẩu, chẳng bằng giờ thừa cơ kiếm thêm chút chỗ tốt.
Lâm Duệ và Lư Hán Nguyên nghe vậy thì cùng giật mình nhìn Vương Thiên Vũ.
Lư Hán Nguyên thầm nghĩ tên này điên rồi sao? Lâm Duệ chỉ là võ đạo minh tinh có chút tiền cảnh, hắn lại muốn ký hợp đồng chung thân, trói tương lai của mình vào cùng một võ tu cấp 5 sao? Đầu hắn bị ngập nước à! Chắc chắn là như vậy!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an