Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 482: Vô Địch



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Trên đại dương, một ánh sáng vàng nhanh chóng chạy trốn. Ánh sáng vàng như có thể tùy lúc xuyên đến mọi nơi dưới ánh mặt trời chiếu đến.

Nhưng hắn đang nỗ lực chạy thoát khỏi “Thần” truy đuổi, bàn tay lớn che trời cách hắn càng lúc càng gần, như muốn nắm hết đất trời này trong tay, để ánh sáng không còn chỗ dịch chuyển nữa, lên trời không đường, xuống đất không cửa.

Nhưng khi ánh sáng vàng đi qua một đảo lớn ngàn dặm, một cự nhân toàn thân bùng cháy lửa ánh sáng bỗng nhiên lao lên từ tế đàn trên đảo.

Lúc này, trong tế đàn đang quỳ mấy chục vạn người, bọn họ dùng đầu chạm đất, không chút nhúc nhích. Nếu có thể đến gần, còn phát hiện bọn họ không phát ra chút thanh âm nào. Nếu nhìn sâu vào trong cự nhân vừa xuất hiện thì thấy nó hoàn toàn do máu tươi ngưng tụ!

Ầm!

Trong nháy mắt này, thân thể cự nhân cao đến 1000 trượng nổ tung, hóa thành sóng máu tứ tán, chúng thiêu đốt mãnh liệt rồi hóa thành từng hạt bụi nhỏ. Ánh sáng vàng nhờ cự nhân trợ giúp, đã xuyên thẳng đến ngoài mấy chục vạn km, tiến vào động phủ bí mật ở sâu trong lòng biến. Khi ánh vàng dừng di chuyển, hiện ra là nam nhân cao một trượng hai thước, thân choàng áo đỏ, mặc chiến giáp sáng rực, ngũ quan kiên cường, tóc mai như kiếm, chính là Minh Vương hiện tại của Quang Minh thánh giáo – Ân Thiên Thu!

Chỉ là vị này có chút thê thảm, không chỉ thất khiếu đang chảy máu, còn mất một tay một chân. Ân Thiên Thu lấy ra một viên thuốc, vội nuốt xuống, lại lấy ra một lọ thuốc tiêm vào cổ. Hắn khoanh chân ngồi xuống điều tức, cho đến sáu canh giờ sau. Hắn nỗ lực trấn áp lại thương thế trong cơ thể, khôi phục lại huyết nhục xương cốt ở tay chân, đổi một bộ quần áo sạch sẽ hoa lệ rồi mới bay về chỗ sâu trong động phủ.

Lúc này Ân Thiên Thu nhìn bề ngoài hoàn hảo nhưng thực ra lục phủ ngũ tạng vẫn đang tán loạn tan rã, với năng lực tái sinh mạnh mẽ và mượn nhờ dịch dinh dưỡng nồng độ cao của thiên ma mới tạm đối kháng được lực lượng Vực Sâu trong cơ thể hắn. Tay chân hắn nhìn như hoàn hảo nhưng thật ra chưa khôi phục công năng. Ở sâu trong động phủ có một máy giúp truyền thông tin lượng tử đi xa.

Khi Ân Thiên Thu mở máy ra, hình ảnh một nữ tử mặc áo đỏ, khí chất dung nhan đều hấp dẫn mị hoặc hiện ra.

Đó chính là một thất sứ - Thiên Hương Thần Sứ! Nàng đầu tiên là thi lễ rồi lo âu quan sát khí sắc của Ân Thiên Thu:

- Minh Vương điện hạ! May là điện hạ thành công thoát thân, không biết tình hình của ngài giờ như nào?

Uy lực của thánh lôi kiếp hỏa vô cùng mạnh mẽ, đuổi sát Vực Sâu, còn giúp người nắm giữ có độn pháp mạnh mẽ. Nhưng vừa rồi ở Lạc Kinh, Thiên Hương Thần Sứ tận mắt chứng kiến Minh Vương chịu một đòn của Đông Vực Sâu, biết vị này chỉ sợ thương thế vô cùng nặng nề.

- Ta không sao!

Minh Vương Ân Thiên Thu quơ quơ tay áo, sắc mặt bình tĩnh không chút thay đổi:

- Vạn Tâm lão nhân sao rồi? Có thành công không?

Vẻ mặt Thiên Hương Thần Sứ phát khổ:

- Phó giáo chủ xảy ra chuyện. Theo như tin tức ta thu được, lúc đó có người không bị huyễn thuật của Vạn Tâm lão nhân ảnh hưởng, đánh thức hai vị thần sứ dự bị và mấy vị cấp 9, đám người Lạc Vọng Thư cũng kịp quay lại cứu viện, Vạn Tâm lão nhân trọng thương rút đi. Trên đường rút lui, hắn bị Đông Vực Sâu ấn một ngón tay từ xa, trực tiếp tan nát thành từng hạt bụi. Ta không biết hắn chuẩn bị hậu chiêu có hiệu quả không, liệu có thể sống lại hay không.

Minh Vương Ân Thiên Thu khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm trọng. Vạn Tâm lão nhân là người ủng hộ quan trọng của hắn trong giáo, nếu người này có chuyện gì thì quyền uy của hắn trong giáo sẽ bị dao động nghiêm trọng.

- Kế hoạch vẫn thất bại sao? Vậy chúng ta không lấy được mảnh nào trong năm mảnh Vực Sâu Thần Bi sao?

Thần sắc Thiên Hương Thần Sứ càng thêm khác thường:

- Ta không rõ. Theo như tin tức thu được từ nội bộ Đại Tống, có ba mảnh Vực Sâu Thần Bi mất tích, chỉ có mảnh của sứ đoàn Đại Liêu và Trung Châu Thương Minh còn bình yên vô sự.

Minh Vương Ân Thiên Thu nghe vậy thì tinh thần hơi rung động:

- Như vậy ba mảnh này ở đâu?

Thiên Hương Thần Sứ lắc đầu nói:

- Vạn Tâm lão nhân chạy trốn vô cùng vội vàng, không kịp truyền lời lại. Giờ chúng ta chỉ có thể hy vọng vị này còn sống, có thể phục sinh.

Võ tu cấp 9 rất khó bị giết, nhất là Vạn Tâm lão nhân đã dừng ở cảnh giới này cả một ngàn hai trăm năm, tích lũy ở cấp 9 vượt đế vô cùng thâm hậu, bí pháp tầng tầng lớp lớp. Nhưng lần này ra tay giết chết hắn là Đông Vực Sâu!

- Nghe nói khi Đông Vực Sâu quay về thì có ra lệnh đại ti thiên của Thần Cung xem bói tinh tượng, chúng ta chưa biết được kết quả là gì, đang tìm biện pháp thu được tin tức.

Minh Vương Ân Thiên Thu nghe đến đây thì cảm xúc rơi xuống tận cùng, sắc mặt vô cùng âm trầm lạnh lùng:

- Nhất định phải tìm hiểu kết quả xem bói của đại ti thiên, nghĩ biện pháp điều tra xem Vạn Tâm lão nhân khi rút lui giấu mảnh thần bi ở đâu.

Thiên Hương Thần Sứ hơi khom người:

- Dạ! Còn có, Vô Địch Pháp Vương vừa hỏi dò tình huống và hành tung của ngài.

Khi nàng nói chuyện, không tự chủ nghĩ đến một nữ tử áo xanh dáng người uyển chuyển nhưng có tư thái vô địch, trong ánh mắt đầy vẻ kiêng kị.

Minh Vương Ân Thiên Thu cũng híp mắt lại:

- Vô Địch Pháp Vương sao? Hãy nói giờ ta không được khỏe, không cần nói gì thêm!

Tay phải còn hoàn hảo của hắn nắm chặt lại, trong nắm tay hắn là thánh hỏa trắng bạc, đó là một phần của chí cao thần khí thánh lôi kiếp hỏa! Vật này vốn còn mạnh hơn nữa, chỉ là mấy tháng trước, có người cướp đi pháp môn thanh tịnh trong thánh lôi kiếp hỏa!

Vì vậy Ân Thiên Thu không khỏi khẩn trương, hắn muốn biết là ai cướp đi pháp môn này, dùng biện pháp gì thu lấy khái niệm Vực Sâu này? Cùng lúc đó, Ân Thiên Thu muốn mượn nhờ năng lực của mảnh thần bi tăng võ đạo cực ý bản thân lên thành khái niệm. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể thật sự nắm giữ thánh lôi kiếp hỏa, nắm giữ lực lượng Vực Sâu trong nó, thậm chí tương lai để hắn tiến bước Vực Sâu.

Ngay lúc này, Lâm Duệ đã từ từ tỉnh lại trong khoảng ngủ ở Lâm phủ. Khi hắn mở mắt ra, hắn thấy Cơ Tuyết Oánh và Lâm Hi đầu tiên, hai nàng đang đầy lo lắng nhìn hắn.

- Anh, anh giờ sao rồi?

Lâm Hi vừa hỏi vừa quan sát số liệu của khoang ngủ.

- Anh vẫn tốt!

Lâm Duệ cảm giác toàn thân đau đớn như bị thiêu đốt, nhưng mức độ này với hắn chỉ như trò trẻ con. Hắn lúc này còn đang mờ mịt nhìn xung quanh, bỗng nhiên chấn động nhìn nhóm chat.

Vô địch ngưu (Phí Vân Lai): Boss, ngài yên tâm, nhất định sẽ làm ổn thỏa.

Đại lực mã vương (Vương Thiên Vũ): Đã tìm thấy, là thứ này sao boss? Giờ chúng ta mang nó về.

Vương Thiên Vũ còn gửi ảnh chụp mảnh thần bi vào nhóm chat.

Hoành Đao Cung: Boss, đã chuyển những tảng đá này về căn cứ bí mật, hiện đang để nó trong phòng chì.

Đằng sau còn có một số tin nhắn hỏi thăm thương thế của hắn.

Lâm Duệ không khỏi thả lỏng tâm tình, thầm nghĩ may là Vạn Tâm lão nhân không cướp được ba mảnh thần bi này. Nhất là trong đó có một mảnh của Đại Tống, Lạc Vọng Thư chịu trách nhiệm giám sát, nếu để mất vật này thì nàng chịu tội không nhẹ.

Lâm Duệ nhắn lại vài câu rồi gắng gượng đứng lên. Hắn cần mau chóng trả lại ba mảnh Vực Sâu Thần Bi này cho Lạc Vọng Thư. Ngay khi Lâm Duệ lấy ra quan ấn, chuẩn bị liên hệ Lạc Vọng Thư thì hắn nhận được tin tức của Lư Hán Nguyên.

Lư Hán Nguyên: Lâm tổng, ở ngoài có tế tự Thần Cung mang theo thần chỉ đến, mời ngài mau chóng chuẩn bị.

Khuôn mặt Lâm Duệ run lên, “thần chỉ” sao? Vào lúc này, Thần hạ lệnh gì cho hắn vậy?

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an