Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 483: lại lên chức



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Thần chỉ do tế tự Thần Cung mới tới là tăng chức cho Lâm Hạo.

Lâm Duệ giờ vẫn đảm nhiệm chức chỉ huy sứ, nhưng bậc quan, có thể hiểu theo nghĩa “quân hàm” thì tâng lên hai cấp, chính thức tăng làm hoành hành tướng quân, quan hàm tứ phẩm, ngoài ra Thần Cung còn ban cho thần chức đại chủ tế.

Đại chủ tế tương đương với quan tứ phẩm trong triều nhưng thân phận lại quý giá hơn, dù không có thực quyền nhưng mang ý nghĩa tượng trưng, đây là chức mà người trong Hoàng Thành Ty muốn cũng không được.

Giống như thiên tử và ba vị thần sứ, đều có thần chức. Thiên tử là đại ti thiên siêu phẩm, ba vị thần sứ là thiếu tư thiên nhất phẩm. Bên dưới còn có hồng y chủ tế nhị phẩm và đô chủ tế tam phẩm, tương đối giống với hệ thống thần chức của Quang Minh thánh giáo. Thật ra ngược lại mới đúng, Quang Minh thánh giáo học hỏi hệ thống Thần Cung của các vị Thần.

Lâm Duệ nhận chức đại chủ tế, như vậy xác định địa vị người lãnh đạo Đại Tống tương lai của hắn. Giống như mấy vị thần sứ dự bị xếp hạng tương đối thấp, cũng chỉ là đại chủ tế tứ phẩm như hắn.

Lâm Duệ sau khi nghe xong thì thầm nghĩ cửa phủ nhà mình mới vừa sửa xong, chỉ sợ ngày mai lại bị một nhóm quan và sĩ tử giẫm nát a… Trong lòng của hắn vô cùng nghi hoặc, không hiểu vì sao Đông Vực Sâu lại ban thưởng vinh hạnh đặc biệt này cho hắn? Sau khi hắn hôn mê, tình huống trong Thần Lâm Cung là như nào?

Lâm Duệ vừa rồi đã thử liên lạc với Lạc Vọng Thư nhưng vẫn không liên lạc được.

Lâm Duệ đút lút một ngân phiếu 5000 lượng cho vị tế tự đến truyền thần chỉ mới hiểu được ngọn nguồn.

Cần nhắc đến là thần chức của người này cũng là đại chủ tế. Hắn vô cùng hài lòng với việc Lâm Hạo này thức thời, nên ngữ khí rất thân thiện:

- Chuyện này Thần đã ra lệnh không được nói ra ngoài nhưng Lâm đại nhân cũng là người trong Thần Cung, lại là chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, sau đó việc truy lùng mảnh Vực Sâu Thần Bi và Quang Minh thánh giáo sẽ do ngài phụ trách, vốn có quyền biết được nên ta cũng có thể nói vài lời. Lâm đại nhân chắc còn chưa biết, sau khi ngài hôn mê, Vạn Tâm lão nhân đã cướp đi ba mảnh Vực Sâu Thần Bi.

Lâm Duệ không khỏi chấn động tâm thần, thầm nghĩ chỉ mất đi ba mảnh thôi sao? Vậy thì giờ đều ở trong tay hắn.

Vị đại chủ tế này nói tiếp:

- Khi Vạn Tâm lão nhân rời đi, Thần đã thức tỉnh, lúc đó đã tru sát Vạn Tâm lão nhân kia từ xa nhưng ba mảnh Vực Sâu Thần Bi vẫn bị mất tích.

Lâm Duệ con ngươi hơi mở lớn, ánh mắt mang theo chút quái lạ. Vạn Tâm lão nhân chết rồi sao? Cũng đúng, Đông Vực Sâu mạnh mẽ như nào chứ, dù cho vị này đang ngủ, đám người Lý Hàng Long cũng không dám làm càn ở gần Lạc Kinh. Nhưng Vạn Tâm lão nhân này hẳn là người duy nhất biết ba mảnh Vực Sâu Thần Bi giờ đang ở trong tay hắn. Hắn nghĩ đến đây thì vội vã đè xuống ý niệm đang dần nảy sinh. Một người muốn đi được dài xa thì phải biết ngăn lại lòng tham, không nên lấy những đồ không phải của mình, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến sư tôn hắn.

Đại chủ tế kia không phát hiện khác thường trên nét mặt Lâm Duệ:

- Sau khi Thần truy sát Minh Vương trở về thì biết chuyện này, khó nén tức giận, triệu tập hơn bảy mươi ba vị cấp 9 trong Lạc Kinh, trước mặt mọi người đánh thiên tử và thần sứ thứ nhất ba roi. Còn có thần sứ dự bị Thân Đồ Vinh và Tư Đồ Tú bị phạt ba mươi roi, tước đoạt thần chức, sung Thiên Uyên tội quân, đảm nhiệm chính phó thống lĩnh Thiên Uyên tội quân.

Lâm Duệ âm thầm kinh hãi hỏi lại:

- Thiên tử và thần sứ thứ nhất cũng bị phạt roi sao? Là vì sao vậy?

Tâm tình của hắn không khỏi chìm xuống, ngay cả thiên tử và thần sứ thứ nhất cũng bị phạt, Thân Đồ Vinh và Tư Đồ Tú còn bị phạt nặng, như vậy sư tôn hắn là người chịu trách nhiệm chính, giờ sao rồi?

- Vì sao à? Vì hai người này điêu hoạt gian nhẫn, nắm quyền không thực hiện chức trách, khi giao tranh với Minh Vương không dùng toàn lực.

Đại chủ tế cười lạnh, có chút ý vị sâu xa nói tiếp:

- Thần thưởng phạt công tội luôn luận tâm và hành động, Thần sao có thể không thấy hai vị này gian giảo được chứ? Thần cũng rất khoan dung với Lạc thần sứ, Lạc thần sứ tuy làm mất ba mảnh Vực Sâu Thần Bi nhưng toàn bộ quá trình làm hết sức mình, cho nên Thần tuy phạt Lạc thần sứ hai mươi roi và diện bích một ngày nhưng hai mươi roi kia tạm ghi lại, chỉ cần Lạc thần sứ có thể tìm về thần bi trong nửa năm thì sẽ được miễn phạt roi.

Lâm Duệ tâm thần thả lỏng, thảo nào hắn không liên lạc được. Diện bích một ngày còn đỡ, ít nhất so với mấy vị kia tốt hơn nhiều… Nhưng hai vị thần sứ dự bị Thân Đồ Vinh và Tư Đồ Tú thật là xui xẻo. Đợi đến khi hắn nộp lại mảnh thần bi, hai vị này hẳn là có thể phục hồi chức cũ nhưng đã ăn roi rồi… Nhưng giờ làm sao chở mảnh thần bi về đây, còn không dính đến đám người Phí Vân Lai nữa, hơi phiền phức a!

- Còn có Lâm đại nhân nữa.

Đại chủ tế cười nói tiếp:

- Đại nhân lúc đó bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, gọi đám người tỉnh lại, có thể thấy là thành tín, can đảm, đầy trách nhiệm. Nếu không nhờ tiếng rống của chiến long, giúp Thân Đồ Vinh trì hoãn lại Vạn Tâm lão nhân, đồng thời Lạc thần sứ kịp chạy về cứu viện thì chỉ sợ kẻ này đã thành công, nghênh ngang rời đi làm Đại Tống chúng ta mất mặt rồi.

Thần sắc Lâm Duệ thêm thả lỏng, thầm nghĩ hóa ra chuyện là như vậy, chính mình được Đông Vực Sâu coi như tấm gương cho mọi người noi theo. Mà quả thật Đông Vực Sâu thưởng phạt phân minh, hiểu rõ đạo lý dùng người.

Sau đó hắn nhớ lại câu đại chủ tế nói lúc trước, Thần nói thiên tử và thần sứ thứ nhất “điêu hoạt gian nhẫn”, không dùng toàn bộ sức lực chiến đấu với Minh Vương. Theo lý thuyết, trong mắt Đông Vực Sâu, thiên tử và thần sứ thứ nhất chỉ có cấp 9 vượt đế, thực lực tổng hợp đã có thể áp chế Minh Vương nắm giữ chí cao thần khí thánh lôi kiếp hỏa rồi sao? Sợ là không chỉ như này. Cái gọi là điêu hoạt gian nhẫn, kỳ thật còn rất nhiều ý nghĩa, “nhẫn” là chỉ hai người này có ý ẩn giấu thực lực, “điêu hoạt” và “gian” là chỉ họ định chờ xem thành bại giữa hai bên chiến trường, khả năng là còn có dụng ý khác. Vị Thần này đúng là mắt sáng như đuốc, không chút sơ sót.

- Nhưng việc tìm về ba mảnh Vực Sâu Thần Bi bị mất vẫn phải do ngài và Thứ Gian Cục gánh vác. Ý của Thần là trao toàn quyền cho ngài truy tìm ba mảnh Vực Sâu Thần Bi và Ma giáo, chắc không lâu sau Thần Sứ Giám sẽ hạ chiếu lệnh.

Lúc này đại chủ tế nhìn quanh rồi đến gần Lâm Duệ nói nhỏ:

- Sớm nói cho ngươi một tin, khi Thần quay về, từng để đại ti thiên xem bói tinh tượng và hồi tưởng thời gian lúc Thần Lâm Cung xảy ra chuyện để tìm tung tích của ba mảnh Vực Sâu Thần Bi, vừa hay lúc đó ta cũng có mặt.

Lâm Duệ nhờ vậy mà biết vị đại ti thiên này là “chức thật trong Thần Cung”, không chỉ sống ở Thần Cung trên mây, còn là quan tinh sư cao cấp nhất. Vốn hắn không chút quan tâm, ba mảnh Vực Sâu Thần Bi này vốn trong tay hắn, hắn cũng không định nuốt những thứ này. Thứ này đối với cấp 9 đỉnh phong, có ý định xung kích Trường Sinh và Vực Sâu là chí bảo, đối với hắn thì lại là gân gà. Nhưng hắn nghe thấy đại chủ tế nói tiếp:

- Đại ti thiên lúc đó tốn rất nhiều sức lực, nghe nói nàng còn tiêu tốn cả tuổi thọ nhưng không thành công. Nàng nói ba mảnh thần bi này đã làm bạn Vực Sâu, cũng bị thời không trấn áp, vận mệnh hỗn độn mơ hồ, để nàng không thể tìm được tung tích chích xác, chỉ đoán được ba mảnh thần bi này còn ở trong Đại Tống, cũng không xa quá vạn dặm Lạc Kinh. Lâm đại nhân sau khi nhận ý chỉ Thần Sứ Giám, cũng có thể căn cứ vào nội dung này truy tìm.

Sắc mặt Lâm Duệ không khỏi hơi đổi, nhíu mày lại. Mảnh thần bi làm bạn Vực Sâu sao, như vậy có nên giao lên không? Nếu giờ giao lên chẳng phải tự khai ra mình liên quan đến Vực Sâu sao?

Đại chủ tế nhớ đến một chuyện nói tiếp:

- Đúng rồi, thiên ma long giáp của ngươi đã bị đại ti thiên mang đi. Đại ti thiên kiểm tra phát hiện thiên ma long giáp này có kỹ thuật khoa học của thiên ma, nên có thể đề phòng huyễn độc của Vạn Tâm lão nhân, đây là lý do vì sao lúc đó ngươi còn tỉnh táo, không lâu sau Thần Cung sẽ đền bù cho ngươi.

Lâm Duệ lại hơi nhíu mày, bộ thiên ma long giáp này hiện tại với hắn vẫn vô cùng quan trọng. Dù cho giờ hắn đã sắp Hóa Long nhưng vẫn còn một, hai tháng nữa, nếu chẳng may trong lúc đó hắn gặp đối thủ mạnh mẽ thì sao? Nhưng người lấy đi thứ này là đại ti thiên, địa vị sánh ngang thiên tử, hắn cũng không thể đòi được, chỉ đành chờ mong với “bồi thường”.

Lâm Duệ sau đó thu lại tạp niệm, hết sức thân mật đưa tiễn vị đại chủ tế này rời đi. Bọn họ còn trao đổi phương thức liên lạc, về sau có thể dùng quan ấn hoặc phi thư ba mươi dặm liên hệ với nhau. Hắn giờ mới biết tên vị này, đối phương tên là Hàn Nguyên Bá, một trong các đệ tử của đại ti thiên.

Lúc đưa tiễn, Lâm Duệ lại tặng thêm cho vị này một ngân phiếu 5000 lượng nữa.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an