Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 494: đánh cược



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lúc này ở trước cửa Lâm phủ, một nữ tử dáng người thướt tha, thon dài mặc váy dài vàng nhạt đang đứng chặn cửa. Đó chính là Hàn Tiên Nhi, diện mạo chừng 20 tuổi, mày như trăng khuyết, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, không trang điểm cũng thanh lệ thoát tục, một tay mang theo kiếm, ánh mắt đầy tức giận và khiêu khích nhìn về Lâm phủ.

- Lâm Hạo, ngươi đi ra cho ta, ngươi còn là nam nhân không, ra tiếp một kiếm của ta xem nào!

Cửa lớn vẫn đóng chặt lại, không chút động tĩnh. Trong mắt Hàn Tiên Nhi dần hiện ra tia bất đắc dĩ. Nàng lần này đến cửa khiêu khích là tuân mệnh sư tôn, chuẩn bị lấy lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu, hung hăng đánh Lâm Hạo một trận để cho Lạc Vọng Thư đẹp mặt! Nhưng da mặt Lâm Hạo này quá dày, nàng ở đây mắng chửi cả nửa giờ, người này cũng không chút để ý, không hiện thân, không ứng chiến làm nàng dần mất kiên nhẫn, cũng thấy bất lực.

Lúc này ở hai bên đường, có một đám bách tính và binh sĩ Kim Ngô Vệ lãnh nhiệm vụ tuần tra đường phố đang vây xem. Nơi này cách hoàng thành không đến năm dặm, dinh thự xung quanh không phú thì quý, lượng lớn nô tỳ trong các phủ khác cũng đến xem trò vui.

- Nữ nhân kia là Hàn Tiên Nhi à? Là đệ tử của thần sứ thứ ba nước Đại Ngụy đúng không?

- Chính là nàng! Nữ nhân này uy phong thật, nghe nói hôm qua lúc lên triều, nàng ta đứng chặn ở Thừa Thiên Môn, không chỉ thấy người là mắng, còn khiêu khích quan tướng triều ta, nói cái gì mà trong triều Đại Tống toàn hạng vô năng mới để Quang Minh thánh giáo càn rỡ ngang ngược, liên lụy đến sư tôn của nàng chịu nhục.

- Có chuyện như vậy sao? Thế mà quan tướng trong triều nhịn à?

- Không nhịn sao được? Chuyện này là Đại Tống đuối lý, có lỗi với sư tôn nàng trước. Công khanh trong triều không dễ lấy lớn hiếp nhỏ, nghe nói có mấy vị đại tướng tam phẩm không nhịn được nhảy ra đánh với nàng, kết quả là toàn thua, bị đánh sưng vù mặt mũi, làm bách quan trong triều không biết giấu mặt đi đâu.

- Nghe nói huyết mạch của nàng đã đến cấp 7 bậc đế, cùng cấp ít có đối thủ, lại còn dùng bí chiêu liều mạng nữa. Cao thủ Đại Tống ta đuối lý không dễ đả thương nàng nên rất bị động.

- Lại còn tìm đến phủ Lâm đại nhân khiêu khích, nhìn bộ dáng thướt tha mềm dịu như vậy mà lại đánh đá chua ngoa thế!

- Lâm đại nhân không ra sao? Hình như không định tiếp chiến, không chút động tĩnh a.

- Đi ra ứng chiến mới là ngốc ấy! Lâm đại nhân thiên phú cao tuyệt nhưng người ta là cấp 7 bậc đế, võ đạo còn vượt đế ấy chứ!

Lúc này trong một quán trà gần Lâm phủ, thần sứ thứ ba của Đại Ngụy – Thôi Bội Bội đang cùng uống trà với thần sứ thứ ba của Đại Thịnh – Tông Tú Sơn. Bọn họ cũng không phải cố ý chờ ở đây, mà là vì năm dặm xung quanh Lâm phủ, toàn nhà hào môn, chỉ có một quán trà này mà thôi. Nghe nói quán trà này cũng không tồn tại được lâu nữa, Lâm Hạo đã mua lại để chuẩn bị mở rộng dinh thự.

Tông Tú Sơn cau mày nói:

- Không biết là ai bố trí trận pháp cho Lâm phủ? Dù chỉ ở cấp bậc long giai nhưng vô cùng hoàn mỹ, không chút sơ hở nào, người này tạo nghệ đăng phong tạo cực ở trận pháp long giai, ít nhất đã đại tông sư.

Hắn vừa rồi định dùng thần thức cảm ứng bên trong Lâm phủ nhưng bị trận pháp ngăn lại. Nguyên thần của Tông Tú Sơn mạnh đến mức nào chứ, thần thức của hắn bao phủ như thủy ngân chảy khắp nhưng không tìm được lỗ hổng nào.

- Đúng là có chút năng lực. Nhưng quan trọng gì chứ?

Thôi Bội Bội bình tĩnh nhìn về hướng Lâm phủ, mặt không chút biến sắc. Nàng để đệ tử tùy ý khiêu khích bách quan Đại Tống, lại chạy đến đây khiêu chiến là muốn bức bách sư đồ Lạc Vọng Thư và triều đình Đại Tống, ý nói bọn họ giờ đang rất tức giận, các vị nên nhanh chóng tìm về mảnh Vực Sâu Thần Bi, nếu không chuyện không dừng ở đây đâu!

Tông Tú Sơn hít sâu một hơi, đầy ưu tư nhấp một ngụm trà:

- Ta cảm thấy ngươi làm như vậy cũng không phải biện pháp, có chút hung hăng càn quấy, ngoài đắc tội triều đình Đại Tống ra thì không có bất cứ lợi ích gì. Nếu muốn tìm về mảnh Vực Sâu Thần Bi thì chân thành hợp tác vẫn là hơn.

Hắn thật sự muốn tìm về mảnh Vực Sâu Thần Bi của nước mình, cũng nhất định phải tìm lại được.

Tông Tú Sơn giờ rất hối hận, đáng nhẽ không nên giao dịch với người thần bí kia. Ngày đó nếu hắn không ra tay toàn lực, uy hiếp Lạc Vọng Thư thì hắn sẽ không thua nửa chiêu, dù sao Lạc Vọng Thư cũng phải cho thần sứ dị quốc mặt mũi chứ. Nếu không thua nửa chiêu này, hắn không cần nóng lòng đi thể hiện, cứu vãn danh dự. Nếu không đi cứu sứ đoàn Đại Liêu, có lẽ hắn sẽ không làm mất mảnh Vực Sâu Thần Bi. Với tình huống lúc đó, nếu trong Thần Lâm Cung có một vị cấp 9 bậc đế thì Vạn Tâm lão nhân không thể thực hiện kế hoạch được.

Thôi Bội Bội nghe vậy thì mỉm cười khinh thường:

- Ta hung hăng càn quấy thì có sao chứ? Ta là nữ nhân!

Vào một số thời khắc, nữ nhân có đặc quyền của mình!

Thôi Bội Bội lại hừ nhẹ nói:

- Hợp tác chân thành cái gì chứ? Ngươi có thấy sư đồ Lạc Vọng Thư nghiêm túc đi tìm mảnh Vực Sâu Thần Bi không? Bọn họ làm bộ tuần tra nhưng có đến mười giám trong hai mươi tư giám của Thứ Gian Cục vẫn nằm im trong kinh thành kìa. Còn có Lạc Vọng Thư nữa, ngươi biết đêm hôm mảnh thần bi bị mất nàng làm gì không? Nàng chạy đến nhà đồ đệ mình ở lại cả đêm đấy! Mấy ngày nay nữ nhân kia không gặp ai, chẳng lẽ là đang đi tìm mảnh Vực Sâu Thần Bi sao? Chưa hẳn! Biết đâu lại đang ở trong nhà đồ đệ mình, làm việc không thể lộ ra ngoài ấy chứ!

Tông Tú Sơn lắc đầu, xem thường nói:

- Lạc Vọng Thư hai ngày nay không thấy tung tích nhưng xe bay của nàng một mực tìm kiếm ngoài thành Lạc Kinh mà…

Hắn đang nói đến đây thì im bặt lại. Hắn trông thấy cửa hậu viện Lâm phủ mở ra, một nam một nữ đi ra ngoài. Nữ chính là Lạc Vọng Thư, nam là chỉ huy sứ Thứ Gian Cục Lâm Hạo!

Tông Tú Sơn nhìn tư thái hai người vô cùng thân mật, khi ra khỏi cửa, Lạc Vọng Thư còn nhéo nhéo mặt Lâm Hạo. Không biết vì sao, sắc mặt Lạc Vọng Thư hơi trắng bệch. Ý nghĩ đầu tiên của Tông Tú Sơn là Lâm Hạo kia lợi hại vậy sao? Giày vò được cả một cấp 9 bậc đế đến cảnh này?

Sắc mặt Thôi Bội Bội thì chìm lại, nặng như chì! Nàng quả thật không ngờ Lạc Vọng Thư lại ở trong Lâm phủ!

Lạc Vọng Thư ở phía xa mới đi được mấy bước thì đột nhiên quay lại nhìn về hướng quán trà. Đó là Thôi Bội Bội và Tông Tú Sơn? Trên mặt của nàng cũng không khỏi chìm lại, hai người này năng lực thu liễm khí tức không tệ, nàng ra khỏi cửa mới cảm ứng được. Nhưng hai người này ngồi xổm ở đây làm gì, là nhìn chằm chằm nàng sao?

Lạc Vọng Thư thoáng suy tư rồi đầy hào phóng đi vào quán trà.

- Ta đã nói với hai vị rồi, chuyện mảnh Vực Sâu Thần Bi, ta sẽ cho hai vị câu trả lời.

Lạc Vọng Thư một bước đi xa cả trăm trượng, trực tiếp hiện ra trong quán trà. Nàng ngồi xuống cạnh hai người, rồi thở dài nói:

- Chẳng lẽ danh dự của Lạc mỗ kém vậy sao? Để cho hai người không chút tín nhiệm ta sao?

- Đừng giả vờ giả vịt, Lạc Vọng Thư ngươi là người như nào ta còn không biết sao?

Thôi Bội Bội mỉm cười chăm chú nhìn mặt Lạc Vọng Thư:

- Ngươi và đồ đệ làm gì vậy, sao tiêu hao nhiều nguyên khí như vậy? Không phải là tu bí pháp thải âm bổ dương gì đó đấy chứ? Có phải là hưởng niềm vui sư đồ như trên phố truyền ngôn không? Nhưng tên nhóc đó cũng tuấn tú đấy, thảo nào ngươi chọn hắn.

Tông Tú Sơn thầm nghĩ mấy lời này quá khó nghe, sao có thể nói lời xúc phạm người ta như vậy chứ.

Lạc Vọng Thư thì bật cười lớn:

- Phải thì sao chứ? Sao vậy? Ngươi hâm mộ à? Ài, ngươi không thể hưởng thụ niềm vui sư đồ nhỉ?

Thôi Bội Bội nghe vậy ngẩn ra, không biết phải đáp lại sao với nữ nhân mặt dày trước mặt nữa.

Lạc Vọng Thư thần sắc nghiêm lại, mắt hiện vẻ lạnh lùng:

- Thôi Bội Bội, ngươi còn dám nói những lời đó, có tin ta bỏ mặc chuyện mảnh Vực Sâu Thần Bi, ngồi yên không làm gì không?

Thôi Bội Bội rất muốn nói: “Ngươi dám!”, nhưng lời đến khóe miệng là vội nuốt lại. Lạc Vọng Thư chỉ bị phạt diện bích một ngày, thêm vào hai mươi roi, bị phạt nhẹ hơn nàng nhiều. Thôi Bội Bội ngoài bị phạt roi, còn giáng cấp từ thiếu tư thiên xuống hồng y chủ tế. Theo như Thôi Bội Bội biết về Lạc Vọng Thư, nữ nhân này rất có thể sẽ làm ra chuyện như vậy.

- Hai vị tạm bớt giận, Thôi thần sứ là nóng lòng tìm về mảnh thần bi bị mất nên lửa thiêu lý trí thôi. Nếu không tìm lại được thần bi, ba người chúng ta đều không có kết quả tốt đẹp gì.

Tông Tú Sơn vội đứng ra dàn xếp, đồng thời nghi ngờ nhìn Lạc Vọng Thư:

- Nhưng Lạc thần sứ nếu đã ở đây thì xe bay ở ngoài kia là xe trống?

Lạc Vọng Thư sắc mặt thản nhiên, đầy tự phụ nói:

- Đương nhiên là xe trống. Mục đích là để bày trận giả, cho vài ngươi buông lỏng cảnh giác. Lạc mỗ tự có cách làm việc của mình, hai vị chỉ cần chờ đợi kết quả là được.

Sau đó nàng liếc nhìn Thôi Bội Bội:

- Bảo đồ đệ của ngươi cút ngay! Nếu thật sự đấu cùng cảnh giới, đệ tử của ngươi ngay cả ba chiêu của Lâm Hạo cũng không đỡ được đâu. Ta là vì chuyện mảnh thần bi bị mất, Đại Tống chúng ta quả thật có trách nhiệm nên nhường ngươi ba phần, đừng có được đà lấn tới!

Thôi Bội Bội nghe vậy thì cười khinh thường:

- Ba chiêu? Nói khoác không biết ngượng.

Mới cấp 5 mà thôi, võ đạo có thể cao hơn cấp 7 bậc đế sao?

- Có nói khoác hay không thì đấu sẽ biết. Đừng nói là Lâm Hạo, cho dù là long vệ bên cạnh hắn, đệ tử Hàn Tiên Nhi của ngươi cũng không phải đối thủ đâu.

Lạc Vọng Thư đứng lên nói:

- Không thì đánh cược đi, mấy tháng này ngươi để đệ tử của ngươi đừng dây dưa với Lâm Hạo. Đợi khi tìm về mảnh thần bi, ta sẽ để Lâm Hạo đánh với đệ tử của ngươi một trận, nếu lúc đó nàng ta thua thì sao?

Thôi Bội Bội lắc đầu, đầy châm chọc đáp trả:

- Nếu như Tiên nhi thua, ta sẽ để nàng ta làm trâu làm ngựa cho đệ tử của ngươi.

Lạc Vọng Thư nghe vậy thì kinh ngạc không thôi nhìn Thôi Bội Bội, thầm nghĩ nữ nhân này điên rồi, chơi lớn như vậy sao?

Thôi Bội Bội khóe môi khẽ nhếch:

- Nếu như Lâm Hạo kia thua thì cũng như vậy, ngươi có gan đánh cược một lần không?

Thôi Bội Bội nhìn ra Lạc Vọng Thư thật sự ưa thích Lâm Hạo, có thể cướp đi vật phẩm yêu thích từ tay kẻ thù, cũng không tệ a. Thôi Bội Bội đối với việc này vô cùng tự tin, vì thực lực đệ tử của nàng không chỉ là cấp bảy bậc đế bình thường!

Lạc Vọng Thư thì thầm nghĩ với một đao ban nãy của Lâm Hạo, vậy chẳng phải là tự nhiên kiếm được một cấp 7 bậc đế sao. Hơn nữa mấy tháng sau, võ ý của Tiểu Hạo Hạo còn mạnh hơn nhiều bây giờ.

Lạc Vọng Thư lại ngồi xuống nói:

- Vậy chúng ta nói tỉ mỉ, đầu tiên trận chiến này phải đảm bảo công bằng, nếu như ngươi đổi ý thì sao?

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an