Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 512: Trấn Quốc Hầu



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Ba giờ sau, ý thức Lâm Duệ giáng lâm dị thể. Dị thể của hắn lúc này mặc bào phục nhị phẩm, đầu đội kim quan, tay áo giấu thánh chỉ mới nhận và một phong thư Hàn Nguyên Bá gửi phi thư cho hắn.

Trong phong thư Hàn Nguyên Bá gửi có nói rõ nguyên do, nói đại ti thiên sở dĩ để hắn đảm nhiệm thiếu khanh Hồng Lư Tự là vì đại ti thiên không yên lòng với quan lại trong Hồng Lư Tự nên muốn nhờ hắn hỗ trợ để ý việc này. Án khinh nhờn Thần là do Lâm Hạo phát hiện và đang điều tra, lập trường của hắn không thể nghi ngờ, lại thêm vào việc hắn đảm nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, tương đối hiểu rõ vực ngoại thiên ma, để hắn tham dự đàm phán có thể giúp Thần Cung nhìn ra hư thực của vực ngoại thiên ma.

Lâm Duệ thầm nghĩ đại ti thiên thật là biết chọn người, hắn quả thật hiểu rõ về Liên Bang. Ánh mắt của hắn không khỏi khác thường, dùng thông tin lượng tử lên mạng, vào diễn đàn của dị thể hành giả. Trong diễn đàn giờ chỉ có các topic thảo luận về tối hậu thư của Đại Tống, có hai lập trường khác biệt, như là mắc bệnh tâm thần phân liệt vậy.

“Chính phủ bán nước! Tổng thống tới thăm Đại Tống, ý đồ bán chủ quyền quốc gia! Bán đi dị thể hành giả cho Đại Tống”

“Đại Tống đưa tối hậu thư để ta nhớ đến nước lớn đè ép nước nhỏ thời cổ, bắt ký kết các hiệp ước bất bình đẳng.”

“Nếu như giao ra Tinh Hải Bạch Lang, dị thể hành giả nhất định sẽ thấy bất an.”

“Nghiên cứu Vực Sâu, hiểu về Vực Sâu, nắm giữ Vực Sâu – đây là con đường nhân loại phải đi qua.”

“Trường Sinh Hội có gì sai chứ?

“Vì nắm giữ Vực Sâu, có thể tiến hành thí nghiệm phi pháp trên công dân Liên Bang sao?”

“Giải mã về Trường Sinh Hội.”

“Trường Sinh Hội – bàn tay đen thao túng chính phủ.”

“Có thể xác định, Trường Sinh Hội là tổ chức ủng hộ hải tặc và buôn lậu ma túy lớn nhất hiện tại.”

“Trường Sinh Hội nghiên cứu Vực Sâu là vì lợi ích nhân loại hay cá nhân?”

“Tổng thống tự mình tới Thiên Cực tinh đàm phán hòa bình là dũng khí, cũng là nỗi sỉ nhục quốc gia!”

Rõ ràng có hai cỗ lập trường chính trị hoàn toàn khác biệt thao túng dư luận, một bên quá nửa là Trường Sinh Hội, một bên có mâu thuẫn với Trường Sinh Hội, ghét cay ghét đắng Trường Sinh Hội hoặc không muốn phát sinh chiến tranh với Vực Sâu.

Theo như Lâm Duệ biết, trong Liên Bang, các lực lượng chính trị cũng đang tranh đấu mãnh liệt, công kích lẫn nhau.

Lâm Duệ biết Lý Hàng Long có khuynh hướng tuyên bố Trường Sinh Hội là tổ chức phi pháp, tiến hành thanh trừ, cũng có thể bắt giữ Tang Thiếu Thần, truy cứu tội lỗi nhưng không thể giao người. Còn về số liệu nghiên cứu Đông Vực Sâu muốn, có thể giao một phần nhưng không thể giao hết.

Lập trường của Đông Á cũng không khác mấy với Lý Hàng Long, lập trường của họ còn cứng rắn hơn, cho rằng không thể cúi đầu với Vực Sâu, Liên Bang không thể bị ép trước sức mạnh.

Còn về chính Lâm Duệ, hắn đương nhiên muốn giết Trường Sinh Hội! Cùng lúc đó, hắn cũng biết mình ăn cơm nhà ai, không thể vừa ăn cơm vừa đập nồi được! Cho nên Trường Sinh Hội phải chết nhưng cũng không thể để nhân loại Liên Bang chịu thiệt nhiều, cũng nhất định phải ngăn lại chiến tranh.

Lâm Duệ thầm nghĩ đại ti thiên không hiểu nghĩ sao mà lại để hắn giám sát đàm phán, đây không phải là để hắn “chủ trì đàm phán sao”? Hồng Lư Tự khanh dù là quan nhị phẩm, còn là cao thủ cấp 8 nhưng ngươi đi hỏi hắn xem, xem hắn dám lên tiếng trước mặt chỉ huy sứ Thứ Gian Cục không?

Nhưng sứ đoàn của Liên Bang hai ngày nữa mới tổ kiến xong, có thể tối ngày kia mới đến Lạc Kinh, vừa đúng trước thời hạn thông điệp của Đại Tống.

Lâm Duệ ngồi xuống, tiện tay xử lý nốt công vụ liên quan đến dị thể do sư huynh Lý Lập trình lên. Đó là công văn bắt giữ, tịch thu tài sản, liên quan đến mấy vị quan lớn trong triều, nên Lý Lập chỉ có thể đưa ra ý kiến, không thể quyết định thay hắn. Hắn xem kỹ hồ sơ, sau đó không chút do dự ký tên đóng dấu, phê chuẩn. Sau đó đi ra ngoài Hoàng Thành Ty.

Thượng Quan Thiên Di và Cơ Tuyết Oánh cất bước rập khuôn đi theo Lâm Duệ. Ven đường bọn họ gặp ai cũng toàn bộ thần sắc trang nghiêm, lui lại khom người thi lễ:

- Trấn Quốc Hầu!

- Hầu gia!

Cho dù là quan viên tam, tứ phẩm cũng một mực khom mình hành lễ.

Trước kia Lâm Duệ chức thấp quyền cao, bây giờ không chỉ là Trấn Quốc Hâu, công huân nhị phẩm! Còn là đô chủ tế Thần Cung, tế tự tam phẩm! Quan phẩm của hắn vượt qua đại đa quan viên, đương nhiên uy phong vô cùng.

Mấu chốt là trên dưới trong triều đều biết Lâm đại nhân được Thần và Thần Cung tín nhiệm. Nhìn thần chức của vị này xem – đô chủ tế tam phẩm, hiện giờ trong 12 vị thần sứ dự bị, chỉ có năm người có vinh hạnh đặc biệt này. Bởi vậy có thể suy ra, Lâm đại nhân này sau khi từ nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, tương lai sẽ không rơi xuống.

Ngay khi Lâm Duệ đi tới cửa Thứ Gian Cục, hắn thấy một chiếc xe ngựa vội vàng đi trên phố, một vị quan viên quan bào nhị phẩm đỏ chót, vội vàng đi ra. Hắn từ xa đã thấy Lâm Duệ, hơi sững sờ rồi vội đi tới, cúi người hành lễ:

- Hạ quan là Hồng Lư Tự khanh Tào Hi, tham kiến Trấn Quốc Hầu!

Lâm Duệ bật cười, đỡ Tào Hi lên:

- Tào đại nhân tới đây là để thương nghị việc tiếp đón sứ đoàn thiên ma sao?

Tào Hi thuận thế đứng dậy, giải thích:

- Hạ quan đến quả thật là vì chuyện sứ đoàn thiên ma. Hầu gia, triều ta lấy lễ làm trọng, đại nhân lại là tam phẩm đô chủ tế, là người trên trời, sao hạ quan có thể sánh được chứ?

Tào Hi vừa nói vừa liếc nhìn sau lưng Lâm Duệ. Ngoài huyết đao cơ mới Hóa Long, thực lực không rõ ra, sau lưng chỉ huy sứ còn có một vị cấp 6 bậc đế và ba vị long vệ cấp 7 vượt vương. Là bốn vị long vệ thực lực cao cường! Còn có một vị long vệ cấp 7 vượt hoàng vắng mặt nữa, thử hỏi các đời chỉ huy sứ, có ai có vinh hạnh đặc biệt như Trấn Quốc Hầu đây?

Hắn lại nhìn quan bào trên người Lâm Duệ, và cỗ thiên ma long giáp có thể tự động di chuyển tên là Thiên Chỉ phía sau, còn có chín huân chương trên nó nữa – bây giờ trong triều đã có lời đồn, Lâm Hạo là thái tử thực tế, không phải không có đạo lý.

Cho nên Tào Hi nhận được ý chỉ của Thần Cung thì lập tức hiểu, ý thức Lâm Hạo mới là người phụ trách đàm phán. Tào Hi thầm nghĩ mình là ai chứ? Dù là quan nhị phẩm thật, lại phụ trách ngoại giao dị quốc thật nhưng nếu không phải đại ti thiên muốn thông qua Hồng Lư Tự gửi thông điệp cho Liên Bang thì hắn làm gì có “tồn tại cảm” trong triều chứ, thử hỏi hắn sao dám tự xưng thượng quan với Lâm đại nhân chứ? Đám phán như nào, hỏi tội ra sao, chắc chắn là Lâm đại nhân làm chính.

Lâm Duệ khẽ gật đầu, ra hiệu Tào Hi đi theo mình, nói:

- Thật ra Tào đại nhân không tới thì ta cũng định tới Hồng Lư Tự tìm ngươi, đối với sứ đoàn thiên ma, không biết ngươi định tiếp đón như nào?

Tào Hi phát hiện hướng đi của họ giờ là nha môn Long Vệ Đô, hẳn là có liên quan đến giáo tập long vệ Tiên Vu Yên kháng lệnh bất tuân. Tào Hi thu lại ý niệm:

- Ta đã để người thu dọn dịch trạm phía nam thành, dùng để tiếp đón sứ đoàn thiên ma, sau đó nghe bọn họ nói ra sao rồi truyền ý lên Thần Sứ Giám và đại ti thiên.

Nói đơn giản là không dính chuyện, không xen vào, chỉ làm công cụ truyền đạt thông tin đôi bên.

Lâm Duệ chắp tay sau lưng, nhíu mày nói:

- Không thích hợp! Theo ta được biết, “tổng thống” của thiên ma địa vị tương đương thiên tử triều ta, là đứng đầu thiên ma, cần tiếp đãi ngang nhau. Ngươi cần dọn dẹp phòng trống trong Thần Lâm Cung để sứ đoàn thiên ma ở lại đó, còn phái một doanh Thần Vệ Quân và Thần Sách Quân đóng doanh xung quanh, đảm bảo an toàn cho họ.

Tào Hi không khỏi chần chừ nói:

- Hầu gia, theo như ta được biết, Thần vì đám vực ngoại thiên ma cả gan làm loạn mà vô cùng tức giận, chúng ta có cần thiết đón tiếp nồng hậu như vậy không?

- Chuyện cười, chúng ta đường đường là Đại Tống, là thượng quốc, lễ nghi phải đầy đủ.

Lâm Duệ hừ nhẹ một tiếng, thanh âm mang theo bất mãn:

- Vị tổng thống thiên ma kia tự mình đến đây đàm phán hòa bình là đã tỏ ra yếu kém, cúi đầu trước Thần rồi. Mà thiên ma này có can đảm dám vào lãnh địa địch, là bậc anh hùng khí khái, Đại Tống ta đương nhiên phải lấy lễ đối đãi, nếu không để người chê cười Đại Tống ta vô lễ hẹp hòi rồi.

Lâm Duệ thầm nghĩ nếu tiếp đón theo phương án Tào Hi đưa ra thì truyền thông Liên Bang nổ mất.

Tào Hi không khỏi tâm thần run lên, trong lòng nảy sinh khâm phục, thầm nghĩ may là mình tới xin ý kiến Lâm đại nhân trước, việc này mình suy nghĩ thiếu cẩn thận rồi.

- Còn về hỏi tội, đàm phán như nào, thì ta sẽ đích thân tới tiếp đón bọn họ, gặp mặt tổng thống thiên ma trước đã, ngươi không phải vội.

Lâm Duệ lúc này đã tới cửa ra vào Long Vệ Đô:

- Nhưng việc tiếp đón vẫn phải làm phiền Tào đại nhân, xin Tào đại nhân phải cẩn thận, tất cả người tham gia tiếp đón đều phải trong sạch đáng tin, toàn bộ vật tư tiếp khách cũng phải kiểm tra nhiều lần, đừng để có chuyện gì xảy ra, để Đại Tống chúng ta mất mặt.

Hắn sau khi nói xong thì vỗ vỗ bả vai Tào Hi, nhanh chân tiến vào Long Vệ Đô.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an