Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Khi Lâm Duệ vào Long Vệ Đô, nơi đây từ chỉ huy sứ Long Vệ Đô đến giáo tập, long vệ dự bị, toàn bộ xếp hàng chờ đón, cung kính hô:
- Hầu gia!
Lâm Duệ vẫn rất hòa ái, phân phó chỉ huy sứ Long Vệ Đô:
- Để mọi người tản ra đi, ta tới đây là vì giáo tập Tiên Vu Yên, không cần phải trịnh trọng như vậy.
Hắn có chút không chịu nổi những cái nhìn nóng bỏng của đám long vệ dự bị xung quanh. Hắn thật ra cũng định chọn thêm mấy vị long vệ nữa, cũng vừa nhìn thấy mấy hạt giống tốt, đáng tiếc hắn không còn tư cách chọn thêm long vệ.
Chốc lát sau, Lâm Duệ dưới Thượng Quan Thiên Di dẫn đường, chốc lát đã đến nhà của Tiên Vu Yên. Tiên Vu Yên là giáo tập cấp 7 vượt hoàng, không chỉ có nhà riêng, vị trí còn rất tốt, ánh sáng đầy đủ, gần bên hồ.
Nhưng khi Lâm Duệ vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc. Hắn nhìn quét quanh một cái, thấy Tiên Vu Yên nằm gục bên giường, sắc mặt ửng hồng, môi thâm đen, khí tức vô cùng mạnh mẽ. Ánh mắt của nàng có chút hoảng hốt, không tiêu cự nhìn lên nóc nhà, dù là Lâm Duệ và Thượng Quan Thiên Di đi vào cũng không để ý đến.
Ánh mắt Lâm Duệ bị lọ sứ nằm đổ trên bàn hấp dẫn – đó là nơi phát ra mùi thuốc. Lâm Duệ khẽ phất tay, ra hiệu Cơ Tuyết Oánh và đám tùy tùng đứng ớ ngoài chờ, bản thân thì đến bên bàn nhỏ, cầm lọ thuốc kia lên, khẽ hít hà.
- Tráng huyết nguyên đan và thần tâm thảo? Xem ra ngươi thật sự muốn chết.
Lâm Duệ lắc đầu, bật cười nói tiếp:
- Nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi, nguyên thần bị ô nhiễm rất nhẹ, nghe nói nửa tháng này ngươi đều dùng thuốc, mà chỉ có chút hiệu quả như này thôi, có thể thấy thiên phú của ngươi không kém gì Thượng Quan Thiên Di.
Phương thức tìm chết của vị này rất quái lạ. Sinh tử của long vệ bị mệnh bài khống chế, không được chủ nhân cho phép, dù tự sát cũng không làm được.
Phương thức tự sát của Tiên Vu Yên là dung hợp thêm với ý chí Vực Sâu. Khi nàng trở thành vật chứa để Vực Sâu buông xuống, như vậy Thần Cung và Thần Sứ Giám sẽ không để nàng còn sống. Chỉ là ý niệm của nàng quá kiên định, dù một lòng tìm chết nhưng xem ra Vực Sâu cũng không thèm để mắt đến!
Tiên Vu Yên lúc này mới giật mình nhìn hai người, sau một hồi lâu, con mắt của nàng mới khôi phục tiêu cự, nàng cất thanh âm khàn khàn nói:
- Lâm đại nhân, Tiên Vu Yên từng có lời thề, dù chết cũng không phục vụ Thần và bất cứ chó săn nào của Thần, cho nên ngài đừng hy vọng gì thì hơn.
Thượng Quan Thiên Di ngồi bên giường sắc mặt trắng bệch:
- Lão sư!
Nàng còn chưa dứt lời, Lâm Duệ đã quở mắng:
- Làm càn, nói năng lỗ mãng, khinh miệt Thần, phạt mười roi, do ta tự mình ra tay!
Dù sao ở đây cũng ngay dưới chân Thần! Lâm Duệ thân là đô chủ tế Thần Cung, không thể giả bộ không nghe thấy những lời độc thần của Tiên Vu Yên được. Cũng may những lời này không quá nghiêm trọng, nếu không hôm nay sợ là không đơn giản.
Tiên Vu Yên chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy khinh thường nhưng nàng cũng không nói thêm gì nữa, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, nàng là muốn tìm chết chứ không phải muốn bị người đánh đòn!
Chốc lát sau, Tiên Vu Yên cảm thấy vô cùng kỳ quái, nàng thấy Lâm Hạo cắm một cây kim châm vào xương sống lưng của nàng, sâu vào xương tủy, lấy ra tinh huyết của nàng. Nàng vô cùng nghi ngờ nhìn Lâm Hạo:
- Ngươi làm gì vậy?
- Lấy bản mệnh tinh huyết của ngươi nhỏ lên hệ mệnh thư.
Lâm Duệ thao túng kim châm, lấy ra tinh huyết ở sâu trong xương tủy của Tiên Vu Yên. Đây thực chất là tế bào gốc đã hòa sâu cùng nguyên thần. Tế bào gốc là tế bào tiềm năng, có thể phân hóa thành nhiều loại tế bào với công năng khác nhau, từ đó có thể tái tạo lại, hoặc chữa trị các cơ quan nội tạng trong cơ thể người. Tế bào gốc có thể phân hóa thành hơn 200 loại tế bào, có thể nói là chứa đủ tế bào trong thân thể người, là tổ tông của các tế bào này.
- Chớ phản kháng, phối hợp một chút, ta vì thu được hệ mệnh thư này, phải trả giá ân tình không nhỏ, còn phải bồi tiếp người ta đi ăn, đi chơi nữa.
Điều kiện để Lệnh Hồ Minh Đức cho hắn hệ mệnh thư này là hắn đi chơi cùng Phương Nhiễm Nhiễm. Ông lão này nói Phương Nhiễm Nhiễm vì mẹ mất sớm, cha lại thiếu tình cảm, nàng lúc nhỏ tuy sinh hoạt giàu có nhưng thiếu tình thương cha mẹ, lớn lên lại không thể thoải mái bộc lộ tình cảm, mới 20 tuổi đã vào giới chính trị rồi.
Cho nên Lệnh Hồ Minh Đức hy vọng hắn dành thêm thời gian đi chơi cùng Phương Nhiễm Nhiễm, giúp nàng trải nghiệm sinh hoạt của thanh niên. Lâm Duệ cùng dạo chơi với nàng hai, ba ngày liền, dỗ Phương đại tiểu thư vô cùng vui vẻ mới thu được hệ mệnh thư của Lệnh Hồ Minh Đức.
Tiên Vu Yên thật ra không thể phản kháng, Thần Sứ Giám đã giao mệnh bài của nàng cho Lâm Hạo, nàng chỉ có thể để mặc hắn điều khiển. Cho nên nàng mới khó hiểu, trợn tròn mắt hỏi:
- Hệ mệnh thư chỉ có thuật sư cấp 9 vượt hoàng mới có thể chế tạo, ngươi hà tất phải dùng nó cho ta? Ngươi đã có mệnh bài của ta, mà ta cũng một lòng tìm chết, sao phải lãng phí vậy?
Lâm Duệ thầm nghĩ dùng hệ mệnh thư này cho Tiên Vu Yên không chút lãng phí! Nữ nhân này hiện giờ chỉ cần quyết ý là lúc nào có thể lên cấp 8. Thiên phú huyết mạch của nàng sở dĩ chỉ vượt hoàng không phải vì không lên được, mà là không muốn tăng lên. Chỉ từ việc nữ nhân này dùng nhiều tráng huyết nguyên đan và thần tâm thảo như vậy mà không bị Vực Sâu ô nhiễm là biết thiên phú tinh thần lực của nàng mạnh đến đâu.
Bây giờ Lâm Hạo rất cần cao thủ mạnh mẽ như Tiên Vu Yên bên cạnh. Lư Hán Nguyên dù sao còn có hai công ty phải quản lý, không tiện hành động cùng Lâm Duệ, dị thể của hắn chủ yếu vẫn chỉ giữ viện, thủ hộ Lâm phủ mà thôi.
Cho nên Lâm Hạo cần tìm một vị cao thủ cấp 8 đỉnh phong đi cùng, thường ngày đảm nhiệm hộ vệ cho mình. Tiên Vu Yên thân là long vệ chính là lựa chọn thích hợp nhất, để nàng đảm nhiệm đội trưởng đội long vệ cũng đúng người nhất.
Lâm Duệ còn có thể tiêu tốn tiền, bồi dưỡng dị thể cho Tiên Vu Yên, tương lai ở căn cứ số 9 cũng cần dùng đến.
Lâm Duệ cẩn thận từng chút một, làm xong hệ mệnh thư rồi cho người dẫn Tiên Vu Yên ra tiền viện, hung hăng đánh mười roi. Hắn tự mình thi hành hình phát, tận hết sức lực, thoạt nhìn thiết diện vô tình nhưng thật ra trong đám người đi cùng, hắn lại là người sức lực nhỏ nhất!
Kế tiếp Lâm Duệ cũng mặc kệ Tiên Vu Yên có đồng ý hay không, để người khiêng Tiên Vu Yên về Lâm phủ.
Lâm Duệ đã bỏ qua kế hoạch mở rộng Lâm phủ, vì Thần Sứ Giám đã ban thưởng dinh thự của An Quốc Công Đỗ Hâm Nhiên cho hắn, đổi tên là Trấn Quốc Hầu phủ. Phủ đệ này cách hoàng thành 20 dặm, xa hơn nhưng diện tích lớn hơn nhiều, chừng một ngàn một trăm mẫu. Thêm vào Trấn Quốc Hầu phủ cũng nằm cạnh đường ngự đạo, có thể đánh xe vào thẳng hoàng thành, thời gian lên triều cũng được rút ngắn. Nhưng dinh thự này vẫn đang cải tạo, Lâm Duệ vẫn chưa vào ở. Quá trình cải tạo do Lâm Duệ tự mình thiết kế bản vẽ, Lư Hán Nguyên phụ trách giám sát thi công, Lâm Hi và Vương Sâm thỉnh thoảng tới xem.
Sau khi đến Lâm phủ, Lâm Duệ để nhóm long vệ đặt Tiên Vu Yên xuống, rồi ra hiệu Tiên Vu Yên đi theo mình:
- Giáo tập nếu đã tới đây thì không ngại xem thêm chút, nhìn xem vì sao ta lại dùng hệ mệnh thư quý giá cho ngươi, sẽ không làm ngươi mất khối thịt nào đâu.
Tiên Vu Yên hơi chần chừ vẫn đi theo sau. Nàng theo Lâm Duệ vào thang máy, đi xuống căn cứ dưới lòng đất. Cho đến tận đây, thần sắc Tiên Vu Yên vẫn vô cùng lãng đạm, nàng biết Lâm Hạo thu rất nhiều tang vật thiên ma, tự mình nghiên cứu trong phủ. Cho đến khi nàng theo Lâm Duệ vào phòng chì cực lớn, nhìn thấy ba mảnh thần bi. Con ngươi của nàng mở lớn, khó mà tin nổi thốt lên:
- Đây là mảnh Vực Sâu Thần Bi?
Nàng dùng thần niệm cảm ứng, sau khi xác nhận không sai thì vô cùng giật mình nhìn lại Lâm Hạo:
- Ngươi đã tìm được mảnh thần bi sao?
Lâm Duệ khẽ lắc đầu, đi tới trung tâm phòng chì nói:
- Không phải ta tìm về, những mảnh Vực Sâu Thần Bi này vốn vẫn ở trong tay ta, trước giờ chưa hề bị mất. Lúc đó vì tránh bị Vạn Tâm lão nhân cướp đi, ta bất đắc dĩ ném nó ra ngoài mấy chục dặm. Khi tỉnh lại, ta đã định dâng lên Thần rồi, kết quả là đại ti thiên lại xem bói tinh tượng, làm ta không thể làm gì, chỉ đành giữ nó lại.
Tiên Vu Yên không khỏi mơ hồ, thầm nghĩ liên quan gì đến đại ti thiên xem bói tinh tượng chứ? Rồi nàng chợt nhớ đến, như hiểu ra:
- Đại ti thiên nói nàng xem bói thất bại là vì có sức mạnh Vực Sâu trấn áp vận mệnh, thời không. Theo lý thuyết, ngươi có thể mượn sức mạnh Vực Sâu sao?
Tiên Vu Yên không khỏi nhíu mày lại, chẳng lẽ Lâm Hạo cấu kết với một vị Vực Sâu nào đó, thậm chí liên hệ vô cùng chặt chẽ?
Lâm Duệ cũng không trả lời, quay đầu lại nhìn cửa ra vào, sau khi thấy Thượng Quan Thiên Di và Cơ Tuyết Oánh đã vào trong, đóng lại cửa chì dày nặng, hắn mới cười khổ nói:
- Ta đoán giáo tập sở dĩ chết cũng không đồng ý làm long vệ cho ta, là vì trong lòng ngươi vô cùng tuyệt vọng, cho rằng mình dù làm gì cũng không trốn thoát được lòng bàn tay vị kia?
Tiên Vu Yên càng thêm khó hiểu, mở đôi mắt không tâm tình, như cá chết nhìn Lâm Duệ:
- Đúng thì sao chứ? Xem ra ngươi biết không ít về long vệ, như vậy ngươi càng không nên lãng phí sức lực trên người ta.
Nàng sau đó quay lại nhìn Thượng Quan Thiên Di nói:
- Thiên phú của ngươi rất cao, năng lực cũng vậy, còn hơn cả thái tử ngày xưa, ta khuyên ngươi nên cẩn thận mấy phần, đừng để theo gót thái tử.
Ngay lúc này, nàng cảm thấy một làn sóng ba động nguyên lực mạnh mẽ quái lạ, làm trái tim nàng không khỏi đập thình thịch. Khi nàng quay đầu lại nhìn thì thấy một ngọn lửa màu trắng bạc trong lòng bàn tay Lâm Hạo. Xung quanh ngọn lửa ấy, toàn bộ sự vật đều trở nên thuần khiết, thanh tịnh. Con ngươi Tiên Vu Yên mở rộng, triệt để không còn tiêu cự:
- Đây là khái niệm thanh tịnh? Là pháp môn Vực Sâu? Sao có thể chứ!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an