Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Thần Cung của Đông Vực Sâu là một đảo lớn lơ lửng giữa trời, diện tích vô cùng rộng lớn, lên đến 1900 km vuông, cơ hồ có thể che kín nửa bầu trời Lạc Kinh. Để người ngạc nhiên là đại đa người trong Lạc Kinh không thấy được Thần Cung, quái vật khổng lồ này cũng không ảnh hưởng đến mặt trời chiếu xuống bên dưới. Ánh mặt trời chiếu đến đó đều bị bóp méo, khúc xạ, có chút giống hệ thống ẩn thân quang học của Liên Bang.
Xe bay của Lạc Vọng Thư nhanh chóng tiến bay đến đỉnh kim tự tháp của Thần Điện. Kiến trúc tạo hình của Thần Điện này rất giống “đài” trong văn hóa cổ đại Đông Á.
Lâm Duệ cũng thu hồi ánh mắt nhìn quét bốn phía của mình, vừa rồi hắn tranh thủ thưởng thức phong cảnh trên Thần Cung, đúng là hoa mỹ tráng lệ vô cùng.
Xe bay vừa dừng lại, Lâm Duệ đã phát hiện xe của thiên tử và hai vị thần sứ khác cũng đã đến, còn thêm vào thần sứ dự bị phụ trách trông coi tháng này – thần sứ dự bị thứ ba.
Mấy vị này thần sắc trang nghiêm, đứng ở lối lên Thần Điện. Lâm Duệ còn thấy Hồng Lư Tự khanh Tào Hi nữa, vị này đang chắp tay, nửa khom người, thần sắc tất cung tất kính, sợ hãi tột cùng.
Lâm Duệ thấy thế thì ngạc nhiên khẽ hỏi:
- Tào đại nhân, ngài cũng được Thần triệu kiến sao?
Tào Hi gương mắt nhìn Lâm Hạo, trong lòng khẽ cười khổ nhưng vẻ mặt thì ra vẻ đầy vinh hạnh nói:
- Trấn quốc hầu, hạ quan sao có tư cách được Thần triệu kiến chứ? Lần này là do đại ti thiên triệu kiến hạ quan, ở lại ngoài điện, chuẩn bị trả lời Thần.
Thần sứ thứ hai đứng ở phía trước, nghe vậy cười khẽ:
- Trấn Quốc Hầu còn chưa quen quy củ triều ta. Giờ cả Đại Tống, có tư cách đến đây yết kiến Thần, cũng chỉ có thiên tử, đại ti thiên, ba vị thần sứ, mười hai vị thần sứ dự bị, cùng với một đám võ giả cấp 9 bậc hoàng trở lên, đám người còn lại dù tu vi lên đến cấp 9 vượt vương cũng chỉ có thể đứng ngoài điện chờ, đúng rồi…
Thần sứ thứ hai nói đến đây, như là nhớ ra gì đó, nhìn về Lâm Duệ phía sau:
- Còn có thái tử các đời nữa, nhưng giờ có thêm một ngoại lệ nữa, là Trấn Quốc Hầu ngươi.
Mấy người ở đây sắc mặt khác nhau, vẻ mặt thiên tử đầy lạnh lùng, ánh mắt thần sứ thứ nhất thì hơi khác lạ.
Tào Hi thì vội cúi mặt, che đi ánh mắt kinh hãi và đầy nghi hoặc của mình.
Thần sứ dự bị thứ ba thì khẽ cười, nhìn Lâm Hạo nói:
- Trấn Quốc Hầu đã lên cấp 6, Hóa Long thành công rồi sao?
Lâm Duệ chắp tay với đối phương:
- Đúng vậy, may mắn thành công vào giờ Thìn hôm nay.
Hắn mới lên cấp, còn chưa quen thuộc cấp mới nên không thể thu liễm khí tức, hoàn toàn ẩn giấu được.
Thần sứ dự bị thứ ba bình tĩnh nhìn Lâm Hạo nhưng không thể dò xét ra nông cạn đối phương. Hắn rất muốn hỏi thiên phú huyết mạch đối phương đến đâu nhưng hắn biết hỏi vậy là đường đột, nếu đổi thành hắn cũng chắc chắn không trả lời câu hỏi này. Thần sứ dự bị thứ ba chỉ có thể khẽ gật đầu nói:
- Hậu sinh khả úy a! (sóng sau vượt sóng trước)
Chỉ từ phản ứng của thiên tử và hai vị thần sứ là biết sức mạnh huyết mạch Lâm Hạo không thể coi thường. Đừng nhìn chỉ có hắn hỏi mà lầm, thật ra thần niệm của ba vị này cũng đang liên tục quét quanh Lâm Hạo dò xét.
Chỉ là có thần sứ thứ ba đứng bên cạnh, lực lượng nguyên thần và võ ý của Lâm Hạo cũng đủ mạnh mẽ nên mấy vị này cũng nhìn không thấu.
Không lâu sau đó, tiếng chuông vang lên ở trên đỉnh kim tự tháp. Bao gồm cả thiên tử, mấy người thần sắc đầy trang nghiêm, đi bộ lên từng bậc thang một.
Lâm Duệ thì thầm nghĩ đúng là cởi quần đánh rắm, với tu vi của bọn họ, mấy trăm bậc thang này chỉ nháy mắt là lên được, cần gì phải đi từng bước một chứ.
Đến khi vào Thần Điện, Lâm Duệ phát hiện trong điện vô cùng trống trải, chỉ có một đài mây ở giữa. Ở trước đài mây treo rủ rèm châu và màn tơ, bên trong ngồi một người lờ mờ không thấy rõ bóng dáng.
Lâm Duệ giờ mới biết thiên tử và các vị thần sứ ở trong Thần Sứ Giám là học ai. Cái khác là thiên tử và mấy vị thần sứ là cố làm ra vẻ sâu xa khó hiểu, còn vị Thần ở trước mặt họ là thật sự không thể nhìn thấu. Hắn từng liếc mắt nhìn lên, cảm giác mắt đau đớn kinh khủng, suýt thì nổ tung. Còn có vô tận thần uy nữa, để nguyên thần hắn bị ép chặt thành một đoàn, rung động mãnh liệt, suýt thì vỡ vụn. Hắn đoán đây là do hắn không mang theo nguyên hạch Vực Sâu, nếu không Thần và Thần gặp mặt, không đến mức bết bát như vậy.
Ngoài ra, bên phải trước mặt đài mây còn một ghế ngồi, người ngồi trên đó diện mạo rất trẻ, chỉ mười bảy, mười tám tuổi, mặc thần quan nhất phẩm, mặt như da vẽ, da như mỡ đông, khí độ ôn tồn lễ độ, ánh mắt vô cùng thuần khiết, không chút tạp niệm. Người này đang quan sát hắn, khi ánh mắt hắn chạm với ánh mắt người này, người này còn khẽ cười gật đầu hữu hảo.
Lâm Duệ thầm nghĩ đây hẳn là đại ti thiên, trông bộ dáng rất trẻ, sinh mệnh lực cũng tràn trề. Xem ra bạn tốt Hàn Nguyên Bá của hắn khó có ngày nổi danh, đoán chừng ngày sau lên đến hồng y chủ tế là cùng!
Đám người sau khi vào điện thì về vị trí của mình, thiên tử có chỗ ngồi riêng, ở bên trái đài mây. Nhưng khi thiên tử định lên chỗ ngồi của mình thì từ đài mây truyền ra âm thanh:
- Thiên tử, An Quốc Công Đỗ Hâm Nhiên kia là thân tín của ngươi?
Thanh âm của Thần rất khó diễn tả, như là chuông vang vậy, nhưng thanh âm này rất uy nghiêm thâm thúy, ẩn chứa lực lượng vô cùng tận.
Tâm thần thiên tử run lên, hắn biết hậu quả của án khinh nhờn Thần đến rồi. Thiên tử biết chống chế không chút ý nghĩa nào nên đầy nghiêm trọng khẽ khom người nói:
- Người này là bào huynh phi tử của thuộc hạ, nên ngày thường thuộc hạ tương đối tín nhiệm.
- Thân là thiên tử, nhân hoàng Đại Tống, sao có thể dùng người không quan sát, để mặc người thân làm càn được chứ? Đi ra ngoài nhận tám mươi roi, do đại ti thiên phạt roi.
Sắc mặt thiên tử trắng bệch, không chút huyết sắc. Nhưng tâm tình của hắn cũng thoáng thở phào. Thần rất ít khi phạt quá bốn mươi roi, tám mươi roi đã là hình phạt rất nặng, nói rõ án khinh nhờn Thần này đã chạm đến vảy ngược của Thần. Nhưng Thần ít nhiều vẫn cho hắn ít mặt mũi, không triệu tập lượng lớn cấp 9 của Đại Tống, đánh phạt hắn trước mặt mọi người, cũng nói rõ Thần vẫn còn trọng dụng hắn!
Ngay khi thiên tử chủ động ra ngoài điện, đại ti thiên đứng dậy theo sau thì Thần lại nói tiếp:
- Cần nghiêm trị tất cả những người liên quan đến án khinh nhờn Thần này. Lấy tám đời chỉ huy sứ nội sự cục và ngoại sự cục trước Do Hiện Nhậm, bảy đời chỉ huy sứ Thần Giám Cục trước Do Hiện Nhiệm, sáu đời chỉ huy sứ Thứ Gian Cục trước Lâm Hạo, toàn bộ bãi miễn, do Giám Thiên Thần Nhãn đánh dấu, đi vào tội quân Luyện Ngục chuộc tội! Nếu 30 năm không chết thì về lại triều đình nhận chức.
Thần sứ thứ hai sắc mặt trắng bệch như tờ. Một lệnh này của Đông Vực Sâu làm mấy chục năm hắn kinh doanh trong triều chính tan biến sạch. Đám thuộc hạ tiền đồ vô cùng của hắn bỗng chốc mất chức, nói cái gì mà 30 năm không chết thì về lại triều đình nhận chức, nhưng đến lúc đó triều đình dám trọng dụng những người nào sao?
Lâm Duệ cũng thầm giật mình, đây là lửa giận của Thần sao? Không chút chứng cứ nhưng phạt nghiêm một đám quan lớn. Thật ra theo kết quả điều tra của Thần Giám Cục, những người này cùng lắm là không làm tròn chức trách, có thể mua chút thuốc của thiên ma là cùng chứ bọn họ tuyệt không dám cấu kết cùng thiên ma, tạo điều kiện cho thiên ma xây địa cung lớn như vậy ở dưới thần miếu.
Lúc này Thần lại hỏi tiếp:
- Thiên ma vương tới Đông Châu cầu hòa, có tiến triển gì không?
Lâm Duệ còn chưa kịp nói, thần sứ thứ hai đã tiến lên một bước, chắp tay khom người nói:
- Bẩm Thần, việc đàm phán hòa bình không chút tiến triển nào, thiên ma từ đầu đến cuối không muốn nhượng bộ, không có chút thành ý nào.
Việc đàm phán hòa bình này, thần sứ thứ hai trên danh nghĩa là giám sát, nhưng thực tế chỉ chịu trách nhiệm tiếp đón tổng thống Liên Bang, còn lại mặc kệ mọi chuyện. Nhưng khi Thần hỏi đến, thần sứ thứ hai không chỉ vượt lên trước trả lời, còn nói rõ quá trình hòa đàm mấy ngày này. Cuối cùng, vị này còn không chút biến sắc nói:
- Đại ti thiên ủy nhiệm Lâm Hạo giám sát hòa đàm, nhưng sau lần Lâm Hạo bàn bạc bí mật cùng nội tướng thiên ma, không hiểu vì sao thiên ma một mực kiên trì không nhượng bộ, trong mấy ngày này, Lâm Hạo cũng không quan tâm đến vấn đề hòa đàm.
Ánh mắt của Thần không khỏi chăm chú nhìn Lâm Hạo:
- Là vì sao vậy?
Lâm Duệ lập tức cảm nhận được áp lực như núi lớn đè lên người mình, để khí huyết hắn gần như ngưng trệ. Hắn thầm nghĩ thần sứ thứ hai này cũng thật âm độc, đâm hắn một đao trước mặt Thần. Vị này đường đường là phó hoàng Đại Tống, còn tự mình công kích quan tứ phẩm như hắn sao? Đúng là không chút mặt mũi phong độ mà! Nhưng rồi Lâm Duệ chợt ý thức được mình trong mắt những vị thần sứ này đã không phải là nhân vật nhỏ nữa! Hắn đường đường là Trấn Quốc Hầu, đô chủ tế tam phẩm! Thần chức còn cao hơn một vài vị thần sứ dự bị.
Lâm Duệ sắc mặt thong dong, trấn định khom người nói:
- Bẩm Thần, thuộc hạ và nội tướng thiên ma quả thật có bàn bạc với nhau một lần, đó là sau khi Thần bị tập kích nhưng điều này vẫn không thể ép nội tướng thiên ma nhượng bộ. Người này nói là bọn họ đồng ý tiêu diệt Trường Sinh Hội, hỏi tội nghiêm khắc Tang Thiếu Thần, đồng thời sẽ giao lên tài liệu liên quan án này lên Thần. Nhưng nội tướng thiên ma không muốn giao những người này cho Đại Tống, nói rằng làm vậy sẽ hỏng quốc pháp, quốc thể của họ, đây là lằn ranh của thiên ma. Nhưng bọn họ đồng ý đền bù cho Thần và triều ta, đưa ra thêm một vài điều kiện, thuộc hạ sở dĩ không quan tâm hòa đàm là vì bị Luyện Ngục tập kích nên bị thương nặng, thêm vào nếu quá quan tâm việc này sẽ làm thiên ma không chút sợ hãi. Thuộc hạ cũng vẫn chờ Thần thức tỉnh để giao bút số liệu này lên ngài.
Hắn nói được nửa câu thì lấy ra một bút dữ liệu bằng ngón tay, cung kính đặt trước người. Hắn vốn định giao thứ này cho Lạc Vọng Thư, nhờ nàng chuyển giao cho Thần, lúc trước hắn không nghĩ đến Thần sẽ triệu kiến hắn.
- Bẩm Thần, bút dữ liệu này đã được mã hóa, dù là thuộc hạ cũng chưa từng xem nhưng nội tướng thiên ma từng đảm bảo với thuộc hạ là đồ vật trong bút dữ liệu này chắc chắn sẽ để Thần hài lòng.
Cũng vào lúc này, bút dữ liệu rời khỏi tay Lâm Duệ bay lên đài mây.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an