Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lâm Duệ ngẩng đầu lên nhìn bút dữ liệu bay vào trong màn tơ. Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy toàn thân như muốn nổ tung, vội vã cúi đầu xuống, lòng thì thầm nghĩ, không hiểu Thần có biết cách xem không đây? Nhưng rõ ràng là hắn nghĩ nhiều, không lâu sau, bút dữ liệu này bay về tay hắn, đi theo nó còn có một tấm da chiến long.
Thanh âm của Thần vang lên uy nghiêm:
- Rất tốt, ngươi tiếp tục đàm luận với bọn họ! Trường Sinh Hội và Tang Thiếu Thần có thể do bọn họ tự xử lý nhưng ta phải thấy được kết quả, nhanh chút. Bên trên da chiến long có ghi lại những thứ ta muốn, ngươi phải lấy được, chuyện này ta giao toàn quyền xử lý cho ngươi, không thể ủy thác cho người khác.
Lâm Duệ khi nhận đồ vậy thì không để ý lắm, nhưng lúc tiếp xúc với da chiến long thì hắn không khỏi khẽ run lên. Đây là da chiến long cấp 10! Bên trên da chiến long ghi các loại kỹ thuật và vật tư, số lượng vật tư cần thiết. Lâm Duệ còn chưa xem dữ liệu bên trong bút nhưng phương thức mã hóa thường là xem xong tự hủy, dù vậy hắn vẫn đoán được nội dung trong bút.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Lâm Duệ cẩn thận từng chút một cất da chiến long vào ngực, thầm nghĩ mang về cắt đi phần chữ viết, vẫn còn mảng lớn có thể dùng. Sau đó hắn sẽ viết khế ước của hai người Lý Nguyệt Hoa và Hầu Ngọc Đình lên đây, thu nhỏ chữ viết tý, chen chúc tý hẳn là vẫn đủ. Đến lúc đó do Báo Ứng Thiên Tôn, Bích Huyết Thiên Tôn và Thần Luật Thiên Tôn chứng kiến, lực lượng của hắn trấn áp, hiệu quả khế ước chắc chắn không kém hệ mệnh thư, hai người này chắc chắn không dám làm trái ý hắn.
Có lời đồn Báo Ứng Thiên Tôn, Bích Huyết Thiên Tôn và Thần Luật Thiên Tôn vẫn chưa vẫn lạc, ba vị này đã không cần tồn tại thực thể như là Thần hiện tại nữa. Lâm Duệ lúc trước còn cảm giác rất hoang đường nhưng khi hắn tận mắt chứng kiến màn trời, hắn cảm thấy cũng có thể có khả năng này thật, tóm lại là làm trái ba vị Thiên Tôn này thì kết cục đều không tốt đẹp.
Lạc Vọng Thư ở bên cạnh thì khẽ cúi đầu, ánh mắt quái dị. Khi Thần hỏi mấy vị thần sứ về án khinh nhờn Thần, không hề đề cập đến những người chết do thí nghiệm của vực ngoại thiên ma, rõ ràng là không hề quan tâm đến việc này.
- Thần, liên quan đến vực ngoại thiên ma, thuộc hạ còn có ý nghĩ này.
Lâm Duệ chắp tay nói tiếp:
- Binh pháp có câu, biết địch biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng! Vì giám sát Liên Bang truy kích và tiêu diệt Trường Sinh Hội, Tang Thiếu Thần, cũng để tìm hiểu tình hình thiên ma, chính trị bên đó, thuộc hạ muốn xin ý kiến của Thần, xin được thiết lập đại sứ quán của chúng ta ở thiên ma nguyên hương! Nếu không chúng ta chẳng phải là không biết gì về thiên ma nguyên hương, để họ tùy ý lừa gạt sao? Đương nhiên, theo như nguyên tắc ngoại giao ngang hàng, chúng ta cũng cần cho phép thiên ma thiết lập đại sứ quán ở Đại Tống.
Lời này vừa nói ra, bao gồm cả thần sứ thứ nhất, tất cả mọi người đều vô cùng giật mình nhìn Lâm Hạo. Ngay cả thiên tử đang bị đánh phạt cũng giật mình ngẩng đầu nhìn vào trong điện. Thằng nhóc này thật dám nói! Kể từ khi vực ngoại thiên ma xuất hiện, trong triều Đại Tống nhất trí thái độ là nghiêm ngặt phòng thủ, chưa ai dám bốc lên lời nói, ý nghĩ khác! Tên này không phải xem thiên ma như kẻ thù sao, sao tự dưng lại muốn ngoại giao cùng thiên ma?
Lạc Vọng Thư thì thấy khó mà tưởng tượng nổi, thầm nghĩ đứa nhỏ này điên à? Ngươi gan lớn cũng chỉ ở một mức độ nhất định thôi chứ? Lần đầu yết kiến Thần, còn dám nói những lời này sao?
Lâm Duệ vẫn rất bình tĩnh, từ kỹ thuật và vật tư Đông Vực Sâu yêu cầu, hắn đã biết được một phần thái độ của vị này. Vị này đã để ý đến sức mạnh khoa học kỹ thuật của vực ngoại thiên ma, đang muốn nghiên cứu hiểu rõ nhưng vẫn còn kiêng kị, đồng thời ở Liên Bang có thứ vị này đang rất cần!
Lâm Duệ vẫn tin tưởng một câu nói, căm thù đến từ không hiểu nhau và xâm phạm lợi ích mấu chốt của nhau! Tương lai nhân loại và người Thiên Cực tinh nhất định phải cùng tồn tại ở thế giới này, đôi bên phải tăng cường hiểu nhau hơn để tránh thảm kịch xảy ra!
Bóng người trên đài mây im lặng hồi lâu, như là đang cân nhắc. Một lát sau mới có thanh âm truyền ra:
- Có thể!
Lạc Vọng Thư nghe vậy thì thần sắc hòa hoãn, nhưng khi nàng cho rằng tâm tình có thể thả lỏng thì Lâm Duệ lại chắp tay nói tiếp:
- Thuộc hạ từ khi đảm nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục đến nay, nghiêm tra án buôn lậu với thiên ma, bắt chém giết thiên ma không dưới ba ngàn, nhưng vì Đại Tống tham nhũng nghiêm trọng, lại bị thiên ma thẩm thấu nên hiệu quả không rõ ràng. Thần gần đây tra duyệt hồ sơ Giá Các Khố, phát hiện hai trăm năm tới đây, quy mô mậu dịch giữa Đại Tống và thiên ma tăng vọt một trăm hai mươi lần! Đã đạt đến cả triệu lượng ma ngân. Bây giờ rất nhiều bách tính treo trồng cây công nghiệp của thiên ma, nhờ vào đó mưu sinh. Thần toàn lực tiêu diệt buôn lậu lại làm cho bách tính rơi vào cảnh khốn khó, làm thuế thu triều đình giảm xuống. Nhưng buôn lậu thật ra vẫn không dứt dược, đám quyền quý môn phiệt, thổ hào mượn cơ hội mua thấp bán cao, kiếm tiền đầy túi. Thần cho rằng tiếp tục như vậy sẽ làm công khanh triều đình, hương hào thế gia địa phương được lợi, để bách tính, triều đình và Thần Cung bị hao tổn!
Lâm Duệ nói tới đây thì lương tâm hơi đau đớn, thật ra hắn cũng được lợi rất lớn…
Lúc này những vị trong điện không còn là kinh hãi nữa rồi mà đã biến thành sợ hãi! Thiên tử sau khi chịu đòn roi xong, còn quên cả thi lễ tạ ơn, khi vào cửa hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Hạo.
Lạc Vọng Thư thì thấy vô cùng đau đầu, nếu không phải giờ đang ở trước mặt Thần thì nàng đã véo chặt lỗ tai Lâm Hạo kéo đi rồi.
Thần sứ thứ nhất dù rất ưa thích Lâm Hạo nhưng cũng không nhịn được giận dữ mắng:
- Ý của Lâm Hạo ngươi là muốn triều đình bỏ mặc giao dịch cùng thiên ma không quản sao? Nhưng vực ngoại thiên ma lòng lang dạ thú, cướp đoạt bách tính khắp nơi, ngang ngược phạm pháp, gây rối làm loạn. Triều đình nếu tùy ý để đám thiên ma tiến vào biên cảnh Đại Tống, thì sao trả lời được bách tính thiên hạ chứ, mà thiên ma còn có thể gây loạn nhân tâm, cấu kết thế lực các nơi làm triều chính Đại Tống rung chuyển.
- Thần sứ thứ nhất quả là nhìn xa trông rộng, ngài lo lắng rất có đạo lý.
Lâm Duệ vô cùng bội phục chắp tay với vị thần sứ này, rồi tiếp tục bẩm lên Thần:
- Cho nên ý của thuộc hạ là để triều đình đứng ra quản lý giao dịch! Thuộc hạ cho rằng Thần nên lập thương cảng ở gần Lạc Kinh, cho phép tinh hạm của thiên ma tiến vào đó buôn bán, đến lúc đó toàn bộ vật tư buôn bán đều dưới sự giám sát của triều đình, triều đình cũng có thể nhờ đó thu được một khoản thuế không nhỏ. Theo như thuộc hạ tính toán, chỉ riêng khoản thuế này cũng đã bằng nửa tổng số thuế thu của triều đình rồi, thậm chí nếu cực thịnh có thể gấp đôi! Số tiền này có thể giúp triều đình và Thần Cung thu mua thuốc, kim loại cường độ cao, máy móc… của thiên ma.
Lâm Duệ liếc nhìn mấy người xung quanh rồi nói tiếp:
- Thương cảng này không phải ai cũng có thể vào. Để đảm bảo trị an cho Đại Tống, Thần Sứ Giám sẽ phát giấy phép, chỉ những thiên ma đàng hoàng trung hậu mới được phép vào thương cảng. Còn ở phía Đại Tống, chỉ những thương nhân tôn kính Thần, trung với triều đình mới được Thần Sứ Giám cho phép vào thương cảng.
Lạc Vọng Thư nghe được một nửa thì hai mắt tỏa sáng. Nàng thầm nghĩ nếu Thần đồng ý với ý kiến của Lâm Hạo thì có thể cứu sống trăm triệu bách tính. Bách tính trồng trọt cây công nghiệp cho thiên ma cũng không phải che giấu, không sợ triều đình truy cứu tội lỗi nữa, bọn họ dù vẫn bị thế gia, cường hào bóc lột nhưng lại giảm mức độ rất nhiều. Triều đình có thêm thuế thu, cũng không cần ra sức nghiền ép bách tính nữa. Đến lúc đó nàng chỉ cần tập trung đả kích tham nhũng địa phương, sẽ giúp bách tính có một, hai trăm năm an lành, chờ ngày nàng và Tiểu Hạo Hạo lên Thần!
Thần sứ thứ nhất, thần sứ thứ hai và thiên tử vốn cười lạnh nhưng khi nghe đến hai chữ “thu thuế” thì cũng sinh ý nghĩ ủng hộ. Nếu triều đình quản chế giao dịch với thiên ma thì triều đình sẽ có chỗ tốt rất lớn, không giống như bây giờ, không thu được đồng nào. Khi nghe đến hai chữ “giấy phép” thì mắt mấy người này thêm tỏa sáng. Giấy phép là do Thần Sứ Giám phát ra, như vậy quyền hành này ở trên mấy người bọn họ.
Thần sứ dự bị thứ ba là người đoan chính, hắn nghe lời Lâm Hạo nói thì trong lòng đầy thưởng thức. Hắn biết vị chỉ huy sứ Thứ Gian Cục này tuổi trẻ nóng tính, gan to bằng trời nhưng bản tâm là tốt, lo cho dân cho nước, thảo nào thanh lưu trong triều lại ưa thích đối phương.
Thần sứ dự bị thứ ba không chút đắn đo chắp tay nói:
- Bẩm Thần, theo thuộc hạ được biết, hai mươi tám đảo Trung Châu đã có mấy đảo thử nghiệm hợp pháp hóa giao dịch với thiên ma, nghe nói thu thuế không ít. Thuộc hạ cho rằng triều ta cũng nên thử một lần, xem hiệu quả rồi tính tiếp.
Lúc này bóng hình trên đài mây một lần nữa im lặng.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an