Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 533:



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Ba canh giờ sau, ở trong tầng thứ chín, hắc ngục của Thần Ngục Ty, Thiên Hương Thần Sứ bị Lâm Duệ nhớ đến giờ đang bị xiềng xích trói chặt trên một cây cột lớn. Nàng mở to ánh mắt, khó mà tin nổi nhìn vị ngục quan mặt đen mặc quan bào lục phẩm, khí chất lạnh lùng hai tay kết thành ấn pháp kỳ lạ trước mặt.

- Xem ra ngươi quả nhiên là người của Vô Địch Pháp Vương, không ngờ Vô Địch Pháp Vương thần thông quảng đại như vậy, nàng mới trở thành pháp vương được mấy năm chứ, vậy mà cài được thuộc hạ vào Thần Ngục Ty.

- Sức mạnh của Vô Địch Pháp Vương ngươi không thể tưởng tượng được đâu.

Ngục quan mặt đen hừ nhẹ, thu lại pháp ấn:

- Nói đi, Minh Vương đang ẩn thân ở đâu?

Thiên Hương Thần Sứ ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm ngục quan mặt đen:

- Vô Địch Pháp Vương là định làm gì? Nàng ta muốn trở thành Minh Vương sao? Không thể nào, dù ngày xưa nàng ta cũng từng là thánh tử được thánh lôi kiếp hỏa lựa chọn nhưng năm năm trước nàng ta mới gia nhập Quang Minh thánh giáo, trong giáo ngoài sư tôn nàng ta ra thì tam trụ, ngũ sứ, thất vương và các phân bộ lớn trong thánh giáo sẽ không phục nàng ta đâu.

Ngục quan mặt đen không chút biểu tình nói:

- Đừng suy đoán lung tung. Ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết Minh Vương ở đâu là được.

Thiên Hương Thần Sứ nhắm mắt lại, một bộ hờ hững:

- Đừng nói là ta không biết. Cho dù ta có biết cũng không thể bán đứng Minh Vương.

- Ngươi rất ngu xuẩn.

Ngục quan mặt đen khẽ lắc đầu nói tiếp:

- Ngươi có biết Minh Vương làm gì để thoát được Đông Vực Sâu đuổi giết không? Trước đây không lâu, có người lên đảo Xích Hồng ở Nam Hải, phát hiện toàn bộ 790 nghìn giáo chúng trên đảo đều chết sạch, chết vì huyết tế, hiện trường còn có dấu vết ra tay của Đông Vực Sâu và thánh khí thánh lôi kiếp hỏa nữa…

Hắn còn chưa dứt lời, Thiên Hương Thần Sứ trừng lớn mắt quát lên:

- Tuyệt không thể nào!

- Sự thật chính là như vậy, nếu như ngươi có may mắn ra ngoài thì có thể tự mình kiểm chứng! Minh Vương kia làm không biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn, chỉ là trước đó có Vạn Tâm lão nhân giúp hắn che dấu, không xuất hiện dấu vết mà thôi, ta không tin ngươi trước kia không phát hiện điểm đáng nghi nào.

Ngục quan mặt đen cười gằn nói:

- Ngươi và Minh Vương cùng tiến vào long vệ, cùng tham gia cướp mảnh thần bi, ít nhiều biết chút manh mối, ngươi nói hết những điều ngươi biết ra, ít nhất Vô Địch Pháp Vương có thể che chở cho đệ tử của ngươi.

Sắc mặt Thiên Hương Thần Sứ biến ảo không ngừng, có thể hiểu được nàng cũng đang đắn đo. Chốc lát sau, ánh mắt của nàng đầy cuồng nhiệt, đồng thời ở sâu trong đó còn có một tia khác lạ:

- Ngươi có thể nói với Vô Địch Pháp Vương, ta biết Minh Vương kia ở đâu, nếu như nàng ta muốn biết thì nghĩ biện pháp cứu ta ra ngoài.

Ngục quan mặt đen nhướng mày, lập tức cười nhạo:

- Ra ngoài sao? Ta thấy ngươi điên rồi, ngươi biết đây là đâu không?

- Ta biết, đây là Thần Ngục Ty của Đại Tống. Từ khi Đại Tống xây lên Thần Ngục Ty, chưa từng có phạm nhân nào thành công chạy trốn từ tầng tám và tầng chín.

Thiên Hương Thần Sứ giọng nói bình thản:

- Vô Địch Pháp Vương của ngươi không phải là thần thông quảng đại, nắm giữ sức mạnh để ta không thể tưởng tượng nổi sao? Vậy thì để nàng ta thử xem một lần, trừ khi là ta có thể rời khỏi đây, nếu không đừng hòng thu được bất cứ tin tức gì liên quan đến Minh Vương từ ta.

Thiên Hương Thần Sứ không để ý đến ngục quan này nữa, chỉ lẳng lặng ngẩng nhìn mái vòm ngục giam. Nàng đang nhớ đến thanh niên dung mạo thanh tịnh kia. Nàng nghĩ mình nhất định phải đưa tin tức Minh Vương chân chính giáng lâm trở về cho năm vị Quang Minh Thánh Hiền phụ trách truyền hỏa biết mới được.

Vị Vực Sâu mới này cướp lấy pháp môn thanh tịnh, chính là thánh tử thứ ba giáo phái đang tìm, lại chính là chỉ huy sứ Thứ Gian Cục của Đại Tống, Lâm Hạo!

Nhưng Vô Địch Pháp Vương, chủ nhân của người trước mặt nàng cũng dã tâm bừng bừng.

Minh Vương hiện tại nữa, cũng ý đồ khó lường, không phải là người lương thiện!

Thiên Hương Thần Sứ thậm chí nảy sinh hoài nghi, sao hành tung của nàng lại bị lộ chứ, sao vực ngoại thiên ma biết được chứ? Nàng lúc bị bắt không hoài nghi đến Minh Vương, chỉ vì tình cảnh của Minh Vương hiện tại rất kém, nhất định phải dựa vào những thuộc hạ trung thành. Nhưng khi nàng biết hai quận phía bắc Kinh Châu nâng cờ tạo phản thì nội tâm không khỏi nảy sinh ý nghĩ đó. Thần quan trong hai quận không phải hạng người ngu xuẩn, không dễ bị lừa gạt như vậy, dù là thế lực nào muốn bọn họ tạo phản cũng không dễ - trừ khi là có người ở trong nội bộ phối hợp.

Thiên Hương Thần Sứ rất không muốn nghĩ đến là “Minh Vương” kia làm nhưng lại không thể không hoài nghi. Cho nên tin tức Minh Vương thật sự xuất hiện, nàng không thể để Minh Vương kia biết được, nàng nhất định phải tự mình báo việc này lên mấy vị Quang Minh Thánh Hiền.

Ngục quan mặt đen còn định nói gì đó thì hơi biến sắc, cầm lên roi dài, hung hăng quất lên người Thiên Hương Thần Sứ. Trong tay hắn là dụng cụ chuyên dụng của Thần Vụ Phủ, khi đánh lên người phạm nhân cũng đánh luôn lên thần hồn, để người chịu roi vô cùng đau đớn.

Không lâu sau đó, một vị ngục thừa áo lam tứ phẩm từ bên ngoài đi vào. Hắn chỉ hơi nhìn hai người, không chút hoài nghi, vì trước đó thần sứ thứ nhất đã hạ lệnh, nói tất cả ngục quan trong Thần Ngục Ty, bất kể là ai nếu để Thiên Hương Thần Sứ mở miệng khai báo thì lập tức tăng quan ba cấp, thưởng tiền vạn lượng! Điều này làm đông đảo cao thủ tra khảo hưng phấn không thôi, bọn họ đều có tuyệt kỹ riêng, không ai muốn chia sẻ công lớn với người khác nên mỗi người thay phiên, mỗi người chịu trách nhiệm tra khảo mấy canh giờ, nhìn xem là ai may mắn ép được Thiên Hương Thần Sứ mở miệng.

Nhưng đám người này sợ là phải thất vọng rồi, ngục thừa áo lam nhìn từ trên xuống dưới Thiên Hương Thần Sứ nói:

- Trấn Quốc Hầu có lệnh, lập tức giải ma đầu này đến phủ của ngài. Trấn Quốc Hầu có việc cần dùng đến ma đầu này.

Ngục quan mặt đen nghe vậy thì sững sờ:

- Ngục thừa đại nhân, Thiên Hương ma đầu này là trọng phạm do Thần Sứ Giám chỉ định, thần sứ thứ nhất trước đó còn từng thông báo, không có lệnh của Thần Sứ Giám, dù là ai cũng không thể mang nàng ta ra khỏi Thần Ngục Ty.

Ngục thừa áo lam hơi bất mãn nhìn hắn rồi nói:

- Thần sứ thứ nhất nói như nào ta còn hiểu rõ hơn ngươi. Thần vừa có lệnh, đặc biệt ban thưởng Trấn Quốc Hầu quyền khai phủ, vào nội các thảo luận chính sự! Đồng thời toàn quyền quyết định hòa đàm với thiên ma và bình định Kinh Châu! Trấn Quốc Hầu nói ngài ấy cần dùng Thiên Hương Thần Sứ này, vậy dĩ nhiên phải nghe ngài ấy. Ngục chính đại nhân đã gửi thư cho thần sứ thứ nhất, vị kia cũng không nói gì.

Sau đó hắn “Chậc chậc” đầy cảm thán:

- Tin này vừa truyền tới, cả thành Lạc Kinh đều bùng nổ, giờ quyền quý trong triều đều đang thảo luận chuyện này. Trấn Quốc Hầu đại nhân giờ đúng là nhân vật phong vân, ngay cả thái tử ngày xưa cũng chỉ như này.

Ngục quan mặt đen nghe vậy thì thầm chấn kinh, thầm nghĩ Đông Vực Sâu để Trấn Quốc Hầu khai phủ cũng thôi, lại còn để hắn vào nội các thảo luận chính sự nữa sao? Triều đình Đại Tống vậy mà bỗng xuất hiện nhân vật như này? Lâm Hạo này được Đông Vực Sâu tín nhiệm như vậy sao? Đây là vì cớ gì, là vì Lâm Hạo làm việc lão luyện, phát hiện án khinh nhờn Thần sao?

Thiên Hương Thần Sứ thì mắt không khỏi sáng lên, nàng không để ý đến quyền vị của Lâm Hạo. Trong mắt nàng, Lâm Hạo là Minh Vương, là Quang Minh Thiên Tôn! Vị này dù ở triều Đại Tống đảm nhiệm chức quan nào, địa vị tôn quý như nào cũng là tự hạ thân phận, là cử chỉ không khôn ngoan, bọn họ nhất định phải dẫn Quang Minh Thiên Tôn này về đường ngay. Điều Thiên Hương Thần Sứ để ý là nàng có thể rời khỏi tầng chín Thần Ngục Ty này – rời khỏi hắc ngục chưa ai từng chạy thoát này!

Lúc này ngục thừa áo lam ra hiệu với đông đảo ngục tốt và tướng sĩ trấn thủ theo sau mình:

- Mau mang nàng ta đi, đừng để Trấn Quốc Hầu chờ lâu. Vị kia giờ cũng rất vội, cho nên chúng ta phải nhanh chóng đưa đến Lâm phủ, phải đủ cung kính, đừng chọc tai họa cho ta, nếu không cẩn thận đầu của các ngươi!

Vị ngục thừa này không biết, lúc này không chỉ quan trường Liên Bang khiếp sợ vì chỉ thị của Đông Vực Sâu, thượng tầng Liên Bang cũng đang khiếp sợ.

Lệnh Hồ Minh Đức thân là ngự sử trung thừa, chỉ sau hai tiếng ông đã thông qua một phi thư đến từ Thần Cung, biết được nội dung cuộc họp trong Thần Đình, bao gồm cả những lời Đông Vực Sâu khen thưởng Lâm Duệ, còn có việc Lâm Duệ xin mở thương cảng, kiểm soát giao thương với thiên ma, cùng với mở đại sứ quán ở thiên ma nguyên hương. Khả năng đây cũng là Thần Cung có ý muốn tiết lộ ra ngoài, để nghe ngóng dư luận trước, nếu không sao dễ dàng lộ ra như vậy? Ai ở trong Thần Đình dám to gan vậy?

Lệnh Hồ Minh Đức nhìn phi thư hồi lâu, trầm mặc nhìn những lời Lâm Duệ nói ra. Cho đến nửa khắc sau, ông mới đi tới bên cửa sổ, ánh mắt tràn đầy vui mừng và hy vọng nhìn hướng Lâm phủ. Ông đang hy vọng cho Thiên Cực tinh và tương lai Liên Bang, cũng mừng vì cái tâm ban sơ của Lâm Duệ không mất đi. Đứa bé này đã không bị mê hoặc bản tâm, vẫn đang dùng phương thức của mình để đền đáp lại bách tính Đại Tống.

Có lẽ hắn là niềm hy vọng cho tất cả mọi người ở Thiên Cực tinh và Liên Bang!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an