Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Bầu không khí trong Thần Điện bỗng chốc vô cùng trầm trọng, xung quanh im lặng phăng phắc, lắng nghe được cả tiếng kim rơi, trên mặt ai cũng đầy trang nghiêm nhưng ánh mắt mang theo mong chờ, lẳng lặng chờ quyết định của Thần.
Đại ti thiên mới trở về chỗ ngồi thì nhìn dò xét trên dưới Lâm Hạo, trong ánh mắt đầy ý nghiên cứu.
Chốc lát sau, thanh âm Đông Vực Sâu truyền ra:
- Có điều lệ kỹ càng chưa?
Đám người trong điện nghe vậy mà tinh thần chấn động, bọn họ tuyệt không thể ngờ Thần lại đồng ý! Bọn họ cùng cố gắng áp chế lại cảm xúc đang dâng trào, duy trì thần sắc trang nghiêm.
Lâm Duệ thần sắc đầy hổ thẹn chắp tay nói:
- Bẩm Thần, việc kiểm soát thương mại với thiên ma chỉ là thiển kiến của thuộc hạ, thuộc hạ trẻ tuổi kiến thức nông cạn, hiểu biết nửa vời với chính vụ quốc gia, sao dám nêu ra điều lệ kỹ càng chứ? Mà có câu không ở đó thì không lo việc ở đó, thuộc hạ cho rằng việc kiểm soát thương mại này nên do Thần Sứ Giám và nội các đại thần Đại Tống đưa ra, như vậy chu toàn thích đáng hơn. Mà việc thiết lập đại sứ quán lẫn nhau, mở ra thương mại có thể làm được hay không thì còn phải xem ở kết quả hòa đàm lần này nữa. Xem phe thiên ma có thành ý hay không, thành ý lớn đến đâu. Thuộc hạ cả gan dám nói hai điều này rất có lợi cho thiên ma, nên phía thiên ma phải nhượng bộ trên đàm phán hòa bình.
Thanh âm của Lâm Duệ lại vang lên, ngữ khí chắc chắn:
- Thuộc hạ cho rằng nếu có thể mở ra thương mại với thiên ma, như vậy nhân lực Thứ Gian Cục của thuộc hạ cũng có thể giải phóng ít nhiều, lúc đó thuộc hạ nhất định sẽ toàn lực đả kích buôn lậu, cho đến khi chặn lại hoàn toàn!
Lúc này thiên tử và thần sứ thứ nhất thầm nghĩ nếu quả thật có thể mở ra thương mại với vực ngoại thiên ma, đưa vào quy chế thì quả thật phải đả kích mạnh tay buôn lậu.
Trong lời nói của Đông Vực Sâu ẩn chứa ý tán thưởng rõ ràng:
- Tốt! Theo như lời ngươi nói, do Thần Sứ Giám và nội các Đại Tống thảo luận đưa ra quy chế thương mại với thiên ma, bàn chuyện mở thương cảng, sau khi bàn bạc ổn thỏa thì dâng lên cho ta phê duyệt.
Lúc này ở trên đài mây vang lên thanh âm lạch cạch, hình như là Thần đang nhịp nhịp gõ tay lên mặt bàn, chấn động tâm linh mọi người.
- Trấn Quốc Hầu trung tâm với nước, vô tư làm theo việc công, cần đặc biệt khen thưởng. Ban cho hắn quyền khai phủ, vào nội các thảo luận chính sự!
Thiên tử và mấy vị thần sứ thân thể khẽ run lên, hơi ngẩng lên nhìn đài mây một chút.
Thần sứ thứ hai vô cùng khiếp sợ, thầm nghĩ Thần tín nhiệm Lâm Hạo này đến mức này rồi sao? Cái gì là “khai phủ”, chính là tự mở phủ đồng thời tự chọn quan lại dưới trướng, có thể coi như tư quân.
Còn về vào nội các thảo luận chính sự, theo lý thuyết, Lâm Hạo có thể đưa ra các chính sách ảnh hưởng quốc gia. Đáng sợ là người này là thần quan tam phẩm, có thần quyền lớn, một khi có ý kiến khác biệt, mấy vị đại học sĩ bình thường trong nội các rất khó đối kháng.
Thần sứ thứ hai nghĩ đến đây thì hơi đồng tình liếc nhìn thiên tử. Thần ban quyền cho Lâm Hạo chính là quyền ngày xưa của thái tử! Vài chục năm trước, nội các là do thái tử chấp chưởng đốc chính.
Bây giờ trong ngoài triều đều nói Lâm Hạo không có danh thái tử nhưng lại thực là thái tử, thật ra nói như này có chút khoa trương, quyền lực của Lâm Hạo hôm qua còn chưa bằng thái tử trước kia. Nhưng giờ tốt rồi, Trấn Quốc Hầu giờ thực sự có quyền như thái tử, thậm chí còn hơn! Ít nhất thái tử trước kia không nắm giữ cơ quan quan trọng như Thứ Gian Cục.
Sắc mặt thiên tử hơi tái đi, nhưng yên tĩnh không nói gì. Hắn biết đây là Đông Vực Sâu gõ cảnh cáo hắn, nguyên nhân không chỉ vì án khinh nhờn Thần, còn vì án thái tử trước kia. Đông Vực Sâu nhìn khắp thiên hạ, nhìn xa vạn dặm, sao có thể không biết nguyên do thật sự được chứ? Chỉ là vị này giấu không phát thôi. Lần này án khinh nhờn Thần xảy ra, làm Thần vô cùng thất vọng với hắn.
Thiên tử không khỏi nắm chặt nắm đấm, trong lòng đầy nộ hận! Đỗ Hâm Nhiên! Đáng tiếc cao thủ đồng tộc của Đỗ Hâm Nhiên đến giờ vẫn mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác, triều đình vẫn chưa tìm được, nếu không thiên tử muốn chém chúng thành trăm ngàn mảnh, nghiền xương thành tro. Hiện tại triều đình dù đã giam lại cửu tộc, già trẻ họ Đỗ, chờ ngày lăng trì xử trảm nhưng những người này chỉ là họ hàng xa của Đỗ Hâm Nhiên, khó mà làm thiên tử giải hận trong lòng được! Theo như quan tinh sư chiêm tinh, ngôi sao đại biểu cho Đỗ Hâm Nhiên đã biến mất khỏi màn trời, rất có thể đã bị thiên ma tru diệt! Điều này càng làm thiên tử thêm căm tức, Đỗ Hâm Nhiên chết càng làm hắn khó thoát khỏi hiềm nghi. Mà khả năng Đỗ Hâm Nhiên còn nắm giữ sự việc cơ mật nào đó, nếu không sao thiên ma lại phải diệt khẩu chứ?
Thần lại nói:
- Lâm Hạo ở ngoài thành bị tập kích và chuyện hai quận phía bắc Kinh Châu phản loại, qua đại ti thiên xem bói đều có dấu vết Vực Sâu, từ chứng cứ trước mắt thì quả thật là do Luyện Ngục làm!
Lâm Duệ không khỏi run lên, thầm nghĩ quả nhiên dù Đông Vực Sâu đang ngủ, vẫn biết tình hình hạ giới. Nhưng chỉ vì chuyện hắn bị tập kích mà Thần bảo đại ti thiên xem bói, có cần phải cẩn thận như vậy sao? Lâm Duệ lại thay đổi chủ kiến, coi trọng tương lai của Hàn Nguyên Bá, nghe nói xem bói trời sao tiêu hao rất nhiều sinh mệnh. Đại ti thiên cứ liên tục xem bói như này, dù sinh mệnh phong phú cũng không chịu được.
Đông Vực Sâu lại nói tiếp:
- Những năm gần đây, Luyện Ngục liên tục có hành động, không chỉ ăn mòn thần sứ dự bị thứ chín của ta, còn định châm ngòi quấy nhiễu ta và thiên ma hòa đàm, sinh sự ở phía bắc Lạc Kinh, ý đồ khó lường, không thể không đề phòng, Thần Sứ Giám và Hoàng Thành Ty phải mau chóng điều tra trong ngoài Lạc Kinh, thanh trừ tiêu diệt loạn thần tặc tử dính líu đến Luyện Ngục, đồng thời chuẩn bị kỹ đại quân chống lại Luyện Ngục, quân giới lương thảo phải chuẩn bị đầy đủ, kiểm kê trong kho rõ ràng.
Thiên tử và mấy vị thần sứ thần sắc nghiêm túc, khom người hành lễ:
- Thuộc hạ xin kính nghe lời Thần!
Lâm Duệ cũng hành lễ cùng họ, trong lòng biết giờ trọng tâm của Thứ Gian Cục phải chuyển hướng sang Luyện Ngục.
- Còn về việc phản loạn của hai quận, phải đối xử thận trọng, mau chóng lắng lại.
Đông Vực Sâu vừa nói vừa nhìn sang Lâm Hạo:
- Chỉ huy sứ Thứ Gian Cục Lâm Hạo hành xử lão luyện, cẩn thận, Thần Sứ Giám có thể lệnh làm chiêu thảo sứ Kinh Châu, chịu trách nhiệm lắng lại phản loạn hai quận này.
Lạc Vọng Thư nghe vậy thì vô cùng hoảng sợ. Lúc này Lâm Hạo dù nắm giữ quyền cao trong triều, quyền thế hiển hách nhưng điều này cũng làm hắn trở thành mục tiêu công kích của các phe. Thêm vào nửa năm này, Lâm Hạo liên tục phá các vụ án lớn, dẫn đến rất nhiều thù hận. Hiện giờ thiên hạ này, người muốn giết chết Lâm Hạo không một vạn thì cũng có tám ngàn, tên này ở lại trong Lạc Kinh còn đỡ, có Thần và nàng trấn áp, mới đảm bảo được an toàn.
Nhưng dù là vậy, Lâm Hạo vẫn mấy lần bị tập kích ám sát, mà quy mô lần sau lớn hơn lần trước. Lâm Hạo giờ mới tu vi gì chứ? Mới cấp 6 mà thôi, mới miễn cưỡng đứng vững được trong kinh, nếu ra ngoài kinh thành, đám cao thủ cấp 9 sẽ không có lo lắng gì. Thần giờ để Lâm Hạo xuất kinh bình định là để hắn tự đi tìm chết sao? Nhưng Lạc Vọng Thư nhanh chóng bình tĩnh, ổn định lại.
Thiên tử và hai vị thần sứ còn lại vốn cũng nghĩ như Lạc Vọng Thư, nhưng bọn họ nhớ đến, Thần cho Lâm Hạo vào nội các tham chính thì sao có thể để hắn đi chịu chết chứ? Cho nên Thần làm như vậy chắc chắn là có dụng ý khác.
Lúc này Lâm Duệ cảm giác mi tâm của mình hơi nóng, đó là Hộ Quốc Long Ấn của hắn, hình như có thêm một thứ gì đó trong nó.
Lâm Duệ hơi cảm ứng, ánh mắt nhanh chóng phủ đầy kinh ngạc. Đông Vực Sâu không chỉ tăng thêm quyền hạn Hộ Quốc Long Ấn của hắn, còn ban cho hắn lực lượng bảo mệnh. Đáng tiếc là lực lượng này chỉ duy trì được nửa tháng đến hai mươi ngày, sau mười lăm ngày sẽ yếu dần cho đến biến mất hẳn.
Lâm Duệ không khỏi đau đầu, xem ra nửa tháng đến hai mươi ngày cũng là kỳ hạn Đông Vực Sâu cho hắn! Vấn đề là phản loạn ở phía bắc Kinh châu đã có bàn tay thế lực Luyện Ngục, nói rõ tình thế khó mà giải quyết. Hắn không khỏi nghĩ đến Thiên Hương Thần Sứ mình đã vứt vào Thần Ngục Ty. Hắn hiểu muốn nhanh chóng bình định phản loạn Kinh Châu thì nhất định phải mượn sức vị này.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an