Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 549: tử chiến



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Ngay khi Lâm Duệ toàn lực đối phó phong ba của Hiệp Hội Dược Liên Bang, thì ở cách Lạc Kinh ba ngàn dặm, Vương Thành Hóa ánh mắt vô cùng sắc bén, đầy cảnh giác và kiêng kỵ nhìn người đang mặt chiến giáp của thiên ma đứng trước mặt mình.

- Vô Địch Pháp Vương!

Vương Thành Hóa lập tức nhận ra chiến giáp này, nghe nói là dùng chiến giáp Trí Long cấp 9 của thiên ma cải tạo thành, tên là Cuồng Long, sánh ngang với pháp khí cấp 9 bậc đế! Những năm gần đây, theo thanh danh Vô Địch Pháp Vương vang xa, chiến giáp Cuồng Long này cũng bị Hoàng Thành Ty điều tra rõ.

Điều này làm Vương Thành Hóa lạnh lẽo toàn thân, tia lạnh thấm xương tủy, hắn nắm chặt chuôi kiếm trong tay, thanh âm khàn khàn nói:

- Vô Địch Pháp Vương, ngươi ngăn cản chúng ta là định làm gì?

Nữ nhân trước mặt hắn dù chỉ là cấp 8 vượt đế nhưng pháp khí toàn thân mạnh mẽ, còn có một thần bảo cấp Vực Sâu, còn có năng lực huyết mạch vượt đế nữa, trong mấy năm gần đây có thể nói là ngang dọc bất bại, gần như vô địch!

Trước đó không lâu, vị này thậm chí còn từng giao thủ với thần sứ thứ hai của nước Đại Liêu, nghe nói trận này hai người lưỡng bại câu thương, nhưng thần sứ thứ hai của Đại Liêu sau trận này vẫn chưa từng xuất hiện. Mà vị Vô Địch Pháp Vương tu vi thấp hơn đối phương một cấp nhưng sau trận đại chiến này, nàng ta không chỉ thong dong thoát khỏi Đại Liêu truy sát, còn nửa tháng sau xuất hiện trước mặt mọi người, không có chút dấu tích bị thương nào.

Bây giờ tuy chức vị của nàng xếp cuối cùng trong tam trụ, ngũ sứ, thất vương của Quang Minh thánh giáo nhưng được thế nhân công nhận chiến lực chỉ xếp dưới Minh Vương nắm giữ thánh lôi kiếp hỏa mà thôi.

- Đương nhiên là vì đồng bọn của ta rồi.

Gương mặt của Vô Địch Pháp Vương bao trùm bởi chiến giáp, không để lộ mặt nhưng rõ ràng nàng đang tập trung nhìn về hướng Trấn Hồn Quan ở sau lưng Vương Thành Hóa:

- Giao ra nàng ta, bản tọa tha cho các ngươi một mạng!

Vương Thành Hóa đã sớm đoán được mục đích của Vô Địch Pháp Vương, nhưng sau khi nghe xong cả người căng thẳng, da đầu tê dại. Vị này quả nhiên là đến vì Thiên Hương Thần Sứ, mà mục đích của vị này cũng chỉ có thể là Thiên Hương Thần Sứ.

Trấn Quốc Hầu sau khi bình định hai quận thì đã trực tiếp về kinh, nhưng vị này để lại Thiên Hương Thần Sứ ở lại quận Tuyên Hóa, để cho nàng ta hỗ trợ Vương Thành Hóa chiêu an, khuyên bảo tín đồ Quang Minh thánh giáo nghe theo điều lệnh của triều đình, di chuyển tới châu quận xa xôi.

Đến hôm nay, Vương Thành Hóa mới thu xếp xong công việc ở hai quận, liền tạm chuyển giao hai quận lại cho phó soái, tự mình dẫn theo Thiên Hương Thần Sứ về kinh. Hắn còn là chỉ huy sứ Diệt Ma Cục, ngày thường cũng có vô số việc phải xử lý, không rảnh ở lại Kinh Châu lâu.

Vương Thành Hóa quả thật không ngờ trên đường về kinh lại gặp biến cố như này. Trong lòng hắn không khỏi vô cùng hối hận, sớm biết như vậy không nên mang theo Thiên Hương Thần Sứ cùng về kinh, đến lúc đó dù có bị mất người, hắn cũng không phải chịu trách nhiệm.

Vương Thành Hóa kiên định lắc đầu nói:

- Không thể nào! Thiên Hương là trọng phạm trên thiên bảng của triều đình, ngươi muốn cướp đi nàng ta thì trừ khi là bước qua thi thể chúng ta! Vô Địch! Ngươi phải biết đây là đâu, nơi này chỉ cách Lạc Kinh 3000 dặm, ngươi dám ra tay ở đây thì đừng mong còn sống rời đi!

Chiến long của hắn ở phía sau cũng rống lên một tiếng trầm muộn, đầy bá đạo uy mãnh, chiến ý dâng cao.

Vô Địch Pháp Vương thanh âm âm trầm, có chút tán thưởng nói:

- Hả? Ngươi rất dũng cảm đấy!

Ngay trong nháy mắt này, bóng hình Vô Địch Pháp Vương đột ngột xuất hiện phía trước Vương Thành Hóa.

Theo tiếng nổ vang, Vương Thành Hóa và hai vị võ giả cấp 9 vượt vương bên cạnh cùng bị một cỗ lực lượng vô cùng lớn đánh bay về sau. Vương Thành Hóa miệng trào máu, thân thể như sao chổi trượt dài trên mặt đất, trượt về sau hơn 30 trượng mới dừng lại được. Hắn lúc này vô cùng chật vật muốn đứng dậy nhưng chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn Vô Địch Pháp Vương vẫn đang lơ lửng trên không.

Vương Thành Hóa miệng trào máu, thảm thiết nói:

- Hay, hay cho Vô Địch Pháp Vương, thần bảo Vực Sâu lợi hại thật, quả không hổ danh vô địch!

Hắn sau đó nghiêng đầu ngất xỉu.

Lúc này một đám cao thủ Hóa Long theo sau Vương Thành Hóa cũng sắc mặt tái xanh, bất tỉnh nhân sự. Trong đó có mấy vị hình dáng vô cùng thê thảm, một phần thân thể bị đánh nổ, thất khiếu trào máu.

Chiến long của bọn họ vốn đang nhào về hướng Vô Địch Pháp Vương nhưng cùng động tác cứng ngắc. Bởi vì chủ nhân của chúng đã ngất xỉu, không có ý niệm điều khiển, chúng chỉ có thể bằng bản năng làm việc. Kết quả là đám chiến long này cùng nhanh chóng lùi về sau, bảo vệ chủ nhân của mình.

Chỉ có chiến long của Vương Thành Hóa đã thức tỉnh linh trí, nó một quyền đánh về Vô Địch Pháp Vương phía trước, sau đó thân thể khổng lồ cao đến tám trượng chín của nó bị lực phản chấn mạnh mẽ của Vô Địch Pháp Vương đánh bay ra xa, đồng thời thất khiếu chảy máu, hình dáng vô cùng thê thảm. Sau đó nó không ra tay với Vô Địch Pháp Vương nữa, mà nhào đến bên người Vương Thành Hóa, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn nàng.

Vô Địch Pháp Vương thấy thế không khỏi hơi sững sờ, nhìn về nắm đấm của mình. Vừa rồi nàng đấm ra một đấm vốn chỉ để đánh vỡ trận hình đối phương. Vương Thành Hóa là cấp 8 bậc đế, còn có hai cấp 9 vượt vương hỗ trợ nữa, nếu đánh nhau vẫn có chút khó giải quyết. Nàng vốn không muốn vận dụng thần bảo Vực Sâu của mình, vì để tránh làm kinh động Đông Vực Sâu và đại ti thiên, ngoài ra lần này nàng đi vội nên không mang theo chiến long của mình.

Cho nên trước đó nàng đã lên chiến thuật kỹ càng, chuẩn bị dùng thương đổi thương, trong vòng 20 hô hấp ngắn ngủi giải quyết trận chiến này. Nhưng giờ nàng vô cùng khó hiểu, thầm nghĩ là vì mình đánh giá cao Vương Thành Hóa này hay là tu vi sức mạnh của mình lại lêo cao? Còn có cương lực hộ thể của mình nữa, sao lại mạnh đến mức này? Vừa rồi con chiến long cấp 8 bậc đế thanh thế hung mãnh đấm lên người nàng mà nàng không chút cảm giác, chính mình cũng không vận dụng thần bảo Vực Sâu mà.

Vô Địch Pháp Vương sau đó hiểu ra, bật cười lớn:

- Bước qua thi thể các ngươi sao? Thú vị!

Nàng sau đó không để ý đến đám người Vương Thành Hóa đang nằm im trên mặt đất nữa, đưa tay nắm lấy Trấn Hồn Quan trói buộc Thiên Hương Thần Sứ rồi nhanh chóng bay đi xa.

Chỉ chốc lát sau khi Vô Địch Pháp Vương rời đi, Vương Thành Hóa ung dung “thức tỉnh” ở giữa đám thuộc hạ vây quanh. Hắn được thuộc hạ giúp đỡ, vô cùng “gian khổ” ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, không cam lòng đấm mạnh xuống mặt đất, kêu lên vang dội:

- Đáng giận! Vương mỗ sớm muộn sẽ làm thịt nàng ta, để vị Vô Địch Pháp Vương này phải chịu tội chết!

Trong lòng hắn thì thầm thở dài đầy bất đắc dĩ, dù lần này bảo vệ được tính mạng nhưng việc trọng phạm Thiên Hương Thần Sứ bị cướp đi vẫn rất đau đầu. Nếu phía trên hỏi tội, cũng sẽ không quan tâm chiến lực Vô Địch Pháp Vương như nào, có phải bọn họ có thể ứng phó hay không. Vương Thành Hóa không khỏi suy nghĩ mình nên làm gì để thoát được trách phạt lần này?

- Ma đầu kia thật lợi hại, bản thân quyền pháp vô cùng cao minh, thần bảo Vực Sâu làm nàng ta như hổ thêm cánh, ta vừa rồi đã toàn lực ra tay nhưng vẫn kém chút bị nàng ta đấm một quyền đánh tan nát xương cốt toàn thân.

Lúc này, một vị cấp 9 vượt vương, phó chỉ huy sứ Diệt Ma Cục cũng tỉnh lại, ngẩng đầu lên trời, đầy cảm thán:

- Nàng ta năm năm trước mới gia nhập ma giáo, lúc đó mới chỉ là cấp 6, chỉ dùng năm năm ngắn ngủi lên đến cấp 8 vượt đế, dù cho được sư tôn nàng ta hết lòng nâng đỡ thì cũng có thể thấy tiềm lực và thiên phú mạnh như nào! Khả năng cả Lạc thần sứ thiên phú cũng không bằng nàng ta. Nghe nói nàng ta không chỉ sở trường thần hồn bí pháp và y thuật, còn có thể trị liệu võ tu ma hóa, trợ giúp võ giả cấy thực trang, từ đó mấy năm ngắn ngủi kéo đến một lượng lớn cao thủ, thế lực mạnh mẽ đã không kém bất cứ vị thần sứ nào. Đến mức bây giờ rất nhiều người hoài nghi vị Vô Địch Pháp Vương này là vực ngoại thiên ma.

Vị võ tu cấp 9 vượt vương này khẽ lắc đầu thở dài:

- Quang Minh thánh giáo vốn thanh thế không bằng trước kia, giờ vào lúc này lại xuất hiện anh kiệt như vậy, có thể thấy vận khí giáo này chưa dứt. Tình thế hiện giờ, Luyện Ngục một làn sáng rồi lại một làn sóng công kích Đại Tống ta, còn có vực ngoại thiên ma gây rối, giờ thêm vào ma giáo này, đúng là quần ma loạn thiên hạ.

Vương Thành Hóa nghe vậy không khỏi ghẽ gật đầu, Vô Địch Pháp Vương này là một đại ma, tương lai nhất định là mối họa lớn của triều Đại Tống. Hắn sau đó dứt khoát gửi đi phi thư. Việc Thiên Hương Thần Sứ bị cướp đi, hắn nhất định phải mau chóng báo lên người lãnh đạo trực tiếp là Lâm Hạo. Lần này bọn họ gặp phải Vô Địch Pháp Vương nắm giữ thần bảo Vực Sâu, tội lỗi ở mức nào, trừng trị đến đâu, còn phải nhờ vào vị “ẩn thái tử” này hỗ trợ.

Chừng nửa khắc sau, Lâm Duệ liền từ dị thể biết được chuyện Vô Địch Pháp Vương đã cướp đi Thiên Hương Thần Sứ.

Lúc này, Lâm Duệ đang tham gia một cuộc họp giả lập, hắn và Chu Vân Phi, cùng với người của Cục An Ninh và các vị chức cao trong cục cảnh sát giờ đang bị Hoắc Bang Quốc nghiêm nghị trách mắng.

Lâm Duệ nhìn thấy tin tức dị thể truyền đến thì hơi choáng váng, nhức đầu khẽ vuốt thái dương. Động tác này của hắn làm Hoắc Bang Quốc chú ý đến, nhìn chằm chằm hắn hỏi:

- Thượng tướng Lâm Hạo, liên quan đến việc xảy ra ở trung tâm nghệ thuật quốc gia, ngươi có ý kiến gì không?

Cả đám trong phòng họp giả lập cùng nhao nhao nhìn về hướng thượng tướng Lôi Đình.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an