Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lâm Duệ lấy lại tinh thần, nhìn quanh đám người trong phòng họp giả lập, thanh âm lạnh lẽo:
- Đây không thể nghi ngờ là trách nhiệm của cục cảnh sát! Nguyên nhân là mười năm qua, cục cảnh sát bỏ mặc giới tài phiệt, còn cố ý thả lỏng chấp pháp với bọn họ, làm những nhà tư bản này dần không kiêng nể gì ai.
Lời hắn vừa nói ra làm đông đảo cao tầng của cục cảnh sát, bao gồm cục trưởng Đái Trấn Sơn trợn tròn mắt nhìn thượng tướng Lôi Đình.
Đái Trấn Sơn sắc mặt âm trầm nói:
- Thượng tướng Lâm Duệ, cục cảnh sát chúng ta không kịp phản ứng thì ta nhận, thế Cục An Ninh lúc đó đang làm gì? Theo như ta được biết, trung tâm đặc công của Cục An Ninh cũng có phản ứng đấy nhưng là sau khi đám người Alta Devonshire bị treo thi thể trên cột cờ!
Lúc này thuộc hạ của Chu Vân Phi là Vưu Minh thì cười lạnh nói bồi:
- Lúc trước khi ta tiếp quản trung tâm đặc công, chưa từng lười biếng chậm trễ như vậy, không thể không thừa nhận, lần này trung tâm đặc công và các ban ngành có liên quan quá làm mất mặt Cục An Ninh rồi.
Chớp mắt này, đám thành viên Cục An Ninh sắc mặt khó coi, ánh mắt không vui nhìn xem Vưu Minh. Cho dù là hai vị phó bộ trưởng còn lại cũng phải nhíu chặt mày. Họ đều không khỏi thầm nghĩ Vưu Minh này làm sao vậy, bọn họ và bên cảnh sát đang chơi trò đẩy trách nhiệm, tên này lại ngáng chân đồng đội, chẳng phải là ăn cây táo rào cây sung à?
Vưu Minh thì không thèm quan tâm, hắn đã sắp bị Chu Vân Phi lấy hết chức quyền trong Cục An Ninh rồi, nên giờ vô cùng khó chịu. Lúc này nếu không phải vì mấy bên có liên quan lợi ích với hắn, hy vọng hắn có thể chống đỡ trong Cục An Ninh thêm một thời gian, ít nhiều tạo lực cản cho Chu Vân Phi, thêm vào cần dọn dẹp ít dấu vết còn lại thì hắn đã sớm xuất ngũ, rời khỏi Cục An Ninh rồi.
Lâm Duệ không thèm để ý chút nào, hắn nói với thị trưởng Hoắc Bang Quốc:
- Thị trưởng tiên sinh, theo như tình huống lúc đó, chiến đấu trong đường hầm A33421 không đến 2 phút, dưới tình huống như vậy, dù là Cục An Ninh hay cục cảnh sát đều không kịp phản ứng, mà đây là cấp 9 giao tranh, chúng ta rất khó ngăn cản. Ta sở dĩ cho rằng cục cảnh sát phải chịu trách nhiệm là vì khi trung tâm hành động đặc biệt vì an toàn quốc gia biết Alta Devonshire gây áp lực lên công ty dược Duệ Phương, muốn thâu tóm công ty này thì đã sớm đưa cảnh báo đến, ra lệnh bọn họ dừng toàn bộ hành vi nguy hiểm. Đáng tiếc là cơ quan chấp pháp không đủ lực uy hiếp, không nhận được câu trả lời. Nhưng chúng ta còn gửi cảnh báo cho cục cảnh sát, đề nghị cục cảnh sát phong tỏa xung quanh trung tâm nghệ thuật quốc gia từ trước, vì sao cục cảnh sát không chút hành động? Bọn họ đương nhiên đánh giá thấp sức mạnh Lâm Duệ nhưng sao bọn họ cho rằng Lâm Duệ sẽ không phản kháng chứ? Hơn nữa dù thực lực Lâm Duệ không đủ thì đằng sau còn có Lệnh Hồ Minh Đức nữa mà.
Lâm Duệ vừa nói vừa nhìn Hoắc Bang Quốc, thấy vị này sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn cục cảnh sát.
Cục trưởng Đái Trấn Sơn lông mày cũng dần nhíu lại. Đúng là bọn họ từng nhận được cảnh cáo nguy hiểm, nhưng lúc đó ai thèm để ý chứ, ai sẽ nghĩ Lâm Duệ dám ra tay trong nội thành, tập kích Alta Devonshire chứ? Mấu chốt là đối phương còn có năng lực này! Còn giải quyết chiến đấu chỉ trong 2 phút nữa chứ.
Lâm Duệ hơi ngưng lại, ánh mắt sắc bén nhìn Đái Trấn Sơn:
- Hơn nữa, ta phát hiện 13400 camera trong thành phố vốn nên thay đổi thành Thiên Nhãn số 9, sản xuất năm 4150 rồi chứ. Thiết bị cảm ứng cũng vậy, vốn phải thay hết từ 20 năm trước rồi chứ? Chính phủ thành phố cũng đã trả khoản tiền này, nhưng theo ta thấy, vì sao camera và các thiết bị rađa dĩ thái nguyên tố, camera lơ lửng vẫn là bản cũ 70 năm trước? Cục cảnh sát vì sao không thay mới theo phương án đề ra, vậy số tiền kia đi đâu rồi?
Lúc này một đám thành viên Cục An Ninh hai mắt sáng lên, đáng tiếc đây là hội nghị giả lập, còn có Hoắc Bang Quốc đang nhìn chằm chằm, nếu không cả đám đã giơ ngón tay cái với thượng tướng Lôi Đình rồi. Những lời này của thượng tướng Lôi Đình trực tiếp kết luận trách nhiệm thuộc về cục cảnh sát!
Cục trưởng Đái Trấn Sơn thì hơi hoảng, trán đổ mồ hôi.
Hoắc Bang Quốc thoáng tra một chút, đầy lửa giận và sát ý quét qua đám người của cục cảnh sát:
- Kế hoạch thay camera giám sát là do chính tay ta phê chuẩn. Trung tâm hành động đặc biệt vì an toàn quốc gia lập tức lập ban chuyên án điều tra, nhất định phải điều tra ra tiền thành phố tài trợ đi đâu rồi! Không, kiểm tra toàn bộ chi tiêu của cục cảnh sát những năm qua!
Hắn sau đó gõ bàn nói:
- Trách nhiệm đương nhiên phải truy cứu nhưng việc khẩn cấp hiện tại là làm sao giảm áp lực công chúng? Làm sao tìm ra hung thủ, đưa ra trừng phạt?
Chu Vân Phi nghe đến đây thì làm ra vẻ nghiêm túc, chăm chú suy tư nhưng trong lòng thì bình chân như vại, không chút quan tâm. Hắn biết hung thủ là ai, chính là thượng tướng Lôi Đình bên cạnh hắn!
Chu Vân Phi dù không biết Lâm Duệ làm như nào, nhưng biết vị này là ẩn thái tử của Đại Tống, tên này có thủ đoạn như vậy cũng không quái lạ. Nhưng hắn chẳng lẽ còn có thể giao ra Lôi Đình sao? Làm vậy thì Đông Á và tổng soái thứ nhất xé sống hắn mất! Giờ cũng không phải như lúc hắn mới nhận chức nữa, lúc đó hắn cần Hoắc Bang Quốc mới có thể ngồi vững vị trí.
Giờ Chu Vân Phi quan tâm hơn cả là vì sao tổng soái thứ hai giờ còn chưa tỉnh lại? Đã sắp 8 tháng rồi, thời gian hơi lâu rồi, có thể có vấn đề gì không? Hắn gần đây mượn nhờ mạng lưới Cục An Ninh và tài nguyên Đông Á, tu vi cuối cùng đột phá, lên đến cấp 8, nhưng đường tiếp theo nên đi như nào thì còn cần nhờ tổng soái thứ hai chỉ giáo. Từ Mộng Nhiên tuy là lão sư của hắn nhưng Chu Vân Phi không phải chủ tu huyễn thuật và pháp thuật, con đường tu luyện tiếp theo hắn nhất định phải nhờ ân chủ tổng soái thứ hai chỉ giáo.
Đái Trấn Sơn dưới ánh mắt áp bức của Hoắc Bang Quốc đứng ngồi không yên, ý thức được mình phải nói gì đó:
- Thị trưởng tiên sinh, cục cảnh sát nhất định sẽ toàn lực phá án. Nhưng ngài cũng biết đấy, việc này hơi khó khăn, Lâm Duệ ra tay sạch sẽ, không chỉ có chứng cứ ngoại phạm, mà còn không để lại bất cứ chứng cứ nào, cho nên ta hy vọng chính phủ cho phép chúng ta vận dụng một vài thủ đoạn không chính quy, để tiến hành điều tra các doanh nghiệp dưới trướng Lâm Duệ.
Hoắc Bang Quốc nghe đến đây thì thầm chửi bậy trong lòng. Lâm Duệ kia giải quyết cấp 9 bậc hoàng trong không đến 2 phút đấy. Tên họ Đái này muốn làm gì? Để hắn đi thử đao cho các công ty dược rác rưởi kia à?
Lúc này thượng tướng Lôi Đình nói xen:
- Cục trưởng Đái, hung thủ có thể trong 2 phút giết chết Alta Devonshire, ít nhất là cấp độ nghị viên vinh dự quốc hội, thậm chí có thể là thần sứ! Ngươi đây không phải giải quyết vấn đề, mà là để mâu thuẫn thêm gay gắt! Chẳng lẽ cảnh sát các ngươi không nghĩ đến nếu làm mâu thuẫn gay gắt thêm, các bên đánh nhau quy mô lớn, phá hoại thành thị sao?
Đái Trấn Sơn biến sắc, nhìn về phía thượng tướng Lôi Đình. Đám người còn lại bên cục cảnh sát cũng sợ hãi nhìn theo.
Lâm Duệ thì cười lạnh:
- Bởi vì các vị thất trách, để đám tài phiệt càng lúc càng không kiêng nể gì. Lúc trước còn phát sinh phản loạn của Tinh Hải Quân tiến đánh trụ sở tập đoàn Tấn Hào nữa. Ta cho rằng Lâm Duệ và các công ty dược nếu tiếp tục tranh đấu, rất có thể bộc phát chiến tranh quy mô công ty, lúc đó mười mấy vạn người giao chiến, còn có lượng lớn võ giả Hóa Long chiến đấu, thì ai trong các vị gánh vác được trách nhiệm?
Hắn nhìn hướng Hoắc Bang Quốc nói:
- Ta đã liên lạc với Lâm Duệ, thái độ của hắn cũng tốt, hứa hẹn chỉ cần một vài người tuân thủ quy tắc, như vậy hắn cũng đồng ý làm việc trong quy tắc, không để thuộc hạ chiến đấu trong nội thành. Ngoài ra, hắn cũng đồng ý quyên góp cho quỹ công chức của thành phố 3 tỷ đồng Liên Bang, đồng thời quyên góp thêm cho quỹ vận động tranh cử của thị trưởng ngài nữa, vấn đề là những công ty dược kia…
Thanh âm Hoắc Bang Quốc chắc nịch vang lên:
- Ta sẽ đích thân cảnh cáo bọn họ! Cục An Ninh và cục cảnh sát lập tức phái ra đội ngũ đến đóng cạnh các trụ sở công ty dược, giám sát bọn họ. Thượng tướng Lôi Đình, ta giờ trao cho ngươi quyền điều động lực lượng dân quân bảo vệ căn cứ, từ giờ trở đi, dù là bên nào dám ra tay ở trong nội thành, tiêu diệt bọn họ cho ta!
Lúc này thị trưởng vẫn nhíu chặt mày. Lôi Đình vừa rồi chỉ nhắc đến tránh để mâu thuẫn đôi bên thêm gay gắt nhưng như vậy chưa đủ lắng lại công chúng và truyền thông. Nhất là giờ sắp tuyển cử, tâm tình của hắn càng thêm kém, hận không thể giết người. Nhưng vào lúc này, hắn nhận được tin nhắn riêng của thượng tướng Lôi Đình.
Lôi Đình: Thị trưởng, ngài xem những hồ sơ này.
Hoắc Bang Quốc đầy nghi ngờ nhìn, mới lướt qua phần tiêu đề đã biết đây là hồ sơ xem xong tự xóa, trong lòng hắn càng thêm nghi hoặc. Sau khi hắn mở ra xem thì vô cùng chấn động.
Hoắc Bang Quốc: Đây là thật hay giả vậy? Đây là cơ mật SSS của Cục An Ninh, sao ngươi cho ta xem?
Lôi Đình: Thị trưởng, chúng ta đã điều tra ra gần hết, chuẩn bị 20 ngày sau thu lưới, vì liên quan đến các vị quan chức lớn trong thành phố nên cần ngài chỉ đạo và trợ giúp. Trung tâm hành động đặc biệt vì an toàn quốc gia tốn rất nhiều công sức cho vụ án này, vận dụng rất nhiều nhân lực và tài lực cho nên chúng ta hy vọng nhổ tận gốc gián điệp.
Hoắc Bang Quốc cũng khẽ nhướng mày, tâm tình phấn chấn. Chừng 20 ngày sau, đó là trước khi tuyển cử diễn ra, thời gian không sớm không muộn. Hắn vừa xem hồ sơ, cũng biết điều tra còn lâu mới gọi là kết thúc hoàn toàn, chưa thể móc hết đường dây gián điệp này ra được. Không thể nghi ngờ, thượng tướng Lôi Đình bán cho hắn một nhân tình.
Hoắc Bang Quốc: Rất tốt! Nhất định phải chú ý bí mật, các ngươi hành động như nào, cần ta phối hợp như nào thì có thể liên hệ trực tiếp với ta.
Hoắc Bang Quốc nhìn quét quanh đám người, thầm nghĩ không cần phải họp tiếp làm gì. Hắn thật ra cũng không để ý đến có thể bắt hung thủ hay không, chỉ cần giải quyết tình cảnh khốn khó của mình là được. Sau đó hắn lạnh lùng nhìn Vưu Minh và Đái Trấn Sơn, thầm nghĩ sau khi kết thúc tuyển cử, nhất định phải đá hai người này ra khỏi ban ngành chính phủ, dù là ai khuyên cũng vô dụng. Hai người này năng lực thua xa thượng tướng Lôi Đình, còn một bụng tâm tư, coi hắn là mắt mù hay sao?
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an