Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
- Đây là Vạn Thạch Sơn sao?
Lâm Duệ trước đó từng nghe nói về địa danh này nhưng hắn chưa từng tới đây.
Vương Thành Hóa ban nãy có gửi phi thư cho hắn, nói là võ tu cấp 9 kia, sau khi đột phá vòng vây thì chạy thẳng đến đây.
Lâm Duệ nhìn xuống bên dưới, thấy có hơn 300 đỉnh núi mọc lên lởm chởm như rừng núi đá. Những ngọn núi này, ngọn cao nhất phải đến 800 trượng, diện tích lên đến vài dặm. Đây là mỏ khai thác đá lớn nhất của Lạc Kinh, nghe nói đá kim cương dùng để xây thành Lạc Kinh chính là đến từ đây.
Hắn phát hiện ở một ngọn núi góc đông nam, có một đường hầm đi sâu vào trong, rộng đến mười mấy trượng. Giờ trong đường hầm này không ngừng tỏa ra khói đen, khó mà dò xét được bên trong.
Xung quanh đã có lượng lớn binh mã tụ tập, đã có hơn 300 chiến long, chúng hoặc lơ lửng trên không, hoặc ẩn nấp ở núi rừng xung quanh, đều vô cùng đề phòng, cảnh giác nhìn chăm chú cửa động.
Lâm Duệ ngưng thần nhìn chỗ đó nói:
- Chúng trốn vào đây sao? Nhìn hình dáng của động này hẳn là đã tồn tại từ xưa, đây là đào đường hầm khai thác gì sao, sao lại đào ở đây? Có ai biết biết kếu cấu bên trong không? Đã cho người xuống điều tra chưa?
- Bẩm đại nhân, đấy là đường hầm vào đào thần kim, nghe nói 7000 năm trước mỏ này đã khô kiệt, bỏ hoang rồi. Bởi vì tồn tại đã lâu nên không ai rõ kết cấu trong đó. Khi triều ta khai quốc, có quan phủ vì để đề phòng lưu manh và yêu ma lợi dụng đường hầm này ẩn trốn, nên đã mời mấy vị cao thủ cấp 9 ra tay, chuyển đến cự thạch nặng cả mấy triệu cân đến đóng kín đường hầm này.
Vương Thành Hóa cũng thấy không ổn, mi mày hắn nhíu chặt nói:
- Thuộc hạ từng tự mình dẫn người tiến vào, vì bên trong tràn ngập khói đen, thêm vào có lượng lớn đường hầm đi xuyên các nơi, khó mà xâm nhập nhưng ta nghe được tiếng đào đá vang ra từ bên trong, bọn họ có thể đang đào đường nối với Thiên Uyên hòng chạy trốn nhưng…
Vương Thành Hóa hơi dừng một lát rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo:
- Nhưng đây rất có thể là cạm bẫy. Ta hoài nghi đường hầm này sớm đã bị yêu ma Luyện Ngục chiếm đóng, cải tạo từ lâu rồi. Bọn họ chỉ đang giả vờ để ép ngài xuống thôi.
Hiện tại tình hình như này, đến cả đồ đần cũng biết có vấn đề. Nhưng đám yêu ma này dùng thủ đoạn dương mưu, trong tay đối phương là mảnh Vực Sâu Thần Bi, không lo Trấn Quốc Hầu không dẫm vào bẫy… Nhất là vị này nhận được lệnh của Thần, thu được quyền hành ngập trời, đồng thời cũng phải chịu trách nhiệm thu hồi mảnh Vực Sâu Thần Bi về cho Thần. May mắn duy nhất là nơi này không thấy có ánh sáng Luyện Ngục, hẳn là không thông thẳng được với con đường Thiên Uyên.
Lâm Duệ gật đầu nói nói:
- Như vậy khói đen là gì? Có kiểm tra được thành phần, xua nó đi được không?
Vương Thành Hóa hơi lắc đầu nói:
- Thuộc hạ không rõ. Đã lệnh cho mười vị thuật sư ra tay thổi khói đen đi nhưng khói đen từ bên trong liên tục tràn ra. Chúng ta đã bắt một vài dã thú thử độc, phát hiện khói đen này chỉ hơi độc, tác dụng chủ yếu của nó là che đậy thị giác và linh thức. Thuộc hạ khi tiến thử vào trong đó, cảm ứng linh thức xa nhất là 200 trượng, còn về thành phần cụ thể của khói đen thì còn đang phân tích.
Vương Thành Hóa nói đến đây thì tâm tình thêm trầm trọng. Hai tháng gần đây, hắn gần như tuyệt giao với đại nội tổng quản và chỉ huy sứ Hoàng Thành Ty, triệt để nương nhờ phe cánh sư đồ nhà này. Hắn còn vì họ làm không ít chuyện, triệt để đánh lên nhãn hiệu gia nhập phe thần sứ thứ ba và ẩn thái tử, giờ hắn thật sự không muốn thấy sư đồ này xảy ra chuyện gì.
Vương Thành Hóa lúc này không biết là Lâm Duệ và Lạc Vọng Thư hơi liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai ẩn chứa ý vui mừng.
Lâm Duệ thầm nghĩ đám rác rưởi Luyện Ngục này đúng là biết điều, đúng lúc hắn buồn ngủ thì tặng chiếu manh, vô cùng quan tâm săn sóc a. Hắn hơi nhún vai, đến bên cửa động.
Lúc này, Lâm Duệ lại nhận được tin nhắn của Lý Hàng Long: Tiểu Duệ, không nên vào, chờ chúng ta phân tích thành phần khói đen và quét kết cấu địa tầng bên trong đã, sẽ có kết quả sớm thôi. Đã kiểm tra thấy trong này chôn lượng lớn chất nổ phản vật chất, có thể còn có vũ khí diệt tinh, đây là định lấy mạng ngươi.
Lệnh Hồ Minh Đức cũng nhắn tin tới: Tiểu Duệ, ta thấy đường hầm này nguy cơ bốn phía, là nhắm vào ngươi, ngươi hôm nay nên cẩn thận, không nắm chắc thì đừng vào. Chúng ta phát hiện Minh Vương ẩn núp ở 50 dặm phía nam nơi đó, ngươi phải cẩn thận.
Lâm Duệ không khỏi nhìn quanh, xem ra Lý Hàng Long đã tụ tập cao thủ của Liên Bang đến gần đây.
Lệnh Hồ Minh Đức từ 7 phút trước đã nhắn tin với hắn, Lý Hàng Long lần này triệu tập 13 vị cấp 9 vượt hoàng, chuẩn bị một lần nữa cướp đoạt mảnh Vực Sâu Thần Bi.
Trong đó bao gồm cả dị thể Triệu Dương của Lệnh Hồ Minh Đức, vị ngự sử trung thừa này có một bộ chiến giáp 9SS+ riêng, chuyên cho dị thể sử dụng, đủ để đảm bảo thân phận của mình không bị lộ. Thật ra quan hệ giữa Lệnh Hồ Minh Đức và Triệu Dương ở Liên Bang đã gần như công khai, nhưng giờ Triệu Dương có “lệnh bài miễn tử”, chỉ cần người ngoài không nắm giữ đủ chứng cứ là không thể làm gì.
Còn về Minh Vương kia, Lâm Duệ đã sớm đoán được. Hắn vừa đến đây, “bản con của thánh lôi kiếp hỏa” trong nguyên hạch Vực Sâu hắn liên tục phát nhiệt. Hắn đoán được Minh Vương đang ở gần đây nhưng chưa xác định được vị trí đối phương.
Hôm nay quả thật hào kiệt các bên tụ hội!
Lâm Duệ đương nhiên không định xuống đường hầm ngay, hắn giơ tay hút lấy một chút khói đen, cẩn thận cảm ứng. Không lâu sau, hắn khẽ cười, hóa ra là thứ này!
Ngay lúc này, ở phía chân trời, có mười mấy tia sáng chạy tới. Đó là hai sứ đoàn của Đại Ngụy và Đại Thịnh, do Thôi Bội Bội và Tông Tú Sơn dẫn đầu.
Bọn họ vừa đến gần là lập tức bị hơn 500 võ giả Hóa Long dùng võ ý khóa chặt, còn có mấy trăm máy bắn tên thập nhị tí tru long nỗ cấp 7 và nhị thập tứ tí trấn quốc thần nỗ cấp 8 chỉ vào người. Trong khoảng thời gian ngắn, lục tục có cao thủ và binh mã triều đình tới hội quân, bọn họ còn lấy ra lượng lớn dụng cụ của Cơ Thần Điện.
Thôi Bội Bội lúc này hơi giận dữ hét lên:
- Lạc Vọng Thư!
Lạc Vọng Thư khẽ cười, nói:
- Mấy vị này là khách quý của Đại Tống ta, để bọn họ vào.
Lúc này đám cao thủ Hóa Long mới thu lại võ ý của mình.
Thôi Bội Bội nhanh chóng hạ xuống, liếc nhìn bên trong động quật, rồi nhìn Lâm Hạo nói:
- Khói đen này không có độc, vì sao không sai người vào quan sát? Nếu bị đám người kia đào đường hầm chạy trốn đến con đường Thiên Uyên thì hậu quả khó mà lường được.
Tông Tú Sơn sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
- Lâm đại nhân, đây có thể là cơ hội cuối cùng tìm về mảnh Vực Sâu Thần Bi, xin đại nhân thận trọng ứng phó.
Lâm Duệ khẽ lắc đầu nói:
- Ta đã thu được tin tình báo đáng tin, ở đây chôn lượng lớn chất nổ phản vật chất của thiên ma, nếu không loại trừ được, chỉ sợ cao thủ cấp 7 đi vào cũng phải nằm xuống.
Hắn khẽ nhếch môi, cười nói:
- Nếu hai vị vội vàng thì có thể đi trước thăm dò.
Thôi Bội Bội và Tông Tú Sơn nghe vậy thì chỉ cười mỉa không trả lời. Bọn họ nghĩ đám yêu ma Luyện Ngục rõ ràng là nhắm vào sư đồ Lâm Hạo, bọn họ đầu ngập nước mới đi vào dẫm bẫy hộ sư đồ nhà này. Mà bọn họ lại không phải địa chủ nơi này, mảnh Vực Sâu Thần Bi bị cướp trong địa vực Đại Tống, Đại Tống phải có nghĩa vụ tìm về mảnh thần bi giúp họ! Sư đồ Lâm Hạo nếu không chịu ra sức, chắc chắn Đông Vực Sâu sẽ trừng phạt họ. Cho nên việc này dù như nào cũng không đến phiên họ ra tay.
Lâm Duệ chỉ khẽ lắc đầu, đi vào xe bay của Lạc Vọng Thư.
Hắn lập tức viết ra đơn dược, để Vương Thành Hóa mau chóng chuyển tới, sau đó tự mình điều chế ngay trong xe bay.
- Vương chỉ huy sứ, làm phiền ngươi triệu tập đám thuật sư, thổi hơi thuốc ta làm này vào trong động.
Lúc này, Lâm Duệ không biết là, ở nơi sâu trong đường hầm, có mấy vị hình dáng như người Thiên Cực tinh, đang quan sát từng cử chỉ, hành động của Lâm Hạo.
Trong đó bao gồm phó hội trưởng Blanc của Trường Sinh Hội, ánh mắt hắn vô cùng chăm chú, liệu Lâm Hạo có phải Lâm Duệ không? Muốn xác định việc này rất dễ, chỉ cần xem Lâm Hạo dùng chiến long gì là biết, đây là yếu tố quyết định xem hôm nay kẻ này sống hay chết.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an