Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Thôi Bội Bội và Tông Tú Sơn đồng thời tiến lên đến trước người Lâm Hạo và Lạc Vọng Thư, nhìn kỹ đôi sư đồ này và mảnh thần bi trong tay Lạc Vọng Thư. Bọn họ muốn thấy dấu vết hai mảnh thần bi còn lại nhưng đáng tiếc không có.
Thôi Bội Bội đầy âm u lạnh lẽo nói:
- Lạc Vọng Thư, vì sao chỉ có một mảnh thần bi, hai mảnh còn lại đâu? Sao lại lui ra ngoài?
Lạc Vọng Thư hơi liếc nhìn nàng, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Ta một mình sức yếu, chỉ cướp lại được một mảnh, không thể làm gì hơn? Còn về sao phải lui ra, đương nhiên là vì kẻ địch quá mạnh, Lạc mỗ tự nhận không đánh lại được, thêm vào đang bị ám thương nên đành lùi lại.
Nàng vừa đi về phi liễn của mình vừa nói:
- Ta giờ cần dưỡng thương thế, tụ lại chiêu Thiên Lý Thần Tâm Kiếm trước đã. Thuộc hạ của ta cũng cần thời gian chỉnh đốn nhưng xin hai vị yên tâm, đợi khi ta tĩnh dưỡng ổn thỏa, tinh khí thần viên mãn, đến lúc đó nhất định lại vào liều mình với yêu ma Luyện Ngục một phen, Lạc mỗ nhất định sẽ giúp hai vị đoạt lại mảnh thần bi.
Lạc Vọng Thư cũng không nói dối, ban nãy nàng giao tranh với Minh Vương, tuy thành công đẩy lùi đối phương nhưng cũng bị Minh Vương đánh tổn thương lục phủ ngũ tạng, bị thương không nhẹ. Nàng ánh mắt có hơi trầm trọng, thầm nghĩ phải nhanh chóng phân tích gen bản thân, chế tạo thuốc hoàn thiện gen, việc này không thể trì hoãn lâu hơn.
Lần này nếu không nhờ Lâm Hạo đánh bậy đánh bạ thu được 3 mảnh thần bi, để nàng sử dụng trong 3 tháng thì dù nàng có đánh ra Thiên Lý Thần Tâm Kiếm cũng không phải đối thủ của Minh Vương. Huyết mạch và võ đạo của Minh Vương kia không cao, chỉ cấp 9 bậc hoàng nhưng người này ỷ vào “chí cao thần khí”, dù là thân mang trọng thương, vẫn có lực đối kháng với nàng.
Thôi Bội Bội và Tông Tú Sơn nhìn dáng vẻ biếng nhác của Lạc Vọng Thư, lông mày nhíu chặt lại.
Lúc này, Lâm Duệ giảng giải cặn kẽ cho họ, vừa lau máu trào ra nơi khóe miệng, vừa uể oải nói:
- Hai vị! Chúng ta ở bên dưới bị ba bên vực ngoại thiên ma, yêu ma Luyện Ngục và Minh Vương ma giáo tập kích. Chúng ta dù nỗ lực đánh lui chúng, sư tôn còn may mắn cướp được một mảnh thần bi từ tay Minh Vương nhưng sư đồ hai người chúng ta và đám ngự vệ khách khanh đều bị thương không nhẹ. Cân nhắc đến ba bên đã liên minh, sư tôn ta lại đã dùng chiêu Thiên Lý Thần Tâm Kiếm nên không thể không tạm thời rút lui.
Lâm Duệ nói đến đây thì dậm chân, đầy tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc hai vị không hành động cùng chúng ta, nếu không ba vị thần sứ liên thủ, chân thành hợp tác, chắc chắn có thể lấy lại toàn bộ mảnh thần bi trong tay Minh Vương rồi, đáng tiếc, đáng tiếc! Bỏ lỡ thời cơ rồi! Bỏ lỡ thời cơ rồi!
Thôi Bội Bội và Tông Tú Sơn khi nghe Lâm Hạo liên tục nói “đáng tiếc” thì sắc mặt tái mét, tâm thần chấn động. Đám thuộc hạ của họ sắc mặt tái bệch, trong đó có năm người còn chân run lẩy bẩy. Lời này nếu đến tai Thần của bọn họ, khéo bọn họ sẽ bị lột da mất!
Thôi Bội Bội thậm chí có thể kết luận, chỉ ba canh giờ sau, thiên tử, thần sứ thứ nhất, thần sứ thứ hai của Đại Ngụy nhất định sẽ biết đầu đuôi câu chuyện hôm nay, còn biết rõ lời Lâm Hạo nói. Thêm hai hô hấp sau đó nữa, Thần và đại ti thiên của họ sẽ biết. Đến lúc đó Thần sẽ xử lý họ như nào?
Bọn họ có cơ hội lấy lại mảnh thần bi nhưng vi gắp lửa bỏ tay người, chút tư tâm hại người không lợi mình dẫn đến việc sắp thành lại bại? Đúng là cục diện hết mức rắm chó!
- Còn có thiên tử và thần sứ thứ hai triều ta nữa!
Lâm Duệ trợn tròn mắt lên, diễn bộ giận không chịu được:
- Nếu bọn họ chịu tiếp ứng, phái thêm cao thủ. Dù là mấy vị thần sứ dự bị thôi cũng có thể thành công rồi! Nhưng khi chuyện xảy ra, toàn bộ thần sứ dự bị đều đang có chuyện không thể đến đây, tuyệt đối không phải trùng hợp!
Lâm Duệ không chỉ tức giận mắng chửi, còn đầy phẫn hận bảo hai long vệ cấp 7 của mình mau viết phi thư, trình báo việc này cho Hàn Nguyên Bá biết.
Tông Tú Sơn thầm nghĩ chắc chắn nội bộ triều Đại Tống có vấn đề, mười hai vị thần sứ dự bị, hai mươi bốn vị phó thần sứ đều là cấp 9 vượt hoàng, hoặc chiến lực đến gần cấp 9 vượt hoàng. Ngoài ra còn có lượng lớn đại thần võ tướng, tu vi và huyết mạch mạnh mẽ nữa. Cho dù giờ Đại Tống đang căng thẳng tuần tra vật tư và chuẩn bị chiến đấu, hai mươi bốn vị phó thần sứ phải trấn thủ các phương nhưng khi đôi sư đồ này lâm chiến, không có vị thần sứ dự bị nào tới đây thì tình huống quá quỷ dị rồi!
Để người kinh ngạc là phe phái Lạc Vọng Thư cũng không kém, có mấy vị thần sứ dự bị và phó thần sứ về phe nàng. Ngoài ra sư đệ của Lạc Vọng Thư cũng là một vị cấp 9 vượt hoàng, chiến lực không tầm thường! Nhưng lần này Lạc Vọng Thư tựa như quên mất bọn họ, không điều động tới đây.
Tuy vậy Tông Tú Sơn cũng không hỏi những điều này, chỉ cau mày hỏi:
- Trấn Quốc Hầu, xin hỏi tình huống bên dưới giờ như nào?
Lâm Duệ chần chừ một lát rồi nói:
- Điều này, ta cũng khó đoán được tình huống cụ thể. Đám yêu ma Luyện Ngục bị chúng ta đánh trọng thương nhưng còn mấy chục con yêu ma cấp 9, bao gồm cả đám võ tu mạnh mẽ của Thích Vô Cực không chút ảnh hưởng nữa. Lúc đó ta dùng linh minh thông thiên long cảm ứng, còn cảm thấy khí tức của hai vị cao thủ cấp 9, đến gần thần sứ ẩn nấp gần đó nữa. Minh Vương của ma giáo dù tạm thời bị sư tôn ta đẩy lùi nhưng sư tôn ta dùng Thiên Lý Thần Tâm Kiếm mới đẩy lùi được người này, người này có thánh lôi kiếp hỏa trong tay. Mà ta thấy họ rõ ràng có ý dụ địch, hẳn là bên dưới hang động rất nguy hiểm, không thể không đề phòng.
Tông Tú Sơn nghe vậy thì thêm âm trầm. Theo như lời Lâm Hạo, đám yêu ma bên dưới thực lực cực mạnh, hắn và Thôi Bội Bội chưa hẳn đã ứng phó được. Sâu trong hang động khả năng vô cùng nguy hiểm, giấu diếm sát cơ.
Ngoài ra, Tông Tú Sơn còn có mấy điều nghi ngờ khó hiểu. Mảnh thần bi không phải trong tay yêu ma Luyện Ngục sao? Sao sư đồ Lâm Hạo lại cướp lại được từ tay Minh Vương?
Ngoài ra, đường hầm này là cạm bẫy yêu ma Luyện Ngục bày ra cho sư đồ Lâm Hạo, ba bên vực ngoại thiên ma, yêu ma Luyện Ngục và Minh Vương ma giáo đã liên thủ, vì sao Minh Vương lại bị Lạc Vọng Thư cướp lại mảnh thần bi? Thằng này ngu xuẩn biết bao chứ, hắn lúc nào cũng mang theo mảnh thần bi bên người sao? Tông Tú Sơn tràn đầy suy tư, nhưng cũng không làm rõ được gì, chỉ đành đè xuống nghi hoặc, thần sắc vô cùng chân thành chắp tay nói:
- Trấn Quốc Hầu, ta vừa rồi cảm thấy có ánh sáng Luyện Ngục tỏa ra, có thể thấy đám yêu ma đã đào đường hầm nối với con đường Thiên Uyên rồi. Chúng có thể tùy lúc chạy thoát, nên xin Trấn Quốc Hầu và Lạc thần sứ cố thêm một chút, theo ta và Thôi thần sứ cùng vào tiêu diệt đám yêu ma.
Hắn biết sư đồ Lâm Hạo và Lạc Vọng Thư đã thu hồi mảnh thần bi của Đông Vực Sâu, tiếp đó đã ở thế bất bại, không cần phải liều mạng nữa. Cho nên hắn hạ thấp tư thế, chỉ xin hai vị này vào hỗ trợ. Hắn không mong những cao thủ Đại Tống tử chiến vì họ, chỉ mong Lâm Hạo và thuộc hạ kiềm chế trấn áp chút yêu ma giúp họ.
Lâm Duệ thì chỉ âm thầm cười mỉa, lúc trước khi hắn mời hai vị này xuống cùng thì tư thái của hai vị này không giống bây giờ. Tuy nhiên, hắn không chút lộ ra, chỉ ra vẻ tiếc nuối nói:
- Tông thần sứ, không phải ta và sư tôn không muốn hỗ trợ, tình huống sư tôn ta các vị cũng thấy rồi đấy. Còn về Lâm mỗ, ta vừa rồi tiếp hai đao của Thích Vô Cực, thương thế nặng nề, nội tạng sắp nát. Mà ta thấy đám yêu ma Luyện Ngục rõ ràng nhắm vào Lâm Hạo ta, cho nên xin hai vị hiểu cho, Lâm mỗ giờ nếu không nắm chắc, nhất định không dám tiến vào.
Tông Tú Sơn vẻ mặt thêm tái, tiếp tục chắp tay nói:
- Nếu Trấn Quốc Hầu và Lạc thần sứ không thể đồng hành thì xin hai vị cho ta mượn đám thuộc hạ. Tông mỗ và Thôi thần sứ nhất định đảm bảo, chịu trách nhiệm an nguy của họ.
- Cái này.
Lâm Duệ ra vẻ chần chừ rồi nhìn về phía sau.
Đám cao thủ đều là kinh nghiệm lão luyện, không cần chờ Lâm Hạo đánh mắt ra hiệu, cả đám sắc mặt trắng bệch, khí tức phù phiếm, thậm chí có người còn thất khiếu trào máu, ngã phệt xuống đất, bộ dáng khí huyết chân nguyên suy yếu, thân chịu trọng thương. Trong đó có mấy tên cáo già còn mồm năm miệng mười:
- Ai u, con yêu ma cấp 9 kia đánh ta nặng quá.
- Minh Vương vừa rồi lợi hại thật, thánh lôi kiếp hỏa quả danh bất hư truyền, ta cảm giác bị thương nặng, không có chục năm khó mà khỏi được.
- Còn không phải sao? Vì chống lại thánh lôi kiếp hỏa, nguyên khí của ta tiêu hao sạch, vốn nghĩ tháng này cưới thêm tiểu thiếp, xem ra không được rồi.
Vương Thành Hóa, chỉ huy sứ Diệt Ma Cục âm thầm cười lạnh, bọn họ trước đó là bị Thần và Thần Cung đè lên, buộc phải liều mạng tiến vào, giờ việc gì phải chịu nguy hiểm sinh mạng tiến vào chứ? Còn về cái gì mà “phụ trách an nguy”, nghe thôi thì được, chớ có tin. Một khi tiến vào, hai người này sẽ sai phái họ như nào chứ? Ngoài ra, nếu gặp phải Minh Vương thật, Tông Tú Sơn và Thôi Bội Bội có thể bảo vệ được họ sao?
Tông Tú Sơn quay lại nhìn phía sau, hắn cũng không trông cậy vào đám cao thủ mới đi ra, ngay vừa rồi, có không ít cao thủ Đại Tống mới tới, còn chưa phải đánh trận nào.
Lâm Duệ lại bật cười nói:
- Tông thần sứ, này làm khó ta rồi. Binh quyền triều ta sao có thể dễ dàng giao cho người khác được? Hơn nữa giờ mảnh thần bi này cũng không thể có sai sót được. Tông thần sứ, chuyện này đã vượt quá quyền lực và trách nhiệm của ta, đợi ta gửi thư hỏi ý Thần Cung xem thế nào đã.
Hắn sau khi nói xong thì ra vẻ viết công văn xin chỉ thị thật.
Thôi Bội Bội trước đó không nói gì, giờ thì khó mà nén được khó chịu trong lòng, nàng quay qua nhìn cửa động, phẩy tay áo nói:
- Được rồi! Tông Tú Sơn, người ta rõ ràng đã muốn đứng xem, thả dây câu cá, ngươi còn nhờ họ làm gì chứ?
Nàng lập tức tiến lên trăm trượng, tiến vào bên trong. Nàng đang lo nếu tiếp tục trì hoãn, mảnh thần bi sẽ mất thật. Lần này dù không cướp lại được, nàng cũng nhất định phải làm ra vẻ đã toàn lực hành động.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an