Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 623: tức giận



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Đa tạ minh chủ manhdung1801 đã đề cử truyện ^^

Gần như cùng lúc, trong một đình nghỉ phía đông của Thần Cung, Hàn Nguyên Bá trình phi thư Lâm Hạo gửi lên cho đại ti thiên.

Đại ti thiên cũng không nhận lấy, hắn chỉ hơi nhìn lướt đã hiểu rõ nội dung phi thư.

- Bọn họ đã thu hồi được mảnh thần bi của Đông Châu chúng ta rồi sao? Là lấy lại từ tay Minh Vương à?

Đại ti thiên đầy bất ngờ nhíu mày nói:

- Cụ thể là như nào vậy?

Ba tháng trước, đại ti thiên từng kết luận sư đồ Lâm Hạo rất khó thu hồi ba mảnh thần bi. Hắn trước đó tuy từng đưa ra kết quả quan tinh là ba mảnh thần bi ở quanh Lạc Kinh 5000 dặm, nhưng vấn đề là phạm vi này quá rộng, dù có triệu tập toàn bộ binh mã Đại Tống cũng không thể phong tỏa kín được.

Nhất là đám yêu ma trong Luyện Ngục, như là đám chuột đất vậy, đào hang khắp nơi, rất khó đề phòng. Lại thêm cao thủ cấp 9 vượt hoàng trở lên có thể tự do ra vào đại quân, thậm chí một lần độn pháp đi xa vạn dặm. Chính vì vậy nên mới cần cao thủ ngang cấp tọa trấn, để chúng cảm thấy kiêng kị, nếu không ít nhất cũng phải dùng đến “phó thần sứ” mới hạn chế được một chút.

Dưới tình huống này, trừ khi là Thần thức tỉnh 30 đến 50 ngày liên tiếp, dùng thần lực của mình rà soát thiên địa, bài trừ từng chút một, nếu không họ rất khó tìm ra được mảnh thần bi.

Đại ti thiên không ngờ là yêu ma Luyện Ngục lại chủ động nhảy ra, vì dụ sát Lâm Hạo mà không tiếc dùng đến “mảnh thần bi” để làm mồi nhử. Theo như hình ảnh truyền về từ cửa sông Kinh Đông, còn có đủ loại tin tức tình báo đại ti thiên nắm giữ, ba mảnh thần bi rất có thể nằm trong tay Luyện Ngục.

Đại ti thiên không ngờ tới là sư đồ Lạc Vọng Thư giẫm vào cạm bẫy Luyện Ngục giăng sẵn còn có thể an toàn quay về, không chỉ vậy, còn mang về một mảnh thần bi nữa. Nhưng vì sao lại là lấy từ tay Minh Vương?

- Sư tôn mời xem!

Hàn Nguyên Bá còn lấy ra một phi thư, đi kèm với nó là một vật như bút lông, trình lên đại ti thiên:

- Đây là thuộc hạ của ta tham gia trận chiến đó gửi phi thư về, có ghi lại tường tận tình cảnh lúc đó. Chỉ huy sứ Vương Thành Hóa còn dùng bút quay phim thu được của thiên ma, ghi hình lại.

- Vương Thành Hóa sao?

Đại ti thiên biết người này, là đương nhiệm chỉ huy sứ Diệt Ma Cục, là một vị cấp 8 bậc đế, vốn là đại thiên quan tam phẩm tiền đồ vô cùng. Nếu không phải xảy ra chuyện Thiên Hương Thần Sứ bị cướp mất thì người này trong một năm có thể tăng lên phó thần sứ nhị phẩm, tới trấn áp một vùng. Nhưng vì án Thiên Hương Thần Sứ bị cướp mất, qua án này mới thấy được người này lão luyện quan trường, xảo trá tàn nhẫn và thiếu trung thành với Thần. Hắn sau đó đưa tay hút lấy bút quay phim và phi thư trong tay Hàn Nguyên Bá.

Đại ti thiên đầu tiên là đọc phi thư rồi thành thạo chiếu video ra xem. Nhưng loại bút quay phim này, dù là loại cao cấp ở thiên ma thì dưới tình hình Lạc Vọng Thư và Minh Vương giao tranh, khả năng quay chụp cũng có hạn. Dưới tình huống đó, cho dù là thiết bị cao cấp nhất của thiên ma cũng không thể quay rõ được.

Đại ti thiên rơi vào suy tư nói:

- Nói như vậy, mảnh thần bi ở trong tay Minh Vương sao? Lâm Hạo nói Minh Vương và Luyện Ngục có cấu kết rõ ràng nói quá lời rồi.

Đương nhiên, nếu mảnh thần bi thật ở trong tay Minh Vương thì thứ Luyện Ngục lấy ra là hàng giả! Khả năng này rất lớn, đám yêu ma Luyện Ngục quả thật có năng lực làm giả.

Còn về vì sao Lâm Hạo nói Minh Vương và Luyện Ngục có cấu kết, mục đích hẳn là khuếch đại chiến lực kẻ địch, từ đó dễ đẩy trách nhiệm.

Đại ti thiên hiểu đây là chuyện thường tình, Lâm Hạo này rõ ràng không muốn tiếp tục tiến vào bên trong hang động, mạo hiểm tiếp. Nhưng tính chất khác với Vương Thành Hóa, sư đồ Lâm Hạo, Lạc Vọng Thư đã thể hiện trung thành của họ, làm hết chức trách. Lúc trước, việc mảnh thần bi bị cướp thật ra cũng không phải trách nhiệm của đôi sư đồ này, hai người này lúc đó là bị vạ lây.

Hàn Nguyên Bá khom người nói:

- Sư tôn minh giám! Cho nên tình thế giờ rất phức tạp, xin sư tôn đưa ra chỉ thị.

- Ta hiểu ý của ngươi. Lâm Hạo và Lạc thần sứ có thể sẽ tiếp tục toàn lực hành động nhưng bọn họ nhất định sẽ lấy ổn làm chủ.

Đại ti thiên xoa mi tâm, thầm nghĩ nếu không thể thu được hai mảnh thần bi còn lại, như vậy Đại Tống vẫn mất mặt mũi nhưng chắc chắn đôi sư đồ này sẽ không mạo hiểm nữa. Cho dù là hắn cũng không thể cưỡng chế hay trách phạt nặng hai người này. Hai người này rõ ràng vừa trải qua ác chiến vì Thần, đổ máu vì Thần, còn bị thương nặng, liều cả tính mạng bản thân.

Còn về Lâm Hạo xin chỉ thị, nói Tông Tú Sơn muốn xin lĩnh cao thủ cấp 8, cấp 9 của Đại Tống vào trong hang động đó thì không thể nào. Đó là căn cơ của Đông châu, là tài sản của Thần, sao có thể dễ dàng giao cho người ngoài chứ?

Đại ti thiên khẽ thở dài nói:

- Cũng không thể trách họ, biết rõ là cạm bẫy còn phải giẫm vào.

Ánh mắt hắn run lên, áo bào hơi phồng:

- Như vậy Lâm Hạo nói thần sứ dự bị hoặc từ chối không đến, hoặc không nghe lệnh, dây dưa kéo dài là sao? Đông Châu ta không lấy ra được mấy vị cấp 9 vượt hoàng sao?

- Sư tôn, hai mươi bốn vị phó thần sứ đều phải trấn thủ địa phương, vừa đúng lúc tình thế hiện giờ hỗn loạn, đám phó thần sứ quả thật không dám rời đi vị trí. Lúc xảy ra chuyện, đại quân Luyện Ngục rục rịch trên con đường Thiên Uyên, làm mấy vị thần sứ dự bị canh giữ nơi đó không dám rời đi. Còn về các vị đại thần trong triều, Lâm Hạo không có quyền quản thúc các vị quan lớn trên tam phẩm, còn về trong quân, Lạc thần sứ có thể điều động cường tướng nào cũng đã điều động rồi.

Hàn Nguyên Bá cau mày nói:

- Lâm Hạo nói đến từ chối không đến, không nghe lệnh, dây dưa kéo dài chủ yếu là để chỉ thần sứ dự bị thứ nhất, thứ hai và thứ sáu. Nhất là thần sứ dự bị thứ nhất, trước đó còn cố tình triệu hoán linh minh thông thiên long Lâm Hạo cần dùng.

Hắn suy nghĩ câu nói này của mình đã xứng đáng với ngân phiếu 100 nghìn lượng mà Lâm Hạo kẹp trong phi thư.

Đại ti thiên cười lạnh nói:

- Ngu xuẩn! Không hiểu đại cục!

Đại ti thiên không ngại thần sứ và thần sứ dự bị cạnh tranh với nhau, thậm chí còn cổ vũ việc này. Nhưng nếu vì việc nội đấu mà làm hỏng việc của Thần thì là vượt quá giới hạn rồi! Nhất là thần sứ thứ hai, tầm nhìn có chút nhỏ rồi! Lúc trước hắn còn khen ngợi thần sứ thứ hai dụng tâm điều tra tình hình các kho quân lương, khí giới, giờ lại như này.

Hàn Nguyên Bá thầm nghĩ đây là mục đích của Lâm Hạo, hắn chắp tay nói:

- Đáng lưu ý là rất nhiều thuộc hạ của Lạc thần sứ cũng án binh bất động, không tham gia trận chiến ban nãy.

Đại ti thiên hơi nhíu mày, nhìn xuống Lạc Kinh khổng lồ bên dưới:

- Là thiên tử và các vị thần sứ kiềm chế lẫn nhau, không dám điều động a!

Hắn biết thiên tử và thần sứ thứ hai mượn cớ tuần tra, triệt hạ mười mấy vị quan lớn tam, tứ phẩm dưới trướng Lạc Vọng Thư, còn quét đi mấy sản nghiệp của vị này nữa. Vì liên quan đến thần sứ tranh đấu với nhau nên đại ti thiên từng nhìn hồ sơ mười mấy người này. Bình tâm mà xét thì mười mấy người này sai lầm không lớn, sai sót là do người đi trước, những người này chỉ là quá bảo thủ, không kịp thời xử lý mà thôi.

Thần sứ thứ ba cũng chỉ đành gia tăng thêm phòng bị, thêm phần cẩn thận. Đám cao thủ dưới trướng nàng án binh bất động cũng có thể hiểu được, hẳn là để đề phòng thiên tử và thần sứ thứ hai thừa cơ. Nhưng có thể thấy nội đấu trong triều Đại Tống đã vượt quá giới hạn rồi!

Đại ti thiên nghĩ đến đây, xoay người nói:

- Lâm Hạo ba lần nhắc đến thần sứ dự bị thứ mười một Thân Đồ Vinh và thần sứ dự bị thứ mười hai Tư Đồ Tú, rõ ràng là muốn giải nguy cho hai người này. Ta cẩn thận nghĩ lại, để hai người này trấn thủ con đường Thiên Uyên cũng có chút lãng phí, ngươi điều họ đến Vạn Thạch Sơn đi. Nói cho sư đồ Lâm Hạo biết, để bọn họ tiếp tục phấn đấu, đừng phụ mong chờ của Thần!

Hàn Nguyên Bá nghe vậy thì biến sắc, vội nói:

- Nhưng làm như vậy thì hai người Thân Đồ Vinh, Tư Đồ Tú sẽ mang ân đôi sư đồ Lâm Hạo, Lạc Vọng Thư.

Hơn nữa dù hai người này tới đó cũng không thể cam đoan mang về mảnh thần bi được.

Đại ti thiên phẩy tay áo, ánh mắt sắc bén:

- Cũng không có gì không tốt cả. Ngươi không thấy lời Lâm Hạo nói trong phi thư sao? Lạc Vọng Thư nói Minh Vương trước đó đã bị thương nặng, lại bị kiếm khí của nàng đánh thương nội tạng, giờ lại là mục tiêu công kích của các bên!

Hàn Nguyên Bá lập tức hiểu ra, mục đích của đại ti thiên không còn là hai mảnh thần bi nữa mà là Minh Vương!

Minh Vương Ân Thiên Thu mới tiếp nhận ngôi Minh Vương được mười ba năm, nếu người này chết, Quang Minh thánh giáo nhất định rơi vào nội loạn, trong mấy năm tới không thể gây hại, giúp Đại Tống tập trung được nhiều binh mã đối phó yêu ma Luyện Ngục hơn. Nhưng có một việc, Hàn Nguyên Bá nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao ba mảnh thần bi lại trong tay Minh Vương, nếu như vậy, hắn chạy tới hang động đó làm gì? Là nhàn đến trứng đau à?

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an