Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
- Minh Vương điện hạ! Mấy ngày trước, Minh Vương đời trước vẫn lạc ở Vạn Thạch Sơn, nguyên nhân cái chết đến giờ vẫn chưa tra rõ, đây là nhục nhã với giáo ta, làm tín đồ trên dưới trong giáo vô cùng đau buồn.
Chiến Thiên Pháp Vương Phí Dịch thần sắc bi thương, một bộ oán trời trách đất rống lên:
- Mấy ngày trước, Hoàng Thành Ty Đại Tống có đưa ra thông cáo là Minh Vương chết do Lạc Vọng Thư và Lâm Hạo vây giết nhưng theo như ta được biết, Minh Vương đời trước là vì liên tục giao thủ với Vô Địch Pháp Vương và Thiên Hương Thần Sứ, nên thân mang trọng thương, cuối cùng vẫn lạc ở Vạn Thạch Sơn. Chuyện này từ việc Minh Vương liên tục gửi phi thư cầu viện làm chứng! Hai tháng qua, Minh Vương đời trước đã gửi bảy phi thư cầu viện, trong thư nói rất rõ ràng là Thiên Hương và Vô Địch, hai tên phản nghịch này dám tấn công cấp trên, tập kích vị này. Chuyện này bằng chứng như núi, thuộc hạ xin Minh Vương điện hạ mau chóng bắt lấy hai tên lòng lang dạ thú, phát rồ phản nghịch, báo thù rửa hận cho Minh Vương đời trước!
Gương mặt Lâm Duệ giấu sau thiên ma long giáp không khỏi căm tức, ngươi muốn báo thù cho Minh Vương, định tìm ai báo thù đây? Lúc đó là Lạc Vọng Thư đánh ra Thiên Lý Thần Tâm Kiếm, cho Ân Thiên Thu một đòn trí mạng nhưng khi đó Lâm Duệ và Vô Địch cũng có tham gia. Giờ đi đâu báo thù cho Ân Thiên Thu đây? Tự hắn đánh hắn à?
Nhưng không đúng, Lâm Duệ nhớ kỹ Chiến Thiên Pháp Vương này trước đó cũng theo Minh Vương tới Lạc Kinh mà. Nhưng sau biến cố ở Thần Lâm Cung, người này hoàn toàn mai danh ẩn tích, trong vòng mấy tháng biến đâu không chút lộ diện.
Mà hai tháng này Ân Thiên Thu đã gửi đến bảy phi thư cầu cứu à, thế mà trong Quang Minh thánh giáo không ai chú ý tới, không ai đi cứu viện sao? Còn có Chiến Thiên Pháp Vương này nữa, lúc đó hắn hẳn là cũng ở gần Lạc Kinh, vì sao lúc đó không đi cứu viện, giờ lại ra vẻ bi phẫn như này chứ?
Lâm Duệ quét qua mọi người, sau đó dần hiểu ra. Mục đích của Chiến Thiên Pháp Vương không phải là chân tướng cái chết của Ân Thiên Thu mà là ngăn không cho Vô Địch Pháp Vương nắm quyền lớn.
Lâm Duệ âm thầm phát lạnh, tâm tình nhanh chóng tỉnh táo lại. Từ tình cảnh Ân Thiên Thu lúc trước, có thể thấy bao gồm cả Thiên Hương, toàn bộ cao tầng trong giáo này đều có tâm tư phản loạn! Nếu mình làm những người này bất mãn, quá nửa sẽ rơi vào kết cục như Ân Thiên Thu!
Tài Quyết Thần Sứ Trang Pháp Thiên chủ động tiến lên, hắn chăm chú nhìn Minh Vương trong thiên ma long giáp. Trang Pháp Thiên tương đối bất mãn với việc Minh Vương che giấu thân phận, nhưng vị này có quang minh ấn, không thể ngụy trang làm giả, lại có hai đời Quang Minh Hiền Chủ đảm bảo, nói là Minh Vương quả thật vì nguyên nhân bất đắc dĩ, không thể lộ thân phận, Trang Pháp Thiên và một đám thần sứ, pháp vương, cũng chỉ đành đè xuống nghi hoặc trong lòng.
Trang Pháp Thiên hơi khom người, vẻ mặt trầm trọng:
- Điện hạ, trước khi ngài kế vị, ta và hai vị phó giáo chủ, các vị thần sứ, còn có Hộ Giáo Pháp Vương từng cùng bàn bạc, mấy vị này đồng ý trao quyền cho ta, do Tài Quyết Thánh Đường điều tra nguyên nhân cái chết của Minh Vương, cùng với việc Vô Địch và Thiên Hương làm phản, dính líu đến án giết giáo chủ. Án này đã có chứng cứ xác thực, xin điện hạ xử trí.
Lúc này bên trong Đại Minh Đường có gần một nửa trong thất vương và hồng y chủ tế lạnh lùng nhìn Vô Địch Pháp Vương. Bọn họ thực chất không quan tâm đến cái chết của Minh Vương Ân Thiên Thu lắm, nhưng nếu có thể dùng tội danh giết giáo chủ để ngăn cản Vô Địch Pháp Vương tay nắm quyền to thì đám người vui lòng thấy việc này.
Ngay cả Lâm Duệ cũng tim đập thình thịch, hắn quả thật đã đáp ứng Vô Địch Pháp Vương, sau khi lên chức Minh Vương thì sẽ sắc phong vị Vô Địch này làm nhiếp chính phó giáo chủ. Vấn đề là khi đó hắn bị cưỡng ép và cũng không muốn làm Minh Vương này. Giờ Vô Địch thân mang tội, chính mình xử lý theo quy củ cũng không làm trái với ước hẹn ban đầu. Hắn hơi suy tư rồi bình tĩnh nhìn về Thiên Hương Thần Sứ và Vô Địch Pháp Vương:
- Thiên Hương Thần Sứ, Vô Địch Pháp Vương, hai ngươi có lời gì muốn nói không? Những lời Chiến Thiên Pháp Vương nói có phải sự thật không? Hai ngươi có nhận tội không?
Thiên Hương Thần Sứ nghe vậy thì thần sắc bình thản chắp tay nói:
- Điện hạ, Thiên Hương có thể thề với thần hỏa, bản thân chưa từng đụng một ngón tay nào lên người Ân Thiên Thu!
Nàng quả thật chưa từng ra tay, chỉ là dẫn Vô Địch đi tìm giáo chủ mà thôi, như này cũng không phạm quy mà? Còn về Vô Địch làm gì thì liên quan gì đến nàng chứ?
Vô Địch Pháp Vương thì như đã tính trước, chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Quả thật có chuyện này. Nhưng ngày xưa Ân Thiên Thu nhận được quang minh ấn là nhờ Vạn Tâm lão nhân giở thủ đoạn, thâu thiên hoán nhật mới được! Ta và sư tôn của mình - Trình Tạo Thiên chưa bao giờ thừa nhận kẻ kia là Minh Vương, hắn không xứng! Như vậy sao có thể nói là dưới giết trên được chứ? Lý mỗ tập kích hắn cũng là để trả lời cho 790 nghìn giáo chúng bị hiến tế chết thảm trên đảo Xích Hồng.
- 790 nghìn giáo chúng bị hiến tế chết thảm trên đảo Xích Hồng là sao vậy? Là có chuyện gì xảy ra?
Lâm Duệ có chút nghi hoặc, ánh mắt sắc bén nhìn Tài Quyết Thần Sứ và Thiên Hương Thần Sứ:
- Truyền thừa thánh hỏa còn có thể gian lận được sao?
Hai người này một phụ trách giáo pháp, một phụ trách thu thập tin tình báo cho giáo.
Thật ra Lâm Duệ đã biết tất cả, Cục An Ninh thẩm thấu vào Quang Minh thánh giáo rất sâu, hiểu rõ sự vụ trong giáo này, còn lập cả hồ sơ về các vị tam trụ, ngũ sứ, thất vương.
Thiên Hương Thần Sứ sắc mặt chăm chú, hơi khom người, lời ít ý nhiều thuật lại thảm án ở đảo Xích Hồng và sự việc lúc truyền thừa thánh hỏa đời trước.
- Là vì việc này nên đông đảo giáo chúng mang nghi vấn với truyền thừa, cũng vì vậy chất vấn Ân Thiên Thu không xứng làm quang minh chủ.
Thiên Hương Thần Sứ còn chưa nói hết lời, Lâm Duệ đã đấm mạnh “Ầm!” một cái vào lan can. Tiếng vang rõ mạnh làm chấn động mọi người trong Đại Minh Đường.
Thanh âm Lâm Duệ còn như sấm nổ, đinh tai nhức óc:
- Truyền thừa thánh hỏa liên quan đến truyền thừa giáo thống trong giáo! Các vị đều là bậc trụ cột trong giáo, sao có thể ngồi yên bỏ mặc như vậy chứ? Thảm án ở đảo Xích Hồng nghe mà làm người run sợ, Quang Minh thánh giáo chúng ta chẳng lẽ là tà giáo sao? Tín đồ nguyện ý thờ phụng giáo ta, thờ phụng thánh hỏa là vì mong muốn ánh sáng tốt đẹp trong tương lai, chứ không phải là bị người mang đi hiến tế! Đây quả là hành động phát rồ, người thần căm phẫn!
Đám người Vạn Diễm Cư Sĩ nhất thời yên lặng không biết phải nói sao.
Tài Quyết Thần Sứ Trang Pháp Thiên nhíu chặt mày nói:
- Minh Vương điện hạ, các vị phó giáo chủ, thần sứ trước đó cũng từng trao cho Tài Quyết Thành Đường nhiệm vụ điều tra Vạn Tâm lão nhân giở thủ đoạn khi truyền thánh hỏa mười ba năm trước, đồng thời tra rõ án hiến tế ở đảo Xích Hồng.
Lâm Duệ thì âm thầm cười lạnh, sao trước đó không tra chứ? Hắn chỉ khẽ gật đầu, trầm lạnh nói:
- Hai chuyện này nên điều tra rõ, Tài Quyết Thánh Đường nhất định phải toàn lực điều tra, cho 3 tỉ tín đồ một câu trả lời.
Thanh âm của hắn đầy đanh thép:
- Còn về việc Vô Địch Pháp Vương và Thiên Hương Thần Sứ tập kích Ân Thiên Thu, ta nghĩ phải chờ tra rõ hai án này đã rồi xử lý tiếp. Dù cho như nào, tự giết lẫn nhau, công kích đồng bào cũng là làm trái giáo pháp, không thể phóng túng được.
Trang Pháp Thiên nghe vậy thì không khỏi sững sờ, ngẩng đầu nhìn hướng Minh Vương, như là một lần nữa hiểu thêm về vị Minh Vương này.
Minh Vương muốn tra án Vạn Tâm lão nhân thao túng truyền hỏa và án hiến tế ở đảo Xích Hồng trước, là muốn gạt bỏ tính chính thống của Ân Thiên Thu, từ đó bảo toàn cho Vô Địch và Thiên Hương. Cùng lúc đó, vị này cũng không coi nhẹ Quang Minh giáo luật. Theo như thanh âm, vị này hình như còn rất trẻ, nhưng rất công chính, biết rõ trái phải.
Trang Pháp Thiên một lần nữa khom người, nói đầy cung kính:
- Thuộc hạ nguyên nghe pháp chỉ của Minh Vương.
Vô Địch Pháp Vương Lý Vi Lương cũng híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Hạo, sau đó hừ nhẹ, nháy mắt với bên cạnh.
Thiên Đao Pháp Vương Võ Vô Song lúc này đứng ra khỏi đám người, ôm quyền nói:
- Minh Vương điện hạ, hiện tại tình thế thánh giáo chông chênh, hiện giờ nguy cơ bốn phía, nếu không cẩn thận có thể phải đối diện diệt vong. Điện hạ ngài mới nhận chức, tu vi hiện giờ cũng yếu, còn chưa rõ tình thế trong giáo, Võ Vô Song ta cả gan xin Minh Vương điện hạ sắc phong Vô Địch Pháp Vương làm nhiếp chính phó giáo chủ, tạm thay điện hạ quản lý thánh giáo cho đến khi ngài lên cấp 9.
Võ Vô Song vừa nói hết lời, cả đám vô cùng khó tin, khiếp sợ nhìn vị đại hán cao lớn này. Ánh mắt của họ tràn ngập bất ngờ và khó mà tin nổi, cũng đang đầy giận dữ, họ thầm nghĩ lão pháp vương này đảo hưởng Vô Địch Pháp Vương từ khi nào vậy? Là vì sao vậy?
Vạn Diễm Cư Sĩ còn không chờ Võ Vô Song nói hết lời, đã cắt ngang:
- Không được! Điện hạ, những lời này của Võ Vô Song quá hoang đường, tội danh của Vô Địch Pháp Vương còn chưa hết, nàng còn chưa chịu trừng phạt, thần giáo sao có thể để một trọng phạm tàn sát đồng bào lên nắm quyền nhiếp chính được chứ? Sao có thể như vậy chứ?
Lúc này, cả đám tế tự trong Đại Minh Đường đã xôn xao bàn tán, tràn đầy tức giận.
- Điện hạ, không thể, Vô Địch Pháp Vương mới vào giáo ta được 6 năm, với tư lịch như này, nhận chức pháp vương đã là miễn cưỡng, tư cách gì làm đến phó giáo chủ chứ?
- Đúng như lời giáo chủ nói, Vô Địch có phải phạm thượng hay không còn chưa tra rõ, nhưng nàng ta tàn sát đồng bào là sự thật.
- Giáo chủ sao có thể để một kẻ mang tội làm phó giáo chủ được chứ? Hai chữ nhiếp chính này trước giờ chưa từng có, xin giáo chủ nghĩ lại.
- Minh Vương điện hạ! Vô Địch Pháp Vương làm việc ngang ngược bá đạo, nếu để nàng ta nắm quyền nhiếp chính, chỉ sợ trên dưới giáo ta nhân tâm ly tán.
Không chỉ các vị hồng y chủ tế, rất nhiều thần sứ, pháp vương, ngay cả Vạn Lôi Nguyên Quân và Quang Minh Hiền Chủ cũng nhíu chặt mày lại. Bọn họ không muốn thấy Lý Vi Lương nắm quyền chưởng giáo, đẩy Quang Minh thánh giáo vào chiến tranh vĩnh viễn, cũng không muốn thấy Lý Vi Lương cảm thấy lòng người khắc bạc, quyết tâm đứng ra tự lập.
Lâm Duệ thì ngồi trên cao, một vẻ khó mà lựa chọn nhìn về Vô Địch Pháp Vương. Ngươi có thể để ta tuân thủ hứa hẹn nhưng ngươi không thể để ta bỏ mặc ý kiến mọi người mà làm bừa được.
Lý Vi Lương thần sắc ung dung, bình tĩnh tự nhiên, cho đến khi thanh âm bàn tán hơi dừng, nàng lúc này mới nhìn về Thần Kiếm Pháp Vương Thi Tuyệt.
- Thần Kiếm Pháp Vương! Hôm nay vì sao ngươi lại đến chậm Quang Minh Đại Hội, sắc mặt còn sầu lo như vậy?
Thần Kiếm Pháp Vương Thi Tuyệt tâm tình đã hỏng bét, nên chắp tay nói ngay:
- Minh Vương điện hạ! Thuộc hạ nhận được tình báo, thần sứ thứ hai của Đại Thịnh vừa dẫn theo năm vị thần sứ dự bị, bảy vị phó thần sứ và mười lăm vị tiết độ sứ phía bắc triệu tập binh mã, càn quét “Bắc Thịnh Giáo Khu” của thánh giáo ta. Khi Thần Sứ Giám bọn họ định ra kế hoạch này thì vô cùng bí mật, điều binh khiển tướng, tăng cường quân bị, hôm nay sở dĩ ta tới chậm là vì an bài ứng chiến trong giáo khu. Thế nhưng giáo khu thế nhỏ lực yếu, khó mà chống được đại quân của Đại Thịnh càn quét, cho nên xin Minh Vương điện hạ và tổng đàn mau chóng điều viện quân đến giúp đỡ.
Giờ khắc này, Đại Minh Đường hoàn toàn yên lặng, nghe được cả tiếng kim rơi. Lần này, Đại Thịnh phái đại quân càn quét, mạnh như một nửa Quang Minh thánh giáo rồi!
Thiện Tài Thần Sứ Triệu Trùng Lăng vô cùng kinh ngạc, hắn đoán tứ đại hoàng triều sẽ ra tay với thánh giáo nhưng không ngờ Đại Thịnh lại ra tay sớm như vậy!
Lý Vi Lương thì chỉ nhướng mày, nàng đứng trước mặt Minh Vương, ánh mắt châm chọc nhìn xuống hai vị phó giáo chủ, các vị thần sứ, pháp vương và hồng y chủ tế bên dưới. Thử hỏi trong điện này, ai có đủ tài nguyên, thực lực, lại nguyện ý tới cứu viện Bắc Thịnh Giáo Khu đây?
Lâm Duệ khẽ nhíu mày, chăm chú nói:
- Các vị! Ta dù mới đến nhưng cũng biết Bắc Thịnh Giáo Khu có 230 triệu tín đồ, là nơi quan trọng của giáo ta. Là căn cơ của thánh giáo, không thể sai sót được, Hộ Giáo Pháp Vương, ta muốn biết giờ trong tổng đàn có bao nhiêu binh mã, có bao nhiêu cao thủ có thể điều động được?
Hắn nhìn về phía một vị nam tử nho nhã, đẹp trai, toàn thân áo trắng. Đó là Hộ Giáo Pháp Vương Bạch Tích Thì, địa vị người này giống với tư lệnh quân phòng vệ trụ sở chính ở Liên Bang. Người này nghe vậy thì sắc mặt bình thản, hờ hững chắp tay nói:
- Điện hạ, tổng đàn có 200 nghìn hộ giáo thánh quân, 20 vị thánh vệ và trưởng lão cấp 9 có thể cứu viện cho Bắc Thịnh Giáo Khu.
Lâm Duệ khẽ lắc đầu, chút người vậy sao đủ chứ? Không có chiến lực trung kiên mức thần sứ thì không thể đối kháng được thần sứ thứ hai của Đại Thịnh. Hắn nhìn quanh đám người:
- Các vị, thực lực của tổng đàn không đủ, ta muốn biết trong các phân bộ, có nơi nào dư thừa quân lực, nhân lực trợ giúp cho Bắc Thịnh Giáo Khu không?
Lâm Duệ rất hy vọng có người chủ động đứng ra, giúp san sẻ gánh nặng của Bắc Thịnh Giáo Khu nhưng để hắn thất vọng là dù là Vạn Lôi Nguyên Quân được hắn ký thác kỳ vọng cũng duy trì trầm mặc.
Lâm Duệ đã xem tình báo của Cục An Ninh, biết giáo khu của Vạn Lôi Nguyên Quân cũng gặp áp lực nặng nề nhưng với thực lực và căn cơ của vị này, điều ra mấy vị cấp 9, mấy chục nghìn hộ giáo quân vẫn được.
Lâm Duệ nhìn ra được Vạn Diễm Cư Sĩ, Trí Tuệ Thần Sứ Tiêu Tinh Dật, Thiện Tài Thần Sứ Triệu Trùng Lăng một bộ muốn nói lại thôi. Trong lòng hắn âm thầm cười lạnh, đoán là những người này muốn khuyên hắn đàm phán với Đại Thịnh, chấp nhận nộp nhiều thuế hơn cho Đại Thịnh, để lắng lại trận chiến này. Nhưng nếu làm như vậy thì hắn làm gì còn uy vọng chứ? Mà sau khi nghị hòa, Đại Thịnh được voi đòi Hai Bà Trưng thì sao?
Vấn đề là trong Quang Minh thánh giáo, tam trụ, ngũ sứ, thất vương đều là thế lực độc lập, thậm chí như là quân phiệt, riêng mình cắt cứ quản lý một vùng, còn có chút giống với tư quân ở Liên Bang. Bọn họ cũng không muốn bị đẩy vào chiến tranh, cũng không muốn thấy Minh Vương quá mạnh mẽ, hiện giờ chỉ sợ là không còn mấy vị tín ngưỡng quang minh. Đây cũng là lý do vì sao thế lực các bên mạnh mẽ ra tay với Quang Minh thánh giáo, là vì đoán Quang Minh thánh giáo không thể tụ hợp lực lượng được.
Lúc này, Lâm Duệ trông thấy Vô Địch Pháp Vương xoay người lại, ánh mắt mỉa mai nhìn hắn. Đồng thời, nàng dùng môi ngữ không chút thanh âm nói thành mấy chữ: “Dời đô tinh cảng!”
Lâm Duệ không khỏi “Hừ!” nhẹ rồi thanh âm sang sảng nói:
- Đã như vậy thì ta tạm bổ nhiệm Vô Địch Pháp Vương làm nhiếp chính phó giáo chủ, lo chiến sự Bắc Thịnh Giáo Khu!
Đây thật ra là điều kiện đã thỏa thuận từ trước. Vô Địch Pháp Vương sẽ ủng hộ hắn di dời tổng đàn Quang Minh thánh giáo đến lòng đất dưới tinh cảng Đại Tống, đổi lại Lâm Hạo sẽ ủng hộ nàng làm nhiếp chính phó giáo chủ.
Lâm Duệ thầm nghĩ đám rám rưởi này không ai muốn phái binh, cũng không muốn trợ giúp tổng đàn, vậy thì để Vô Địch Pháp Vương giày vò đám này đi. Giáo chủ hắn không thể lấy được một binh một tốt của những người này nhưng Vô Địch Pháp Vương thực lực mạnh mẽ, căn cơ thâm hậu sẽ có biện pháp.
Dù sao cũng là làm con rối, làm con rối cho ai chẳng giống nhau? Hắn trao quyền lớn cho Vô Địch Pháp Vương, ít nhiều còn thu được một vài chỗ tốt như thu hồi tổng đàn này. Nhưng nếu làm theo ý của mấy vị pháp vương kia, thì sớm muộn Quang Minh thánh giáo sẽ mục nát.
Lâm Duệ liếc nhìn Tài Quyết Thần Sứ Trang Pháp Thiên nói:
- Tài Quyết Thần Sứ, Vô Địch Pháp Vương vẫn mang tội trên người, nhưng xử phạt như nào thì đợi chiến sự Bắc Thịnh Giáo Khu kết thúc, ngươi lại tra xong hai vụ án kia rồi tính tiếp, đến lúc đó nên thưởng thì thưởng, nên phạt thì phạt.
Vô Địch Pháp Vương lập tức lạnh lùng nhìn Lâm Hạo, tên này vẫn không trung thực, vẫn giữ lại chút thủ đoạn kiềm chế nàng. Nhưng thôi, có thể thu được chức nhiếp chính phó giáo chủ, có quyền quản lý thánh giáo đã đủ để giúp nàng tiến thêm một bước quan trọng.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an