Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
- Thanh Tịnh Chi Chủ, ngài việc gì phải làm vậy? Chỉ là Triệu Văn Hàn mà thôi, tha cho hắn thì sao chứ? Cần gì vì một tên Trường Sinh mà để Đại Nhật Thiên Tôn ô nhiễm nặng hơn chứ?
Tiếng cười khẽ vang lên trong bóng tối, một thân ảnh cao lớn, toàn thân khoác áo bào đen dần đi tới.
Lúc này, Lâm Duệ cảm giác rất khó hình dung. Hắn rõ ràng nhìn thấy vị Thần mạnh mẽ trước mặt này nhưng lại như nhìn thấy một khoảng hư vô vậy.
Lâm Duệ thầm nghĩ hẳn là hình thái của vị U Ám Chi Chủ này đã vượt quá người thường tưởng tượng. Trong cảm ứng của hắn, vị này như là hư vô vô hình, bóng tối vô biên, lại là hóa thân của bóng đêm hữu hình, lực lượng thâm sâu không thấy đáy như vực sâu, không thể đo lường cũng không thể nhìn thấy.
Hai mắt vị này như hai ngôi sao đã tắt sáng, ngủ say trên bầu trời vậy nhưng nó lại ẩn chứa sức mạnh đủ để thôn phệ tất cả ánh sáng chiếu đến. Chính là đôi mắt này tạo thành một vùng bóng tối vĩnh hằng xung quanh U Ám Chi Chủ, để cho ngôi sao ẩn nấp, tia sáng lẩn trốn, tạo thành hàng rào vô hình giữa hắn và thế giới.
Lâm Duệ còn thấy rõ châm chọc và bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Vừa rồi, quả thật hắn đã toàn lực sử dụng huyết mạch, còn có Thánh Lôi Kiếp Hỏa và pháp môn thanh tịnh.
Dù liều mạng bị Đại Nhật Thiên Tôn ô nhiễm thêm một bước, hắn cũng muốn diệt trừ Triệu Văn Hàn. Đây là cảnh cáo hắn đưa ra với tất cả Trường Sinh!
Lúc trước, cái chết của Ngụy Cảnh Đồng giúp hắn an ổn được tám tháng, diệt trừ Triệu Văn Hàn này có thể giúp hắn được thêm một khoảng thời gian yên ổn.
- U Ám Chi Chủ chẳng lẽ không biết đạo lý giết gà dọa khỉ sao?
Lâm Duệ đưa tay hút một cái, nắm lấy binh khí để lại của Triệu Văn Hàn.
Binh khí này vừa vào tay, Lâm Duệ đã cảm thấy vui mừng. Đây là thần binh cấp 9 vượt đế, lại được Triệu Văn Hàn dùng tinh huyết uẩn dưỡng nhiều năm, có đến 52% khái niệm tuế nguyệt, có thể tính là binh khí cấp vực sâu rồi.
Khái niệm tuế nguyệt vô cùng mạnh mẽ, khái niệm này chỉ thẳng vào thời gian hư không nên cũng rất khó tu luyện.
Nếu như Triệu Văn Hàn chủ tu võ ý khái niệm khác, giờ có lẽ đã tiến vào “cực Trường Sinh” rồi.
Lâm Duệ vung tay lên, để thanh kiếm tạo hình hoa lệ này đến trước người Thượng Quan Thiên Di.
Thượng Quan Thiên Di nhướng mày lên, tâm tình tràn lan. Nhưng giờ kẻ địch còn ở trước mặt, chưa phải là lúc để vui mừng. Nàng cầm lấy kiếm, duy trì tư thế đề phòng nhưng giống với hai nữ bên cạnh, họ một mực nhắm chặt mắt lại.
Đối phương là Thần, là người đứng đầu ba vị Thần trong Luyện Ngục, nắm giữ khái niệm “hắc ám”, “hư vô” và “đồng hóa”, nghe nói còn nắm giữ “tử vong” nữa, tuyệt không phải nàng có thể nhìn thẳng vào được.
Lâm Duệ thì thần sắc khác thường nhìn sau lưng U Ám Chi Chủ, từ mảng tối đó có một người một rồng đi ra.
Khác với ba nữ sau lưng Lâm Duệ, một người một rồng này lại có thể nhìn thẳng vào hắn, nhìn thẳng hình thái Thần của hắn.
Người kia mặc long bào, tướng mạo có chút giống với thiên tử Đại Tống, hẳn là Thái Tổ hoặc Thái Tông của Đại Tống.
Nhưng để Lâm Duệ chú ý là người kia dắt theo một con cự long nhưng như là đang dắt chó vậy.
Con cự long này cao 90 trượng, toàn thân màu xanh, mọc đầy gai nhọn, còn có hàng trăm hàng ngàn vết thương không thể khép lại. Đầu lâu và gương mặt nó vô cùng hung tợn, đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Lâm Duệ, thần tức khí niệm đầy bá đạo cuồng loạn.
Lâm Duệ nhận ra con cự thú này, chỉ vì lúc trước hắn từng hơi tiếp xúc với nó.
Đó chính là bất tử nghiệt long!
Đây chính là chiến long còn sót lại của Bất Tử Thần Vương, giờ bị đối xử như một con chó!
Lâm Duệ thầm nghĩ nếu rơi vào cảnh này thì chẳng bằng chết còn hơn. Cùng lúc đó, hắn cũng hiểu ra, đây là uy hiếp và cảnh cáo của U Ám Chi Chủ dành cho hắn.
Thần một khi rơi rụng, tình cảnh còn thua cả một con chó!
Ánh mắt Lâm Duệ tập trung vào U Ám Chi Chủ nói:
- Các hạ tạo ra cục này, dẫn ta đến đây là có gì định chỉ giáo?
Hắn nhìn ra được, cục hôm nay nhìn như là đám người Triệu Văn Hàn bố trí, nhưng thực chất là do U Ám Chi Chủ thúc đẩy.
U Ám Chi Chủ gật đầu nói:
- Hôm nay, việc đầu tiên là muốn quan sát xem Thanh Tịnh Chi Chủ ngươi phong thái như nào. Tiếp theo, quả thật có việc muốn nói cùng ngươi.
Thanh âm của hắn tụ lại thành tuyến:
- Ta nghe nói Thanh Tịnh Chi Chủ và giám quốc Đại Tống quan hệ rất gần, là minh hữu của nhau. Hiện tại Đại Tống có tới 60% thuốc men, 30% vũ khí đạn dược là do Thanh Tịnh Chi Chủ cung cấp, mà giá cả chỉ bằng 80 đến 90% giá thị trường?
Lâm Duệ thần sắc bằng phẳng, không chút che giấu:
- Quả thật có chuyện này! Bản thân có thể phát tài là dựa vào lực lượng của giám quốc, đôi bên là huyết minh, ủng hộ lẫn nhau, vinh nhục cùng hưởng.
Hắn đại khái đoán được U Ám Chi Chủ định nói gì nên cố tình nhấn mạnh hai chữ “huyết minh” để chặn lời vị này.
U Ám Chi Chủ chỉ híp mắt, bật cười nói:
- Thanh Tịnh Chi Chủ quá lo rồi, ta cũng không phải là muốn Thanh Tịnh Chi Chủ phản bội minh hữu, chỉ là muốn hỏi các hạ, ngươi bán vũ khí, thuốc men có phải là quá rẻ rồi không? Có thể hạn chế sản lượng một chút không? Ngoài ra, ta còn muốn nhờ ngươi chuyển lời tới giám quốc Đại Tống, hỏi hắn có muốn làm chủ triều mới hay không?
Lâm Duệ vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Theo ta được biết, Trường Sinh Hội cũng bán không ít vũ khí, thuốc men, đạn dược cho Đại Tống, cũng là không ngừng cung cấp. Các hạ làm khó ta rồi. Ta không thể không kiếm tiền được, việc làm ăn này, dù ta không làm thì cũng có người khác làm. Giám quốc Đại Tống cũng có sở cầu riêng, còn về lời ngươi nhờ chuyển lời thì ta sẽ nói với vị đó.
Hắn nhìn vị không rõ là Thái Tổ hay Thái Tông kia, vị này vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, như là đôi bên nói chuyện không liên quan gì đến hắn vậy.
Lâm Duệ thì thầm nghĩ mình có bị ngốc mới phản bội Đông Vực Sâu vào lúc này. Giờ ủng hộ Đông Châu, để Đông Châu và Luyện Ngục đánh nhau càng lâu càng tốt mới mang đến lợi ích lớn nhất cho hắn.
Tiền để hắn chế tạo Tịnh Nhất Thần Đàn, tạo thân thể cho quang minh chi tâm, trông cậy cả vào thương mại tinh cảng và trận chiến này.
Mà chỉ khi Đông Vực Sâu cảm nhận được áp lực, mới dễ thả lỏng thương mại đôi bên, mang đến càng nhiều lợi ích cho Quang Minh thánh giáo.
Chủ nhân triều đại mới thì có ý nghĩa gì với hắn chứ? Giờ hắn đã đi lên con đường thành Thần, chỉ có thể tiến, không thể lùi, không lên được Thần thì chắc chắn sẽ chết!
- Như vậy, ngươi có thể nói với minh hữu của ngươi, nếu hắn đồng ý phối hợp với ta, để Đông Châu đổi chủ, ta có thể đồng ý cho hắn làm bán thần, hưởng hoàng triều vạn năm.
U Ám Chi Chủ lại nói tiếp:
- Còn về các hạ, Thanh Tịnh Chi Chủ cũng là Minh Vương, có 3 tỉ tín đồ, có mấy triệu đại quân, nếu ngươi nguyện ý cùng liên thủ với Luyện Ngục, như vậy Đại Tống, Đông Châu sẽ sập trong sớm chiều. Đến lúc đó, có thế chân vạc, Quang Minh thánh giáo có thể đứng vững dưới ánh mặt trời.
- U Ám Chi Chủ nghĩ ta là trẻ con không biết gì sao?
Lâm Duệ vẻ mặt trầm lạnh, hắn nếu dám làm vậy, phối hợp Luyện Ngục tấn công Đông Châu, để Đông Vực Sâu hai mặt chịu địch, tương lai hắn và Quang Minh thánh giáo nhất định là mục tiêu Đông Vực Sâu đả kích đầu tiên. Khi đó không phải là thần sứ vây quét mà các vị Thần sẽ tự mình ra tay!
Hắn không chỉ quả quyết từ chối, còn chuyển khách thành chủ:
- Ta không có hứng thú với Đông Châu và Đông Vực Sâu nhưng nếu như là Đại Thinh và Nam Châu thì khác. Nếu Luyện Ngục có thể thay đàn đổi dây, chuyển hướng tấn công chủ lực sang Nam Châu, Quang Minh thánh giáo nhất định toàn lực phối hợp.
U Ám Chi Chủ hơi nhíu mày rồi cười đầy đắc ý:
- Thanh Tịnh Chi Chủ mưu tính thật sâu a.
Lâm Duệ nghe ra ngụ ý của vị này, ý là hắn quá tham! Nam Châu hiện giờ là kẻ địch lớn nhất của Quang Minh thánh giáo, Nam Vực Sâu còn sở hữu pháp môn: “bất diệt” và “phần diệt”.
Hắn cũng hơi mỉm cười nói:
- U Ám Chi Chủ chẳng lẽ không phải vậy sao? Ngươi nếu không có ý định với Nam Châu vậy thì không còn gì để nói, ngày sau nếu các hạ đổi ý, lại tìm tới ta không muộn.
Huy hoàng vĩnh hằng long sau lưng Lâm Duệ sau đó mở rộng sáu đôi cánh chim, bảo vệ Lâm Duệ, Liễu Tâm Lan, Cơ Tuyết Oánh và Thượng Quan Thiên Di nhanh chóng lùi lại, rời xa.
U Ám Chi Chủ thì chỉ chắp tay sau lưng, để yên cho Lâm Duệ rời đi, không chút ngăn lại.
Cho đến khi đám người Lâm Duệ rời khỏi tầm mắt của hắn, U Ám Chi Chủ mới khẽ cười nói:
- Vị Thanh Tịnh Chi Chủ này cũng không phải kẻ tầm thường.
Nam tử mặc long bào phía sau hắn khẽ cười khổ, mặt đầy vẻ có lỗi:
- Là thuộc hạ sơ sót, không thể dẫn Lâm Hạo vào Luyện Ngục.
Chỉ cần Lâm Hạo vào Luyện Ngục, gặp mặt U Ám Chi Chủ, như vậy giám quốc Đại Tống có mười miệng cũng không làm gì được, chỉ đành mặc cho bọn họ sai khiến. Một phần là do Trường Sinh Hội tự tiện nhúng tay, cải biến kế hoạch ban đầu nhưng nam tử long bào cũng có tội lơ là giám sát. Hắn hơi nhíu mày nói:
- Bẩm Thần, nếu Lâm Hạo và Lâm Duệ không phải là cùng một người, tình thế có chút khó giải quyết.
- Cũng chưa chắc.
U Ám Chi Chủ lắc lắc đầu, trong mắt hiện tia nghi ngờ. Hắn biết ngày xưa có một dị thể hành giả kinh tài tuyệt diễm, tự chế thuật pháp nhất nguyên nhị hóa, có thể đồng thời điều khiển dị thể và bản thể.
Nhưng thuật pháp nhất nguyên nhị hóa này cũng không phải dễ tu luyện, nghe nói cần đến tu vi Hóa Long, tài liệu đặc biệt và giải phẫu phối hợp và ít nhất 20 năm mới tu hành được. Lâm Duệ từ khi tiến vào cấp Hóa Long đến giờ chưa được một năm rưỡi, không thể trong một năm rưỡi ngắn ngủi luyện thành nhất nguyên nhị hóa được.
U Ám Chi Chủ còn biết huy hoàng vĩnh hằng long của Đại Nhật Thiên Tôn thật ra có thể biến thành bất cứ chiến long dương tính nào, điều kiện đầu tiên là chủ nhân của chiến long phải là vật chứa do Đại Nhật Thiên Tôn tuyển chọn.
Như vậy, đế hạo thần dương long của Lâm Duệ và hoàng lôi đế dương long của Lâm Hạo rốt cuộc là như nào?
U Ám Chi Chủ nhanh chóng thu lại suy tư, hắn cần gì để ý đến mối liên quan giữa vật chứa để Thần phục sinh và một con kiến hôi chứ? Hắn cười mà như không cười nói:
- Như vậy, mục đích của vị hội trưởng các ngươi là gì?
Nam tử long bào ánh mắt chăm chú nói:
- Hắn hẳn là để ý đến pháp môn thanh tịnh của Lâm Duệ, muốn thiết lập cạm bẫy ở màn trời nhân tạo để cướp lấy.
U Ám Chi Chủ chắp tay sau lưng nói:
- Đúng là rắn đòi nuốt voi, đồ của Đại Nhật Thiên Tôn không phải dễ cầm như vậy, hắn không sợ nghẹn sao? Nhưng không sao, kẻ kia đã rất gần chuẩn Vực Sâu rồi, cứ để hắn thử xem sao.
Hắn sau đó đầy sâu xa nhìn nam tử long bào:
- Ngươi chắc cũng có hứng thú? Đại Nhật Thiên Tôn và giáo chủ đời thứ 7 hẳn là còn chưa ảnh hưởng được đến màn trời nhân tạo, đây là cơ hội khó có, là cơ duyên cướp đoạt sức mạnh của họ.
Nam tử long bào đầy cung thuận cúi đầu nói:
- Thuộc hạ không dám!
Tuy vậy, trong mắt hắn ẩn chứa dã tâm mãnh liệt. Nam tử long bào biết hội trưởng giao ra màn trời nhân tạo nhất định có vấn đề. Cái gọi là quyền hạn tối cao, khẳng định ở sau đó còn một tầng quyền hạn ẩn. Nam tử long bào cũng nắm giữ một tầng quyền hận ẩn, đối phương sao có thể không có chứ?
- Có gì mà không dám? Nếu ngươi có thể cướp được thần lực của Đại Nhật Thiên Tôn, ta vui còn không hết nhưng ta đề nghị ngươi nên chọn ra tay với pháp môn thanh tịnh trước.
U Ám Chi Chủ khẽ cười mỉa:
- Giáo chủ thứ 7 tình thế hẳn là cũng khốn khó, hắn không kịp chờ đợi, vội vã vứt ra pháp môn thanh tịnh, hẳn là sợ bị Đại Nhật Thiên Tôn cướp mất. Thần lực khái niệm này đã cùng trưởng thành với Lâm Duệ, trải qua một quá trình luyện hóa, mối liên hệ với giáo chủ đời thứ 7 đã mỏng hơn không ít.
Nam tử long bào khẽ khom người ra vẻ tuân lệnh, trong lòng thì thầm nghĩ “đồng hóa” của U Ám Chi Chủ kết hợp với “thanh tịnh” của Lâm Duệ, sẽ giúp vị này đứng lên cấp bậc Thần Vương.
Hắn đã theo U Ám Chi Chủ mấy ngàn năm rồi, cảm giác được vị này rõ ràng rất thèm thuồng khái niệm “thanh tịnh” kia.
Khái niệm “thanh tịnh” còn rất thích hợp với một vị Thần trong Luyện Ngục nữa, đó là Thôn Phệ Chi Chủ. Trước đó, U Ám Chi Chủ đã đẩy Thôn Phệ Chi Chủ đến vô ngân tinh không.
U Ám Chi Chủ ánh mắt đầy châm chọc nói tiếp:
- Còn có, dư nghiệt của Đại Nhật không phải vẫn muốn diệt trừ Vô Địch sao? Ngươi đi thông báo cho bọn họ, nói là ta cho phép họ ra tay.
Nam tử long bào mắt hiện vẻ ngạc nhiên:
- Thuộc hạ đã rõ.
Hắn hiểu ý của U Ám Chi Chủ, nếu đã không thể dùng ngôn từ thuyết phục Lâm Duệ, vậy thì gây thêm áp lực!
Theo như nam tử long bào biết, trên người Vô Địch chắc chắn có bí mật của Đại Nhật Thiên Tôn, thậm chí là mấu chốt để đánh bại Đại Nhật Thiên Tôn, cho nên Vô Địch Pháp Vương mới được chúng Thần chú ý, mới tồn tại được đến giờ.
U Ám Chi Chủ cũng không quan tâm xem giữa Đại Nhật và Lâm Duệ ai thắng ai thua, hắn chỉ cần để hai người cứ thế dây dưa, đến sau khi kết thúc trận chiến tranh đoạt ngôi vị siêu thoát là được.
Nam tử long bào sau đó hơi nhìn bất tử long nghiệt bên cạnh mình. Hắn thật ra rất mong ác chiến giữa Luyện Ngục và Đại Tống tiếp tục kéo dài. Chỉ có như vậy, bất tử long nghiệt mới hút được càng nhiều tinh nguyên khí huyết tươi mới, khôi phục thêm sức mạnh.
Nam tử long bào không biết là trong ống tay áo của U Ám Chi Chủ, có một đôi mắt đang mở ra, đôi mắt này đầy trào phúng quan sát bất tử long nghiệt kia.
Năm vị Thần trên mặt đất để mặc cấp Trường Sinh, thậm chí là chuẩn Vực Sâu trốn vào Luyện Ngục, thật ra là có ý đồ riêng. Đã 5 vạn năm trôi qua, các Thần ở Luyện Ngục đã đổi hai vòng nhưng đều chỉ nảy sinh ở Luyện Ngục, không ảnh hưởng được đến thế cục trên mặt đất.
Tám tháng trước, quá trình Thái Tổ Đại Tống cướp được bất tử long nghiệt này, có rất nhiều chỗ đáng nghi.
U Ám Chi Chủ rất khó tin được, với năng lực và tính cách của Đông Vực Sâu, thêm vào Trấn Ma Lâm từng nảy sinh biến loạn, thế mà Thái Tổ Đại Tống vẫn thực hiện được ý đồ.
Đông Vực Sâu là đối thủ cũ của hắn, cũng là kẻ địch nguy hiểm nhất trên con đường đi hướng chí cao tương lai.
Đông Vực Sâu giỏi về khéo léo dẫn dắt, thuận nước đẩy thuyền, dẫn thế cuộc về hướng có lợi cho mình. Ví như việc Đại Tống mở tinh cảng, đến cùng là ý đồ của Lâm Hạo, giám quốc Đại Tống hay là do Đông Vực Sâu cố ý dẫn dắt đây?
….
Đoàn thám hiểm của Lâm Duệ vẫn một mực thủ chặt cửa hang động, đồng thời tổ chức tự cứu.
Bọn họ lợi dụng máy móc, nhanh chóng đào ra một động nhỏ 3 km vuông, đồng thời nhanh chóng mở rộng ra khắp nơi để cứu người.
Đợi khi 4 người Lâm Duệ trở về, việc này càng thêm đơn giản, mấy nàng Cơ Tuyết Oánh dễ như trở bàn tay cứu đồng liêu ra khỏi đất sập.
Nhưng lần này vẫn có 400 người hy sinh, tỷ lệ thương vong lên đến gần 30%. Trong đó gần một nửa là chết bởi dư âm chiến đấu cấp Trường Sinh, còn có một nửa chết do máy móc sinh ra linh trí, ra tay ám hại chủ nhân.
Đây là một nguyên nhân nữa để Liên Bang kiêng kỵ Thiên Cực tinh, kỹ thuật máy móc và điện tử của họ không sử dụng được ở Luyện Ngục.
Toàn bộ máy móc chiến tranh nếu khởi động hoàn toàn, khi bị ánh sáng Luyện Ngục chiếu một lúc sẽ sinh ra linh trí ngay. Còn có đủ loại pháp khí, binh khí cũng phải cố gắng bảo dưỡng, tránh phóng xạ, nếu không cũng sinh ra linh khí, để người vô cùng đau đầu.
Phe Luyện Ngục thì lại không có kiêng kỵ này, dù là yêu ma, máy móc hay kim loại thì đều sẽ phục vụ cho ba vị Thần trong Luyện Ngục.
Đây cũng đầu nguồn tín ngưỡng của Cơ Thần Điện, bọn họ tin rằng Thần Vạn Cơ và thuộc hạ của mình đều giấu trong ánh sáng Luyện Ngục, đang chờ thân thể thích hợp để giáng lâm.
Lúc này, mọi người trong đoàn thám hiểm, bao gồm cả giáo sư Hàn, ánh mắt nhìn về Lâm Duệ đều hơi khác thường, thậm chí là không dám nhìn thẳng.
Dù Lâm Duệ giết chết Triệu Văn Hàn ở cách đây 300km, thêm vào sau khi quay về, hắn cũng không giải thích bất cứ điều gì. Nhưng 4 người này quay về bình yên đã nói lên một phần rồi!
Nhất là sau khi Lâm Duệ lên tiếng, “Thái Cổ Kiếm Tông” Triệu Văn Hàn lại vội vã chạy trốn, sau đó còn bị Lâm tổng đánh đập xuống mặt đất, cảnh này rất nhiều người tận mắt trông thấy.
Lâm Duệ cũng lười giải thích, vì dưới lực lượng của người nào đó, dù hắn có nói ra, người khác cũng có tai như điếc, không hiểu gì.
Một khắc sau, Lâm Duệ bị Vương Sâm và Hàn Khả Đạo dẫn đến trước động phủ của Đỗ Tôn Long.
Đó là một địa cung diện tích cực lớn, diện tích chừng 1000 km vuông, trên dưới 10 tầng.
Nhưng khi Lâm Duệ theo hai người đi vào, chỉ thấy hoàn toàn thê lương, khắp nơi trống rỗng.
- Đây hẳn là động phủ Đỗ Tôn Long trước kia, chúng ta tìm thấy rất nhiều vết tích sinh hoạt của đệ tử Đỗ Tôn Long nhưng…
Vương Sâm nói đến đây thì khẽ cười khổ:
- Nhưng đại đa cấm pháp đều đã bị phá hỏng, bên trong không có gì giá trị cả.
Lâm Duệ nghe vậy thì không chút bất ngờ. Ở đây dù sao cũng là ở Luyện Ngục, Đỗ Tôn Long lại đã từng lên cấp Vực Sâu.
Ba vị Thần trong Luyện Ngục chưa hẳn cảm thấy hứng thú với Trường Sinh tầm thường, thậm chí là chuẩn Vực Sâu, bán thần cũng vậy. Nhưng mấy vị này nhất định sẽ không bỏ qua động phủ của Đỗ Tôn Long. Thậm chí đám Trường Sinh trong Luyện Ngục cũng nhiều lần quét qua nơi này ấy chứ.
Nhưng Lâm Duệ không có hứng thú với di vật ở đây, hắn muốn là vị trí chân linh của Đỗ Tôn Long, pháp môn vô cực của vị này! Hắn nhìn về Liễu Tâm Lan nói:
- Liễu tiền bối, xin hỏi đây có phải là nơi tiềm tu của Đỗ đao tôn không?
Lần này bọn họ có thể tìm được động phủ của Đỗ Tôn Long là nhờ Liễu Tâm Lan hỗ trợ.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an