Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Đa tạ minh chủ Ryan1919 đã đề cử truyện ^^
Lâm Duệ không biết là, khi đám người bọn họ thông qua phù trận, tiến vào Vân Thượng Thiên Cung thì ở cách xa đó 300 dặm, có một vị nhân loại thân hình cao lớn, mặc chiến giáp đang quan sát địa cung của Đỗ Tôn Long.
Hắn có thể xuyên qua đủ loại cấm pháp, chướng ngại, trực tiếp nhìn đến những chỗ quan trọng nhất của địa cung, chỉ là không thể nhìn đến thiên điện đang tràn ngập lực lượng quang minh.
Bên cạnh vị thân hình cao lớn này còn có một bóng người đứng thẳng. Đó là một lão già mặc áo xanh, dáng người kiên cường như tùng, gương mặt hằn sâu dấu vết năm tháng, phong sương. Nhưng dáng người và ngũ quan ông lão này rất đoan chính, đôi mắt vẫn sáng như sao, cả người gầy gò, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Bên hông vị nào treo một thanh trường kiếm cũ kỹ, vỏ kiếm điêu khắc đủ loại đồ đằng phức tạp, tay ông một mực nắm chặt lấy chuôi kiếm như không muốn rời xa kiếm này dù chỉ trong chốc lát. Vị này cũng không coi trọng cấm pháp ở địa cung kia, nhưng hắn chỉ nhìn được đến quanh khu trung tâm 30 dặm là không thấy rõ được nữa.
Ông lão cầm kiếm nhíu mày nói:
- Hắn vô cùng cẩn thận, đó hẳn là Bạch Mi Pháp Vương, thực lực rất khó đoán, có thể ở giữa mức thần sứ và thần sứ lâu năm. Ở bên ngoài còn bố trí trận pháp, còn dùng cả xe bọc thép phù văn bày trận, chữa trị lại trận pháp trụ cột của địa cung. Nhưng làm vậy chỉ đề phòng được cấp Trường Sinh mà thôi, chỉ có huy hoàng vĩnh hằng long của Lâm Duệ mới uy hiếp được chủ nhân.
Hắn nhìn về bòng người cao lớn nói:
- Nhưng những việc này đối với Thần không thành vấn đề. Chỉ có một điều cần kiêng kị, đó là thái độ của U Ám Chi Chủ, vị này hình như không muốn ngài tiếp xúc với Thanh Tịnh Chi Chủ.
Cho nên bản thể của Thôn Phệ Chi Chủ đã bị U Ám Chi Chủ đuổi đến tinh không, vị này phải dùng thân thể nhân loại đến đây.
Lão già cầm kiếm thật ra rất hiếu kỳ với thực lực dị thể của Thôn Phệ Chi Chủ, liệu trạng thái vị này như nào?
Bởi vì vấn đề linh nhục hợp nhất, dị thể của Thần gần như không phát huy được chiến lực cao nhất, cấp Trường Sinh cũng như vậy.
Trường Sinh Hội nghiên cứu chế tạo ra dị thể hiện giờ chỉ phát huy được 40, 50% thực lực bản thể.
Cho nên trong một thời gian rất dài tới, dị thể không phải là hỗ trợ cho họ mà là sơ hở của họ. Dù là Trường Sinh hay là Thần, đều không thể trực tiếp đứng ra ảnh hưởng thế cục Liên Bang, chỉ có thể gián tiếp ảnh hưởng.
Lão già cầm kiếm thầm nghĩ hôm nay Thôn Phệ Chi Chủ dùng thân thể nhân loại đến đây, có thể thấy vị này coi trọng và tham lam pháp môn thanh tịnh như nào.
Không biết thân thể nhân loại của vị này có mấy phần thực lực của bản thể đây?
Lão già cầm kiếm cũng không dám có tâm tham lam, có những ý nghĩ ngu xuẩn không nên có, vì những vị Thần này, dù chỉ dùng được 1% thần lực thì cũng không phải đám Trường Sinh có thể đối kháng.
Có thể đối kháng với Thần chỉ có Thần!
Cho nên hôm nay, tuy có hơn mười vị Trường Sinh nghe tiếng mà tới, thèm nhỏ dãi với di vật của Đỗ Tôn Long nhưng cũng chỉ dám trốn trong bóng tối, không dám đến gần.
Một canh giờ trước, cảnh tượng Lâm Duệ thiêu chết Triệu Văn Hàn đã chấn nhiếp đám Trường Sinh ôm tâm lý may mắn tới đây.
Vị này dù là một kẻ đáng thương, là vật dẫn để Đại Nhật Thiên Tôn phục sinh thì cũng không phải đám Trường Sinh bọn họ có thể khiêu khích chống lại.
Thôn Phệ Chi Chủ khẽ cười, thanh âm đầy tự giễu:
- Vị huynh trưởng kia chắc chắn sẽ không vui. Nhưng dù hắn không vui, dù hắn có vì vậy mà coi ta làm kẻ thù thì ta cũng nhất định thu lấy pháp môn thanh tịnh này. Ta được danh xưng Thôn Phệ Chi Chủ, nhưng có thể nuốt mà không thể tiêu hóa thì gọi gì là Thôn Phệ Chi Chủ chứ? Hắn lại không đồng ý chuyển giao khái niệm đồng hóa cho ta.
Trong mắt lão già cầm kiếm ánh lên tia khác lạ, thầm nghĩ U Ám Chi Chủ chắc chắn không chịu nhường rồi. Nếu Thôn Phệ Chi Chủ có thể nắm giữ đồng hóa và thanh tịnh, vậy thì đặt chân vào hàng ngũ Thần Vương rồi. Hắn lắc đầu nói:
- Như vậy chủ nhân định ra tay khi nào?
Thanh Tịnh Chi Chủ kia, tự cho là các vị Thần đều không muốn Đại Nhật Thiên Tôn phục sinh, nên làm việc không chút kiêng nể, dám thâm nhập xuống sâu như này, lại không biết là chủ nhân của hắn mong muốn Đại Nhật Thiên Tôn giáng lâm như nào.
Đại Nhật Thiên Tôn nếu không buống xuống, vậy thì ai làm gì được Mộng Ảo Thiên Tôn, Đông Vực Sâu và U Ám Chi Chủ chứ?
Hai vị Trung Vực Sâu cũng sẽ không cam lòng, hai người họ liên thủ có thể ngắn ngủi đối kháng với Thần Vương, chiến lực ở thế giới hiện thực của họ thậm chí còn vượt qua Mộng Ảo Thiên Tôn. Hai người họ đang chờ đến khi màn trời nhân tạo có thể dung nạp đượcc hai người, hai vị kia là không hy vọng sát kiếp thiên địa đến sớm, là chỗ dựa thật sự của vực ngoại thiên ma.
Tám vị Thần hiện giờ đều có mưu tính, lập trường riêng, lúc này mới để cho nhóm Trường Sinh ở dưới thấy được một tia hy vọng “siêu thoát”.
Ông lão cầm kiếm hy vọng thời cuộc càng hỗn loạn càng tốt, như vậy hắn mới có một tia hy vọng.
Thôn Phệ Chi Chủ thả lỏng hai tay, ánh mắt đầy tĩnh mịch:
- Chờ thêm một chút, chờ tới khi hắn thu được di vật của Vô Cực.
Hắn cũng rất hứng thú với di vật của Vô Cực. Hắn trước đó từng muốn nuốt lấy Vô Cực Đao Tôn, để thu được khái niệm vô cực. Ở một mức độ nào đó, khái niệm này cũng giải quyết được vấn đề chỉ nuốt, không tiêu hóa được của hắn.
Thôn Phệ Chi Chủ ít nhất có thể nhờ khái niệm này để “nạp”, đặt những thứ thôn phệ được vào trong vô cực hỗn độn.
Chỉ tiếc là, lúc đó các vị Thần trong sáng ngoài tối ngăn cản, hắn không thể được như ý nguyện.
Ngoài ra, hắn cũng không thể ra tay trong phạm vi địa cung kia được.
Khái niệm hắc ám của U Ám Chi Chủ bao phủ rất rộng, toàn bộ bóng tối nơi khái niệm này bao phủ, U Ám Chi Chủ đều có thể cạm nhận được.
Thôn Phệ Chi Chủ đến giờ còn chưa rò ra được cự ly tối đa, có thể là ở khoảng 30 vạn dặm đến 35 vạn dặm.
U Ám Chi Chủ có thể cảm ứng được mọi sự vật, sự việc trong phạm vi này, tùy ý di chuyển. Cho nên vị này dù đã lùi về tầng sâu Luyện Ngục, Thôn Phệ Chi Chủ cũng không dám hành động lỗ mãng.
Để đảm bảo an toàn, tốt nhất là ra tay ở cách Luyện Ngục 40 vạn dặm, chỉ có như vậy mới tránh được “huynh trưởng” của hắn cảm ứng.
….
Lâm Duệ sau khi vào Vân Thượng Thiên Cung, nháy mắt cảm ứng được khí tức của Căn, hắn liền mở ra khái niệm ly hợp ở mức cao nhất, phân tán nguyên khí xung quanh, bài xích ra xa bản thân.
Thứ này đối với các vị Vực Sâu là kịch độc, sẽ gia tốc tốc độ rơi xuống Căn của họ. Đối với Lâm Duệ cũng không khác là bao.
Trước đó, Vực Sâu Thần Bi dù đến từ Căn nhưng là vật chết, nhưng khí tức của Căn ở đây rất rải rác, đầy sinh động.
Khái niệm ly hợp của Lâm Duệ thật ra không đủ để ngăn cản hoàn toàn nhưng hắn còn có lửa thanh tịnh nữa, có thể thiêu đốt khí tức của Căn ăn mòn thần hồn hắn.
Từ 500 năm trước, thực trang võ giả đỉnh cấp của Liên Bang khi biết đến Căn đã đưa ra đủ loại phỏng đoán về nó.
Trước mắt, phỏng đoán đáng tin nhất, được đông đảo học giả, võ giả cấp cao công nhận là Căn này rất có thể là một “không gian”, thậm chí là “thế giới”, “vũ trụ” có ý thức.
Có thể hiểu như là sinh vật đơn bào có sinh mạng, đang sống lại vậy.
Phần Căn ở Thiên Cực tinh hẳn là điểm tiếp xúc của hai chiều không gian này, là xúc tu để không gian kia ăn mòn không gian này.
Toàn bộ hiện tượng khác thường ở Thiên Cực tinh, bao gồm ánh sáng Luyện Ngục, dĩ thái nguyên tố đều đến từ thế giới kia. Dù là nhân loại hay người Thiên Cực tinh, trong cơ thể họ có càng nhiều dĩ thái nguyên tố, thần niệm càng mạnh thì lực hút của Căn với họ cũng càng mạnh.
Có học giả cho rằng thế giới bên kia không hoàn thiện, đang dùng phương thức “hút về” để học tập và hoàn thiện bản thân. Hiện giờ rất khó phán đoán thế giới bên đó là như nào, liệu có trở thành một vị “Sáng Thế Thần” hay không thì không ai nói rõ được.
Cũng có một vài học giả suy đoán, đó là sản phẩm của một chủng tộc văn minh mạnh mẽ sáng tạo ra, nắm giữ trong tay. Nhưng thế giới đó đã bị hao tổn nghiêm trọng, thậm chí ở bên biên giới hủy diệt, nó đang dùng phương thức này để tự chữa trị bản thân, đồng thời khôi phục chủng tộc mạnh mẽ đã sáng tạo ra nó.
Màn trời là vùng không gian đặc thù, hỗn hợp của lực lượng tinh thần và dĩ thái nguyên tố.
Cái gọi là tránh thoát của người Thiên Cực tinh, có thể hiểu như là nhân loại thoát khỏi lực hục của Địa Cầu vậy, khi cách đủ xa thì sẽ tránh được Căn hấp dẫn.
Thậm chí có học giả to gan lớn mật suy đoán, có thể ở quá khứ, đã có người Thiên Cực tinh rời khỏi tinh cầu này chạy ra ngoài, chỉ là sau khi chạy trốn, họ không thể duy trì sức mạnh bản thân.
Lạc Vọng Thư thì hơi biến sắc nói:
- Cẩn thận!
Nàng đã cảm ứng được từ sương mù đen dày đặc phía trước, có một đao ý hỗn loạn, mênh mông ập đến.
Cùng lúc đó, sức mạnh khái niệm vô cùng mạnh mẽ cũng phủ kín đám người. Sức mạnh khái niệm này vô cùng mạnh mẽ, để khái niệm của Lạc Vọng Thư, Liễu Tâm Lan vừa dựng lên đối kháng đã nhanh chóng bị đè bẹp.
Con ngươi Lạc Vọng Thư hơi co rút lại, đó là sức mạnh khái niệm hoàn chỉnh, gần như đạt đến 100%.
May mắn cho họ là lực lượng khái niệm này vẫn không trọn vẹn, cũng vô cùng cuồng loạn, loạn xa.
Nàng lúc này chỉ tay về phía trước, một thanh cự kiếm hình thành, chém về phía đao ý, đồng thời thần niệm cuốn lấy hai người Thượng Quan Thiên Di, Cơ Tuyết Oánh, kéo hai người này đến sau lưng Lâm Duệ.
Phản ứng của Liễu Tâm Lan cũng rất nhanh, nàng cũng dùng thần niệm ngưng tụ thành đao, phối hợp cùng với Lạc Vọng Thư chém về phía trước, trong ánh mắt nàng tràn đầy bi thương: “Sư tôn!”
Ầm!
Theo thanh âm chấn động mạnh mẽ, đao kiếm bằng nguyên thần của Liễu Tâm Lan và Lạc Vọng Thư đồng thời bị đánh nát, sức mạnh khái niệm mạnh mẽ xung kích bốn phương tám hướng làm hồn thể các nàng rung động bất ổn.
Nhưng các nàng vẫn thành công kịp lùi đến sau lưng Lâm Duệ.
Lúc này, hồn thể Lâm Duệ đã bùng lên thánh hỏa. Ý thức của hắn đã kết nối cùng tổng đàn thánh giáo, được Thánh Lôi Kiếp Hỏa và hai tòa Huy Hoàng Thánh Đàn, hai tòa trận pháp điện tử, 108 vị hồng y chủ tế, 324 vị đô chủ tế toàn lực hỗ trợ. Hắn giờ như cột đá chống trời, vô cùng kiên cố, cứng rắn đón đỡ đao ý xung kích.
- Là khái niệm vô cực, không đúng!
Lâm Duệ không chỉ dùng thánh lôi đánh lại đao ý này, đồng thời kiếp hỏa tản ra xung quanh, thiêu đốt toàn bộ vật chất, khái niệm, năng lượng.
Vô cực của Vô Cực Đao Tôn là như nào thì trước đó mới có phỏng đoán. Có học giả cho rằng sức mạnh khái niệm của Vô Cực Đao Tôn đã đến gần khái niệm “vô cực” của Đạo gia.
Đó gần như là khởi nguyên của vũ trụ, đã bao gồm toàn bộ tồn tại và tất cả biến số. Có thể nói là vạn biến và vạn hóa kết hợp, như vô cùng tận, vừa thống nhất lại vừa hỗn loạn, gần như hỗn độn. Là toàn bộ căn nguyên phát triển của sự vật, không chịu bất cứ quy tắc nào hạn chế.
Cho nên Vô Cực Đao Tôn khi mới lên Trường Sinh đã bị chúng Thần kiêng kị, ba vị Thần ở Luyện Ngục cũng không chứa hắn.
Vị này dây dưa chiến đấu với các vị Thần trong 800 năm, trốn chui nhủi khắp Thiên Cực tinh, bốn phía thu nạp đệ tử, truyền thừa đạo thống của bản thân.
Đáng tiếc, hắn cuối cùng vẫn thất bại, chỉ vừa lên cảnh giới Vực Sâu ở quần đảo Thiên Cực là đã rơi rụng.
Nhưng đông đảo học giả và võ giả cấp cao, sau khi nghiên cứu nguyên chất chiến long của Vô Cực Đao Tôn thì đều không hiểu vì sao vị này lại rơi rụng.
Sức mạnh khái niệm của Vô Cực Đao Tôn vô cùng mạnh mẽ, khó tu hành và cấp độ rất cao, thậm chí còn mạnh hơn cả “tuế nguyệt” của Triệu Văn Hàn.
Chỉ vì khái niệm vô cực này bao gồm cả thời gian, không gian, vật chất và năng lượng!
Trên lý thuyết, thời khắc Vô Cực Đao Tôn lên cấp Vực Sâu, đã có sức mạnh gần như Thần Vương, dù không địch lại các vị Thần liên thủ thì cũng có đủ năng lực đẩy lùi hoặc chạy trốn mới đúng.
Trong mấy vị Thần hiện giờ, chân chính uy hiếp được hắn chỉ có Trung Vực Sâu, Đông Vực Sâu và U Ám Chi Chủ, nhưng kết quả là vị này vẫn rơi rụng!
Lâm Duệ giờ mới hiểu vì sao.
Đúng là đao ý của Vô Cực Đao Tôn biến hóa ngàn vạn, như thủy ngân che đất, không lỗ hổng nào không chui qua được. Như này giống như một chìa khóa vạn năng có thể mở được tất cả các cánh cửa vậy.
Lúc này, Lâm Duệ dùng võ ý “nhất” của mình làm trung tâm, thống ngự thánh lôi, kiếp hỏa và thanh tịnh, dùng bất biến ứng phó vạn biến.
Như là trụ trời sừng sững, uy nghiêm kiên cố không thể phá vỡ vậy!
Ầm!
Lúc này, tiếng nổ cực lớn vâng lên, làm cho nguyên thần bốn nữ nhân sau Lâm Duệ đều rung động mãnh liệt, mặt họ hiện vẻ thống khổ.
Nhưng đao ý mênh mông và khái niệm vô cực đã tán loạn đi.
Lúc này, khí tức của Căn theo xung kích của đôi bên dạt ra bốn phía.
Lâm Duệ cuối cùng cũng thấy được chân linh của Vô Cực Đao Tôn.
Chân linh của vị này giống với một khoảng sương mù hỗn độn.
Lâm Duệ mới nhìn thì thấy tầng tầng lưỡi đao trong sương mù, mỗi một tầng lưỡi đao đều siêu trần thoát tục, như điện như long, lại vô cùng hài hòa cân bằng, phủ kín sương mù, không chỗ nào không có.
Lại cẩn thận nhìn kỹ, có thể thấy trong đống hỗn độn kia có vô số sự vật, hiện tượng tự nhiên. Tựa như bản chất vạn vật thế gian, huyền bí vũ trụ đều ẩn chứa trong đó.
Lâm Duệ còn chứng kiến một đôi mắt đỏ hồng ẩn chứa điên cuồng, bạo ngược và tham lam trong đó, và một thanh đao thật sự!
Thanh đao kia không phải sắt thép tạo thành mà như gom góp linh khí đất trời, tinh hoa trời trăng, ẩn chứa chí lý, cực hạn võ đạo trong đó.
Thậm chí để người khác cảm thấy nó như là thiên nhiên và hỗn độn, là tồn tại duy nhất trong đất trời.
- Đây là thần binh vực sâu?
Lâm Duệ con ngươi mở lớn, ánh mắt khó mà tin nổi. Đó không phải là binh khí vực sâu khi còn sống của Vô Cực Đao Tôn, sức mạnh không khớp, nó phải mạnh gần như Thánh Lôi Kiếp Hỏa vậy.
Đó là siêu thần khí ẩn chức sức mạnh khái niệm lớn hơn 90%!
Trong nháy mắt Lâm Duệ đã hiểu ra nguyên do, ánh mắt đầy vui mừng.
Hắn biết đao này là do thân thể Vô Cực Đao Tôn diễn hóa thành.
Đáng tiếc, thân thể vị này quá nửa chưa hoàn toàn Vực Sâu hóa, khi còn sống cũng đã nhận trọng thương nên thần khí này không thể đạt đến thần khí chí cao.
Lâm Duệ ngạc nhiên đồng thời chỉ tay về phía trước, ngưng kết khái niệm thánh lôi, kiếp hỏa và thanh tịnh vào đầu ngón tay, mạnh mẽ đâm về phía thanh thần đao sắc bén.
Hắn dùng thánh hỏa, ba loại khái niệm bản thân có thể miễn cưỡng điều khiển, ứng phó với Vô Cực Đao Tôn, đao đạo biến hóa vô cùng tận, lại đã đạt đến đỉnh phong, nhân đao hợp nhất!
Vậy mà Lâm Duệ cưỡng ép chống lại được, đi tới trước thanh thần binh kia.
Lâm Duệ khẽ than thở, trong thanh âm tràn đầy tiếc nuối:
- Đáng tiếc!
Vô Cực Đao Tôn này hẳn là bị 8 vị Thần dồn ép đến cực hạn, cưỡng ép thăng hoa võ ý bản thân, bay vụt lên cấp độ Vực Sâu. Vì thế trên bản chất, khái niệm này là “vạn biến”!
Cho nên “vô cực” của Vô Cực Đao Tôn đã bị chệch hướng, rời khỏi căn bản võ đạo của mình, là cưỡng ép lên cấp mà thôi.
Lâm Duệ dù chỉ miễn cưỡng khống chế ba loại khái niệm, sức mạnh lại là hoàn chỉnh, trong đó thánh lôi và kiếp hỏa là tập hợp của bảy loại khái niệm mạnh mẽ.
Lâm Duệ còn có thể dùng lực đè người, đằng sau hắn còn có 108 hồng y chủ tế, 324 đô chủ tế, 2 tòa Huy Hoàng Thánh Đàn cung cấp ý chí, tín ngưỡng của 3 tỉ tín đồ, cho hắn khí huyết và thần lực dồi dào như Thần thật sự.
Chân linh Đỗ Tôn Long nhân đao hợp nhất chém đến giằng co với Lâm Duệ một lần nữa, làm màn trời xung quanh rung động mãnh liệt.
Sau đó, chân linh này từ bỏ thần đao ẩn chứa võ đạo cực hạn, nguồn gốc thiên địa mà bổ nhào vào hồn thể Lâm Duệ.
Điều này làm Lâm Duệ không sợ mà còn mừng!
Nhất là lúc này, Lạc Vọng Thư đã đặt tay lên lưng hắn, truyền đến 62% cực hạn và cường hóa, 58% cố pháp và tăng trưởng, tăng mạnh tinh thần lực và các loại khái niệm của Lâm Duệ.
Cơ Tuyết Oánh và Thượng Quan Thiên Di đã ổn định thế trận, đang tiếp dẫn thêm sức mạnh của 2 tòa Huy Hoàng Thánh Đàn giáng lâm nơi này.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an