Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 753: con rể của ta là Thần



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Khi sóng hồn lực vô hình đánh đến, toàn bộ mọi người trong phòng đều hơi nhăn mặt, thần sắc đau đớn vô cùng.

Dù là Phương Nhiễm Nhiễm cũng không khỏi hơi nhíu mày. Nàng nhìn thấy Lâm Duệ điềm nhiên như không có gì nhưng chỉ từ hồn lực tản ra, nàng biết nam nhân của mình đang giao tranh nguyên thần vô cùng nguy hiểm với thiếu nữ tóc bạc.

- Tất cả những người không liên quan lập tức lui ra, mau đến chỗ tránh nạn đi.

Phương Nhiễm Nhiễm hạ lệnh cho đám người làm, đồng thời nhìn vị phu nhân khuôn mặt thon gầy, ngũ quan, khí chất quyến rũ ở bên cạnh bàn ăn. Đó chính là Đằng Tố Phương, mẹ kế của nàng. Nàng này dù cũng bị sóng hồn lực xung kích nhưng vẫn có thể ngồi yên bên cạnh Phương Hiến Chính. Mi tâm nàng ta nhíu lại, ánh mắt sắc bén, lãnh đạm nhìn bọn họ, như là người trên nhìn kẻ dưới, trong mắt đầy đắc ý và châm chọc.

Ở bên người Đằng Tố Phương còn có em trai của nàng, Phương Chính Nguyên. Hắn trổ mã rất tốt, mới 11 tuổi đã cao 1m6, dáng người, ngũ quan rất giống với Phương Hiến Chính nhưng gương mặt còn non nớt, tràn đầy thơ ngây và tự phụ.

Thiếu niên cũng đang nhìn về Lâm Duệ, ánh mắt hắn cũng giống mẹ mình, đầy âm u lạnh lẽo và khinh thường, một bộ không thèm để ý, rất ngạo mạn nhưng cũng đầy non nớt.

Sau lưng Phương Chính Nguyên là một nữ nhân trung niên, mặc cổ phục đeo kính mắt, gương mặt lạnh lùng. Đó là một vị cấp 9 bậc hoàng của Đằng gia, thực lực đến gần mức chuẩn nghị viên, là vị này hỗ trợ hai mẹ con kia chống lại lực xung kích linh hồn tràn đến.

Ánh mắt Phương Nhiễm Nhiễm quét qua ba người này, thanh âm chắc nịch:

- Các ngươi cũng mau đi đi.

Nàng dù không thích đôi mẹ con này, từng rất phản cảm với các hành động của Đằng Tố Phương trước kia, trong lòng vẫn còn ghi hận nhưng nàng còn chưa đến mức tính toán với em trai còn non nớt của mình, nhất là khi hai người này đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm sống còn. Hôm nay nếu thật sự bộc phát chiến đấu ở đây thì sẽ là chiến đấu cấp Trường Sinh, thậm chí là bán Thần, đến lúc đó ai còn sức lực bảo vệ đôi mẹ con kia chứ?

Đằng Tố Phương nghe đến đây thì cười khẽ, nhìn thiếu nữ tóc bạc rồi bưng chén trà nói:

- Nhiễm Nhiễm, ở đây còn chưa đến lượt ngươi lên tiếng.

Khóe môi của nàng hơi nhếch lên, ẩn chứa nhẹ nhõm, tự đắc và vui vẻ.

Đằng Tố Phương biết mình làm vậy có chút không thích hợp, có chút đắc ý thái quá rồi. Nàng đã nén giận gần hai năm, mãi cho đến hiện giờ, khi dị thể của vị kia được Đằng gia hỗ trợ bồi dưỡng hoàn thiện, thêm vào vị kia đã nảy sinh hứng thú với sản nghiệp tập đoàn Duệ Phương – Sâm Lâm, đồng thời sinh lòng bất mãn với người phát ngôn Phương Hiến Chính, như vậy nàng cần gì phải ẩn nhẫn nữa chứ?

Phương Nhiễm Nhiễm ỷ vào có Lệnh Hồ Minh Đức mức thần sứ lâu năm làm ô dù, dựa vào Lâm Duệ nắm giữ hai em gái chiến lực Vực Sâu, trong hai năm qua đầy khinh thường hai mẹ con nàng, còn từng bước phá tan sức mạnh Đằng gia, đẩy cha nàng đến phía xa trong quốc hội. Sản nghiệp Đằng gia đã gần như sắp hao hết, sắp đến biên giới phá sản rồi.

Nhưng tình thế hôm nay đã khác, khi mà dị thể của vị kia quyết định đặt chân vào tinh hạm Thủ Đô, ba giới chính thương quân của Liên Bang sẽ rung động!

Hai vị Thần của Trung Châu đã vô cùng bất mãn với tình thế hiện giờ của Liên Bang, quyết định trực tiếp tham gia!

Đằng gia bọn họ chính là thần tử và tôi tớ trung thực của hai vị Thần và điện hạ này. Bước đầu tiên bọn họ muốn làm là thu lấy toàn bộ cổ phần của tập đoàn Thiên Lam và kỹ thuật bí mật của phòng nghiên cứu thực trang Duệ Phương, cùng với toàn bộ quyền thương mại dược vật, đồ trang điểm của tập đoàn Duệ Phương. Lâm Duệ và Phương Nhiễm Nhiễm có thể sẽ không đồng ý nhưng việc này không do họ quyết định.

Nhưng Đằng Tố Phương mới nâng lên chén trà, còn chưa kịp uống một ngụm thì thiếu nữ tóc bạc đầy trầm trọng nói:

- Nghe lời nàng ta, lăn ra ngoài! Mau tới chỗ tránh nạn.

Đằng Tố Phương nghe vậy thì sững người, trợn trừng mắt lên khó tin, hỏi thăm thiếu nữ kia:

- Điện hạ?

- Ta nói là cút!

Chén trà trong tay thiếu nữ tóc bạc răng rắc nứt ra, nước trà bên trong trút xuống, đổ đầy bàn. Nàng dùng đôi mắt như sương sớm nhìn chằm chằm Lâm Duệ:

- Ngươi rất không tệ, ta và phụ thần, mẫu thần đều xem thường ngươi rồi.

Lúc này, ba động hồn lực vô hình đã không phải xuất phát từ mi tâm Lâm Duệ, mà là ở giữa hai người, ở trước mặt thiếu nữ tóc bạc hai thước, làm tóc nàng không gió mà bay múa.

Kiếm ý của nàng đánh vào nguyên thần Lâm Duệ đã bị Lâm Duệ nhẹ nhàng đánh tan.

Thần niệm của Lâm Duệ ngưng tụ ý niệm sắc bén, để cho nàng vô thức liên tưởng đến Đông Vực Sâu, cùng là cùng hô hấp với thiên địa, cùng chung mạch đập với vạn vật và sắc bén tột cùng!

Một kiếm vừa rồi của nàng như chém vào “thiên địa”, chém vào đao ý đến từ vũ trụ vạn vật hóa sinh thành. Đao ý của đối phương khi áp bức nàng thì như là một vũ trụ ép đến vậy.

Tay ngọc của thiếu nữ vung lên, vận dụng sức mạnh trận pháp đã bố trí sẵn trong Ngự Hải trang viên.

Nàng trước đó vẫn tương đối coi trọng Lâm Duệ, khi ép Phương Hiến Chính mời đối phương tới, còn cố ý dựng một bộ trận pháp ở đây để hỗ trợ thêm. Khi nàng thấy Phương Nhiễm Nhiễm đã biết nơi này là cạm bẫy, không lập tức về nhà thì thiếu nữ tóc bạc lại hoàn thiện thêm trận pháp ở đây.

Đây vốn là sư tử vồ thỏ, chuẩn bị đầy đủ thủ đoạn, thiếu nữ tóc bạc giờ lại không thể không dùng trận pháp này tăng thêm sức mạnh bản thân, để đối kháng với nguyên thần Lâm Duệ áp bức.

Lâm Duệ thì chỉ khẽ cười, kéo theo Phương Nhiễm Nhiễm đến bên bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.

- Ta trước đó còn không hiểu, đường đường là trong tinh hạm Thủ Đô, ngoài Trường Sinh Hội ra, còn có ai dám ra tay với cha vợ của ta đây? Hóa ra là thần nữ điện hạ của Trung Châu a.

Hắn nhếch chân lên bắt chéo, tựa lưng vào ghế, như cười như không nói với thiếu nữ tóc bạc:

- Như vậy mục đích của điện hạ là gì đây, là chim tự chui đầu vào lưới sao?

Lúc này Phương Hiến Chính đầy bất ngờ, giật mình nhìn về Lâm Duệ. Tình huống như này nằm ngoài dự đoán của hắn, con rể của hắn hình như không nằm ở thế yếu. Không! Không phải là không nằm ở thế yếu, mà hình như còn mạnh hơn!

Nhưng sao có thể chứ, vị thần nữ điện hạ này không chỉ là con gái của hai vị Thần ở Trung Châu, nàng còn là cực Trường Sinh hàng thật giá thật, là cường giả cái thế chiến lực tiếp cận chuẩn Vực Sâu rồi!

Đằng Tố Phương cũng vô cùng giật mình nhìn về hai người trước mặt. Nàng dù có ngu độn cũng cảm giác được tình huống không đúng, thần nữ điện hạ hình như không thể trấn áp Lâm Duệ?

Nữ tử trung niên đeo mắt kiếng sắc mặt trầm trọng, vội dắt theo Phương Chính Nguyên rời khỏi phòng.

- Mau đi!

Đồng thời, nữ tử này còn nhắn tin cho Đằng Tố Phương: Tiểu thư, mau theo ta rút lui! Lâm Duệ vừa đánh tan thần nữ điện hạ trong giao tranh nguyên thần vừa rồi, hình như còn chiếm ưu thế lớn, tình thế rất không ổn.

Thiếu nữ tóc bạc không để ý đến ba người này, khi nàng nghe thấy mấy lời: “là chim tự chui đầu vào lưới sao?” thì thần sắc đầy mãnh liệt:

- Làm càn!

Lâm Duệ này còn có thể bắt giết nàng sao?

Ầm!

Trong chớp nhoáng này, một cỗ lực lượng khái niệm mạnh mẽ, mêng mông bao phủ toàn bộ Ngự Hải sơn trang. Toàn bộ sơn trang bập bùng ánh sáng lôi điện, nháy mắt toàn bộ thiết bị điện tử đều bị phá hỏng.

Lúc này, Phương Chính Nguyên, Đằng Tố Phương và nữ tử trung niên mới ra đến cửa lớn thì bị sức mạnh khái niệm mạnh mẽ tỏa ra từ trong phòng xung kích, miệng mũi thất khiếu trào máu tươi. Phương Chính Nguyên còn trực tiếp bị đánh đến ngất xỉu. Nữ nhân trung niên sắc mặt trắng bệch, không dám trì hoãn chút nào, vội kéo hai người này đến nơi tránh nạn.

Trong tinh hạm Thủ Đô có hơn 120 điểm tránh nạn, có thể rời khỏi tinh hạm tự tồn tại. Thiết kế của nó đủ để chịu được chiến đấu cấp Trường Sinh, có thể kiên trì trong chốc lát để nhanh chóng rời đi, bảo toàn sinh mạng cho những người trong đó.

Lâm Duệ mỉm cười nói:

- Làm càn? Ngươi còn chưa đủ tư cách nói hai từ này trước mặt ta, nếu là cha mẹ ngươi thì còn được.

Hắn nhịp nhịp ngón tay gõ mặt bàn trước mặt, sức mạnh hai loại khái niệm đạt đến 87% bao trùm toàn bộ trang viên của thiếu nữ tóc bạc trong nháy mắt bị hắn thanh tẩy hết.

Sức mạnh khái niệm của vị thần nữ điện hạ này cũng rất thần kỳ, là lôi điện và quân hành (cân bằng). Lôi điện của nàng mênh mông vô cùng, khống chế toàn bộ điện từ nhưng sức mạnh kiểu này rất phổ biến. Thần kỳ là ở quân hành, sức mạnh khái niệm này có thể phá hoại cân đối của bất cứ sự vật gì, cũng có thể dựng lên cân đối cho sự vật. Hai sức mạnh này kết hợp cùng nhau tạo thành lực sát thương và phá hoại mạnh mẽ.

Vấn đề là lực lượng khái niệm của vị này hơi yếu chút, đừng nói là 87%, dù có là 99% thì cũng cách một trời một vực với 100%. Hơn nữa, tới đây là “dị thể - thân thể nhân loại” của đối phương, không đạt được linh nhục hợp nhất, tối đa chỉ có 30% sức mạnh.

Lâm Duệ lúc trước đã đánh giá quá cao đối thủ, nào có đạo lý thịt đưa tới miệng còn không ăn chứ? Để xem, có lẽ hắn sẽ có thủ đoạn hạn chế Trung Vực Sâu.

Thiếu nữ tóc bạc sắc mặt trắng bệch:

- Thanh Tịnh Chi Chủ!

Nàng đã sớm biết vị này là Thanh Tịnh Chi Chủ, cũng biết dị thể của Lâm Duệ là Minh Vương của Quang Minh thánh giáo, khống chế Thánh Lôi Kiếp Hỏa.

Thiếu nữ tóc bạc đã tự nhận rất coi trọng Lâm Duệ, đối đãi với kẻ này như siêu Trường Sinh.

Minh Vương Ân Thiên Thu trước đó cũng khống chế Thánh Lôi Kiếp Hỏa, khi đó khái niệm thanh tịnh vẫn ở trong Thánh Lôi Kiếp Hỏa, là một phần của Thánh Lôi Kiếp Hỏa. Nhưng Ân Thiên Thu ở trong mắt thiếu nữ tóc bạc chỉ thường thôi, vị Minh Vương nầy lúc mạnh nhất cũng chỉ là Trường Sinh loại mạnh mà thôi! Dù có nấm giữ thần khí chí cao thì sao chứ? Căn bản không phát huy được sức mạnh của thần khí chí cao!

Lúc trước, Lâm Duệ thiếu chết Ngụy Cảnh Đồng – Thái Tông Đại Ngụy và Triệu Văn Hàn quả thật làm người giật mình nhưng sức mạnh khái niệm của hai người này đều dưới 80%. Mà Lâm Duệ mới chỉ là cấp 7, dù là vật chứa để Vực Sâu phục sinh thì có thể dùng thần khí chí cao được bao lâu chứ? Là 3 giây 5 giây hay là 10 giây đây?

Nhưng giờ thiếu nữ tóc bạc lại không thể không nhìn lại Lâm Duệ.

Qua một cái nhịp tay vừa rồi của Lâm Duệ, có thể thấy Lâm Duệ đã có thể khống chế pháp môn thanh tịnh! Tuy lực không chế này không mạnh nhưng vẫn là có thể khống chế, có thể vận dụng, có thể biến hóa!

Như vậy là đủ rồi, nghĩ là Lâm Duệ có thể nghiền ép cực Trường Sinh như nàng! Đây là một vị có thể nắm giữ khái niệm, là Thanh Tịnh Chi Chủ thật sự, không phải loại rác rưởi Ân Thiên Thu có thể so sánh.

Lâm Duệ vận dụng vô cùng nhẹ nhàng, từ khi giao tranh đến giờ, như là không chút tiêu hao, cũng không có chút biểu hiện miễn cưỡng hay lao lực nào. Nếu như bản thân không có lực lượng sơn hải, thì sao có thể khống chế sơn hải được chứ?

Nguyên lực và nguyên chất của Lâm Duệ đã gần đạt đến Vực Sâu rồi!

Phương Hiến Chính trong đầu lóe lên tia khó tin: “Thanh Tịnh Chi Chủ?”. Hắn kết hợp với các tin tình báo thu được trước đó, nháy mắt hiểu ra.

Cổ họng Phương Hiến Chính bắt đầu khô khốc, ánh mắt hắn nhìn về con rể của mình đối diện qua bàn ăn, vị này đang dùng tư thái bễ nghễ đối diện với thần nữ điện hạ mà trái tim dần “thình thịch” đập nhanh.

Phương Hiến Chính vội nâng lên một chén trà, uống xuống một ngụm lớn hồng trà. Sau một hô hấp, hắn mới hơi bình phục cảm xúc:

- Theo lý thuyết, Tiểu Duệ là vị Thần mới, là Thanh Tịnh Chi Chủ sao?

Thiếu nữ tóc bạc sắc mặt âm trầm, con mắt hiện ra tơ máu:

- Không chỉ là Thanh Tịnh Chi Chủ thôi đâu. Vị này còn là Minh Vương hiện thời, nắm giữ Thánh Lôi Kiếp Hỏa, là giáo chủ Quang Minh thánh giáo!

Phương Hiến Chính nghe vậy thì khẽ cười khổ, thần sắc khó khăn nói:

- Hai vị có thể bình tĩnh lại, ngồi xuống nói chuyện được chứ?

Hắn có thể cảm ứng được làn sóng vô hình vẫn không ngừng giao tranh. Hắn dù không hiểu quá rõ nhưng biết giao tranh giữa thần nữ điện hạ và Lâm Duệ chưa từng dừng lại, thậm chí càng lúc càng mãnh liệt. Thời không trong Ngự Hải sơn trang dần dần vặn vẹo, vách tường không ngừng nứt vỡ, dĩ thái nguyên tố rung chuyển không thôi có thể chứng minh điều này.

Bát sứ trên bàn ăn trước mặt Phương Hiến Chính đang dần hóa thành bột mịn, tan biến trong khoảng không. Hai người vẫn khống chế lực lượng, không để lan tràn ra bên ngoài Ngự Hải sơn trang nhưng đã chấn diệt, xoắn nát toàn bộ Ngự Hải sơn trang.

Ngay cả Phương Hiến Chính, giờ quần áo cũng nứt ra từng khúc, bắp thịt toàn thân căng cứng, không thể không bộc phát toàn bộ sức mạnh để tránh bị hai lực lượng kinh khủng này xé nát.

Phương Hiến Chính ban nãy nỗ lực lên tiếng thực ra là muốn điều tiết không khí đôi bên, lắng lại tranh chấp. Hắn biết ý nghĩ của mình có chút không tự lượng sức nhưng vị thần nữ điện hạ kia rõ ràng đã rơi vào thế yếu, vô cùng tốn sức chống lại rồi. Làn da thiếu nữ tóc bạc phồng lên gân xanh, khóe môi thậm chí trào ra máu tươi.

Phương Hiến Chính lúc trước bị vị này khống chế, ép buộc gửi tin gọi Phương Nhiễm Nhiễm về nhà. Nhưng giờ hắn thấy vị thần nữ Trung Châu này rơi vào cảnh nguy vong thì lại muốn cứu vãn đối phương. Đây là xuất phát từ bản năng chính khách, đôi bên đang tranh đấu này, một là con rể hắn, một là đồng bọn hợp tác mười mấy năm với hắn, chỉ khi đôi bên cân bằng, kiềm chế lẫn nhau thì hắn mới thu được lợi ích lớn nhất.

Lúc này Phương Nhiễm Nhiễm cũng miễn cưỡng bình phục tâm tình lại, ngồi xuống bên cạnh Lâm Duệ, lạnh lùng nhìn thiếu nữ tóc bạc:

- Đến mà không trả là phi lễ! Vị thần nữ điện hạ khi ép cha gửi tin cho con, chỉ sợ cũng không định bỏ qua cho chúng ta!

Trong nội tâm nàng vẫn chập trùng cảm xúc. Lâm Duệ lại là Thanh Tịnh Chi Chủ thật, là Vực Sâu, là Thần!

Thiếu nữ tóc bạc không phản bác lại được. Hai ngày trước, nàng lệnh Phương Hiến Chính gọi Lâm Duệ và Phương Nhiễm Nhiễm về nhà, là định ra tay với hai người này, cướp đoạt tài sản và kỹ thuật của họ. Mượn tài chính và đội ngũ nghiên cứu khoa học kỹ thuật của tập đoàn Thiên Lam và công ty dược Duệ Phương để nghiên cứu dị thể cho cha mẹ nàng.

Thiếu nữ tóc bạc không ngờ tới là vật chứa để Đại Nhật Thiên Tôn phục sinh lại nắm giữ pháp môn thanh tịnh, lại mạnh mẽ như này!

Lúc này nàng khẽ kêu rên, cưỡng ép nuốt xuống ngụm máu tươi đang trào ra nơi cổ họng. Nhưng máu tươi trào ra thất khiếu của thiếu nữ đã bị lửa trắng bạc thiêu đốt. Đây là dấu hiệu nàng đã bị thua toàn diện trong cuộc tranh đấu khái niệm này, ngọn lửa thanh tẩy đã tấn công đến thân thể nàng!

Đáng sợ là, đối phương còn chưa dùng đến thần khí chí cao Thánh Lôi Kiếp Hỏa, Lâm Duệ vẫn còn giữ lại sức mạnh rất lớn.

Thiếu nữ tóc bạc hơi nhìn về phía cửa lớn. Giờ bị thua không chỉ là nàng, lần này nàng còn dẫn theo dị thể của bốn vị thần sứ dự bị và một vị thần sứ, lúc này họ cũng bị thua thảm, một người đã bị giết, hai người đã bị bắt! Đáng sợ là, năm người này thua quá nhanh, phạm vi chiến đấu vẫn bị giới hạn trong Ngự Hải sơn trang, không chút ảnh hưởng đến tinh hạm Thủ Đô.

Thiếu nữ tóc bạc nhìn về Lâm Duệ nói:

- Xem ra ngươi muốn ép ta cá chết lưới rách?

Thạch Yên tay án kiếm bên hông, khẽ cười châm chọc:

- Cá chết lưới rách?

Thanh âm của nàng bỗng trả nên khàn khàn trầm thấp:

- Ngươi còn không đủ tư cách cá chết lưới rách!

Chỉ trong nháy mắt này, toàn bộ Ngự Hải sơn trang rung động mãnh liệt, như là đối diện với động đất vậy. Pháp đàn điện tử ẩn giấu dưới đất chợt nổ tung! Trận pháp bên dưới sơn trang ầm ầm hiện hình rồi bị đứt đoạn thành từng tấc, linh lực cuồng bạo như ngựa hoang mất cương, như thủy triều mất khống chế bao phủ toàn bộ không gian này, chấn nát toàn bộ hoa cỏ cây cối, nhà cửa đình đài lầu các.

Sắc mặt thiếu nữ tóc bạc thêm tái nhợt, trận pháp này là do trận pháp sư mức đại tông sư tự tay bố trí, vậy mà đã bị đối phương phá hoại trong nháy mắt. Điều này làm nàng mất đi chỗ dựa cuối cùng để đối kháng với Lâm Duệ. Nàng không khỏi nhìn về phía Thạch Yên, ánh mắt vô cùng khó coi.

Đây là Thái Huyền Tiên Tôn?

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an