Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 754: song Thần



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

- Ngươi đường đường là Thái Huyền Tiên Tôn, từng xưng hùng dài đến 63 nghìn năm vào 400 nghìn năm trước, vậy mà giờ lại làm chó cho một tên thiên ma sao?

Khi thiếu nữ tóc bạc lên tiếng thì quanh người nàng bùng nổ ánh lửa, ẩn ẩn vang lên tiếng đao kiếm.

Lúc này, nàng đã muốn chạy trốn khỏi đây, muốn mau chóng rời khỏi Ngự Hải sơn trang, rời khỏi tinh hạm Thủ Đô này. Nàng đã xác định được Lâm Duệ là tên cuồng đồ không chút kiêng kị nào với cha mẹ nàng, giờ lại tràn đầy ác ý với nàng. Nàng không phải là đối thủ của Lâm Duệ, vị Thanh Tịnh Chi Chủ này còn chưa dùng hết toàn lực đã đánh tan sức mạnh khái niệm của nàng, giờ còn không chạy thì chờ bị người khác bắt giết sao?

Chỉ là thiếu nữ tóc bạc phát hiện mình muốn chạy trốn cũng không dễ như vậy.

Đối thủ của nàng không chỉ là Lâm Duệ và Thái Huyền Tiên Tôn, trong bóng tối còn có một vị cấp Trường Sinh, am hiểu pháp môn “vạn hóa” nữa. Ba người này dùng đao ý, kiếm ý đè chặt lấy nàng.

Nhưng tấn công đến nàng chủ yếu lại là Cơ Tuyết Oánh và Thượng Quan Thiên Di. Hai vị hộ vệ cấp 7 này nhờ Lâm Duệ và Thái Huyền Tiên Tôn bảo vệ, không chút kiêng kỵ dùng đao kiếm tấn công nàng dồn dập. Ánh kiếm bên trái dầy đặc cuồng bạo, như lưới sét, khí thế mạnh mẽ. Ánh đao bên phải thì nhanh gọn lưu loát nhưng lại như nước chảy mây trôi, biến hóa vô cùng. Đao kiếm phối hợp không có chút sơ hở nào, tấn công không chút kẽ hở.

Thiếu nữ tóc bạc thật ra có thể ứng phó đơn giản, nếu hôm nay là bản thể của nàng tới đây, nàng có thể dùng một ý niệm, một ánh mắt là có thể giết chết hai võ tu cấp 7 không biết trời cao đất dày này. Vấn đề là nàng giờ đang dùng dị thể, không đạt được linh nhục hợp nhất, sức mạnh khái niệm của mình thì bị Lâm Duệ phá giải áp chế, thêm vào bị Thái Huyền Tiên Tôn và vị cấp Trường Sinh kia kiềm chế lực lượng nên ứng phó hai nàng này có chút gian khổ.

- Nhóc con miệng lưỡi sắc bén đấy!

“Thái Huyền Tiên Tôn” Thạch Yên nghe vậy thì cười lơ đễnh nói:

- Là Thần dài đến 63 nghìn năm thì sao chứ? Bất Tử Long Tôn ngày xưa là Thần Vương cao quý như nào chứ, sai khiến chúng Thần như chó lợn. Hiện giờ thì sao chứ, chiến long của hắn còn đang bị dắt như dắt chó trong Luyện Ngục kìa.

Hắn vừa nói vừa xoay người, ánh mắt đầy phức tạp nhìn về phía xa:

- Thiên ma có một câu thơ rất hay. Sống tạm đến hôm nay, trong lòng khắc ghi chữ ổn. Ta rất tán thành câu này, tàn linh của ta có thể may mắn sống đến giờ toàn nhờ Lâm tổng trợ giúp. Đã ăn thịt, nhận lộc của người, sao có thể không trung trinh báo đáp chứ?

Lời dịch giả: câu thơ là: cẩu hoạt đáo kim nhật, thốn tâm minh bội lao. Đây là câu thơ của Đỗ Phủ.

Thiếu nữ tóc bạc nghe vậy thì nhíu mày, Thái Huyền Tiên Tôn này đúng là không còn chút tôn nghiêm nào của Vực Sâu. Đường đường từng là Thần, vậy mà bày tỏ lòng trung thành, tự đặt ngay địa vị với Lâm Duệ trước mặt một đống người phàm.

Càng làm thiếu nữ tóc bạc ức ngực khó chịu, mắt trợn trừng trừng là vì Lâm Duệ đang thoải mái uống trà, còn đang nói chuyện phiếm với Phương Nhiễm Nhiễm. Hai người còn thi thoảng cường khẽ, như là đang thân mật tán tỉnh nhau vậy.

Còn có hai vị hộ vệ của Lâm Duệ, quả thật coi nàng như người máy bồi luyện chiến đấu. Hai nàng này dần hoàn thiện thêm đao pháp kiếm quyết, mỗi đao mỗi kiếm đều như có sinh mệnh, ẩn ẩn cùng chung hô hấp với vạn vật, hưởng hết kỳ diệu nhịp điệu.

Thiếu nữ tóc bạc hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn Phương Hiến Chính.

Phương Hiến Chính thì thần sắc lúng túng, hơi nghiêng mặt, tránh đi ánh mắt của thiếu nữ. Hắn thật ra dưới áp lực đôi bên tranh đấu, giờ chỉ miễn cưỡng ngồi vững ở đó mà thôi, nào còn năng lực mở miệng nói chuyện chứ?

Mà Phương Hiến Chính cũng vô cùng thông minh, trong lòng hiểu rõ. Hắn biết Phương Nhiễm Nhiễm và Lâm Duệ không muốn hắn lên tiếng, không muốn bán mặt mũi cho hắn, như vậy cần gì hắn phải cố gắng lên tiếng rồi tự chuốc nhục nhã chứ. Hơn nữa, trong lòng hắn cũng có căm tức. Từ khi hắn nắm quyền trong Đảng Dân Chúng, hắn vẫn chăm lo tốt lợi ích các bên, trung thực thi hành tất cả chỉ lệnh của vị thần nữ điện hạ này.

Kết quả là khi vị này để ý đến phòng nghiên cứu thực trang Duệ Phương thì không để ý đến công lao khổ lao của hắn mười mấy năm qua, trực tiếp động võ hất bàn, không để lại khoảng trống thương lượng. Giờ vị này đá vào tấm sắt lại nhớ đến Phương Hiến Chính hắn sao? Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm vậy!

Thiếu nữ tóc bạc không khỏi hừ nhẹ, ánh mắt hơi chuyển đổi, vậy mà trực tiếp từ bỏ chống cự, tùy ý để đao kiếm của Thượng Quan Thiên Di và Cơ Tuyết Oánh phá vỡ vòng phòng ngự cương lực của nàng.

Hai nữ hơi sững sờ, cảm thấy bất ngờ nhưng hai nàng vẫn khống chế binh khí vô cùng tinh chuẩn, dừng lại trước cổ thiếu nữ, chỉ cách một chút là chém vào da thịt đối phương.

Thiếu nữ tóc bạc đã bình tĩnh lại, khôi phục khí chất siêu trần thoát tục, cao cao tại thượng, không cho người khác khinh nhờn của mình. Dù nàng bị đao kiếm kề cổ, vẫn ngẩng cao đầu, đầy cao ngạo bễ nghễ, mỉa mai nhìn Lâm Duệ nói:

- Ngươi thắng! Nói đi, ngươi muốn xử trí ta như nào?

Lâm Duệ thấy thế thì hơi vui mừng, thầm nghĩ quả không hổ là thần nữ điện hạ của Trung Châu, bộ dáng này của nàng như là người thua hôm nay là mình chứ không phải nàng ta vậy.

- Cảm phiền thần nữ điện hạ tự khóa tu vi, theo ta tới căn cứ số 9 một chuyến.

Hắn vừa nói vừa đứng lên, ánh mắt dò xét khắp người thiếu nữ tóc bạc:

- Ngươi tốt nhất tự khóa cho chặt, đừng để ta phải ra tay, cũng tự cho mình chút thể diện. Được rồi, ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt, thời gian tới ngươi sẽ làm chuột bạch. Hẳn là ngươi cũng hiểu rõ nhỉ?

Nàng này là một vị cực Trường Sinh, còn là con gái của hai vị Thần ở Trung Châu, không thể nghi ngờ là một vật thí nghiệm đẳng cấp cực cao.

Thiếu nữ tóc bạc sắc mặt tái xanh. Nàng đương nhiên hiểu chuột bạch là để làm gì, toàn thân nàng không nhịn được hơi run.

….

Không lâu sau, ở trong Thiên Cực tinh, từ màn trời sâu thẳm, bỗng nhiên có hai luồng sáng vàng xuyên thấu ra. Chúng xé rách bầu trời, vượt qua thời gian và không gian trói buộc, lao qua tầng mây cuồn cuộn, chiếu rọi xuống Thần Cung trang nghiêm thần thánh, huy hoàng tráng lệ, cổ xưa khổng lồ ở quần đảo Thiên Cực của Trung Châu.

Trong chớp nhoáng này, bên trong Thần Cung như mặt trời mới lên, ánh sáng bùng lên mãnh liệt làm người khác không thể nhìn thẳng.

Trong Thần Cung tràn ngập khí tức uy nghiêm thần thánh, dĩ thái nguyên tố bỗng trở nên sinh động, mấy vạn dặm biển cả, núi non, đất đai quanh đó như cũng run rẩy hưởng ứng.

Hai luồng khí thế, một nóng một lạnh, một động một tĩnh như âm dương giao thoa cuồn cuộn xuất hiện trên bầu trời.

Toàn bộ tế tự trong Thần Cung nhao nhao đứng dậy tụng ca, bọn họ đã cảm ứng được chủ nhân của họ, Thần của họ đã giáng lâm.

Ở trong thần điện ở trung ương, đại ti thiên Trung Châu và thần nữ điện hạ - chính là bản thể của thiếu nữ tóc bạc, cả hai đang quỳ xuống.

Thần nữ điện hạ đặt hai tay trước ngực, trước mặt đầy thành kính, kính sợ và xấu hổ:

- Con gái Ngao Ngọc bất tài, cung nghênh phụ thần, mẫu thần giáng lâm! Ngọc nhi vô năng, đã quấy rầy giấc ngủ của cha mẹ.

Trong thần điện cực lớn này có hai đài mây. Phía trước đài mây đều có tầng tầng màn tơ và rèm châu. Tác dụng của nó không phải là để ra vẻ thần bí mà để tránh đại ti thiên, thần nữ và đông đảo tế tự trong lúc lơ đễnh nhìn thấy thần khu, từ đó làm nhục thể và thần hồn dị biến.

Lúc này trên đài mây, đằng sau màn tơ, có hai bóng người ngồi xếp bằng, một là nữ mặc giáp bạc, mắt như hàn băng, quanh người toát ra hàn khí thấu xương, như có thể đóng băng cả thời gian. Một là nam nhân hừng hực lửa cháy quanh người, tóc dài đỏ lửa để xõa, năng lượng xung quanh hắn hoạt động vô cùng táo bạo, khí tức nóng bỏng tràn ra quanh người.

Nữ nhân giáp bạc lành lùng nhìn thần nữ:

- Tội của con quả thật không nhỏ! Không phải con vô năng mà là sơ suất, bị ngạo mạn của mình che đậy đôi mắt! Lâm Duệ kia tuy là người phàm nhưng cũng là người được giáo chủ đời thứ 7 Quang Minh thánh giáo lựa chọn. Vị kia đã dùng mấy trăm năm bồi dưỡng, tạo ra công cụ để đối kháng Đại Nhật Thiên Tôn ăn mòn, con có tư cách gì khinh thường hắn? Chẳng lẽ con không hiểu người trong thiên mệnh, không thể dùng lẽ thường để tính toán sao?

Thanh âm của nàng như sấm vang chín tầng trời, trầm thấp mà đầy uy nghiêm, như đến từ sâu trong thời không làm người vô cùng kính sợ.

Nam nhân tóc đỏ mắt sáng như đuốc, ngữ khí lạnh nhạt:

- Ta từng dạy con rồi, trí tuệ chân chính ở chỗ biết được giá trị của mỗi người. Thế gian vạn vật đều có chỗ đặt biệt, mỗi quân cờ trên bàn cờ vận mệnh đều có thể nhảy ra bàn cờ, cho nên cường giả thật sự sẽ không khinh thường bất kỳ đối thủ nào.

Thần nữ Ngao Ngọc thân hình hơi lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, chỉ cẩm thấy lời cha mẹ nàng nói như đao, như mũi băng, vô tình đâm vào tâm linh của nàng. Nàng không dám giải thích, chỉ có thể thẳng tắp lưng, đồng thời hơi cúi đầu xuống.

Lúc này, đại ti thiên Trung Châu cúi người làm lễ:

- Bẩm hai vị Thần, thuộc hạ cho rằng việc cấp bách hiện giờ là cứu trợ dị thể của điện hạ, giúp nàng rời khỏi đệ cửu thiên ma nguyên hương.

Lâm Duệ giam lại dị thể của thần nữ, tuy dị thể tử vong không làm tổn hại sinh mệnh nhưng sẽ làm trọng thương nguyên thần của thần nữ điện hạ. Thần nữ điện hạ sắp tiến vào chuẩn Vực Sâu, là trợ thủ đắc lực để hai vị Thần tranh đoạt siêu thoát trong tương lai, lúc này tuyệt không thể bị tổn thương.

- Cứu trợ? Nàng ta còn không lâm nguy, sao phải cứu chứ? Để dị thể đó ở lại đệ cửu thiên ma nguyên hương một thời gian cũng tốt.

Nữ nhân giáp bạc trên đài mây mỉm cười nói:

- Nói đi, Lâm Duệ kia thực lực như nào?

Trong chớp nhoáng này, đại ti thiên đột nhiên hiểu ra, thầm nghĩ kiếp nạn này của thần nữ điện hạ khéo cũng là do hai vị Thần sắp đặt. Hai vị này muốn xem sức mạnh của Lâm Duệ đến đâu, việc thần nữ điện hạ gặp khốn khó có lẽ cũng nằm trong dự đoán của họ.

Thần nữ Ngao Ngọc chớp chớp mắt, trong ánh mắt đầy trầm tư:

- Thực lực vị này thâm sâu khó dò! Hắn đã có thể điều khiển khái niệm thanh tịnh, chỉ dùng khái niệm này đánh bại con.

Ngao Ngọc sau đó nhíu mày nói:

- Hắn không chỉ không dùng đến Thánh Lôi Kiếp Hỏa, còn không dùng cả võ ý bản thân. Con cũng không biết nguyên chất vực sâu và nguyên hạch vực sâu của hắn đến mức nào rồi.

Trong chớp nhoáng này, không biết có phải là ảo giác không, nàng mơ hồ cảm ứng được cha mẹ mình hơi vui mừng.

Bên cạnh đài mây của nữ nhân giáp bạc thì khẽ thoảng gió nhẹ, còn phía đài mây của nam nhân tóc đỏ thì khí tức nóng bỏng cũng hơi nhu hòa đi. Tâm tình của bọn họ lặng yên không chút tiếng động nhưng làm dĩ thái nguyên tố xung quanh biến động, trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nữ nhân giáp bạc khẽ cười khen:

- Không tệ! Thảo nào có thể đối kháng với dị thể của Thôn Phệ Chi Chủ trong 15 hô hấp, còn rời đi được.

Thanh âm của nàng không chút che giấu vui mừng và chờ mong:

- Sau đó thì sao? Ngươi sau khi bị hắn bắt thì hắn làm gì? Nói gì với ngươi?

Ngao Ngọc sắc mặt hơi đỏ lên. Lâm Duệ sau đó không chút khách khí với nàng, cái gì mà cho nàng thể diện chứ, kết quả là sau khi nàng thành thật tự khóa nguyên lực thì đối phương còn trói thêm một bộ đầy đủ dụng cụ, khóa chặt toàn thân nàng, còn nhét nàng vào trong một quan tài trấn áp nữa. Nhưng trước khi đến căn cứ số 9, quả thật Lâm Duệ có nói vài lời với nàng. Đây là những việc vô cùng quan trọng.

- Hắn nhờ ta nói với phụ thần và mẫu thần, hỏi hai vị có hứng thú hợp tác với hắn không?

Nam tử tóc đỏ khẽ cười, không tỏ rõ ý:

- Hợp tác? Coi như là hợp tác đi, người này rất thông minh, nội dung cụ thể ra sao? Hắn muốn hợp tác điều gì?

Thần nữ Ngao Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn về phía phụ thần, mẫu thần:

- Hắn hy vọng cha mẹ có thể giúp hắn tài liệu chế tạo 6 tòa màn trời nhân tạo, mỗi tòa chứa được linh hồn 500 triệu người, đồng thời dây dưa kéo dài thời gian Đại Nhật Thiên Tôn ra tay với Vô Địch Pháp Vương. Hắn còn hy vọng, nếu trận chiến đó bộc phát, cha mẹ có thể giúp hắn một chút.

- 6 tòa sao? Đúng là thằng nhóc tham lam.

Nữ nhân giáp bạc khẽ cười châm chọc rồi đầy tán thưởng nói:

- Nhưng quả thật hắn rất thông minh, còn gì nữa? Đây là cầu viện, chưa tính là hợp tác, hắn có thể trả giá gì?

- Hắn sẽ toàn lực dây dưa kéo dài thời gian màn trời nhân tạo hoàn toàn hoàn thiện. Đồng thời dùng toàn bộ khả năng để mở rộng quy mô của màn trời nhân tạo.

Thần nữ Ngao Ngọc ánh mắt hơi biến đổi:

- Nếu như cha mẹ toàn lực ủng hộ, đồng thời trợ giúp hắn đối kháng với Đại Nhật Thiên Tôn ô nhiễm, như vậy hắn sẽ toàn lực thúc đẩy mở rộng 13 căn cứ đô thị còn lại như căn cứ số 9, cải thiện điều kiện sinh hoạt trong các căn cứ để thu hút nhiều người đến đó sinh sống hơn.

Phía sau màn che, nữ nhân giáp bạc khẽ nhếch môi:

- Xem ra hắn biết hai người chúng ta muốn gì.

Sau đó, nàng và nam nhân tóc đỏ rơi vào suy tư, hai người giao lưu thần hồn, trao đổi với nhau. Một lúc sau, nữ nhân giáp bạc khẽ cười nói:

- Sau đó, ngươi mang tài liệu chế tạo hai toàn màn trời nhân tạo cho tập đoàn Duệ Phương nhưng đây là để mời hắn giúp ngươi hoàn thiện dị thể. Ngươi nói cho hắn biết, muốn hợp tác cũng được nhưng hắn phải để chúng ta thấy được giá trị của hắn, còn có, phải đối đãi tử tế với dị thể của ngươi.

Thần nữ Ngao Ngọc tâm thần thả lỏng, trong lòng hơi mừng thầm, cha mẹ vẫn thương yêu, chăm lo cho nàng. Cùng lúc đó, nàng cũng không khỏi hơi phàn nàn trong lòng. Ngao Ngọc trước đó không biết Lâm Duệ từng xung đột với dị thể của Thôn Phệ Chi Chủ, còn chống đỡ được 15 hô hấp, nếu không nàng chắc chắn không dám khinh thường đối phương.

Lúc này, Ngao Ngọc nhớ tới một chuyện:

- Đúng rồi, Lâm Duệ còn hỏi ta một việc. Hắn hy vọng ta có thể bán đi hành tung của đối tượng hợp tác tình báo.

Lần hành động này, Ngao Ngọc phụ trách dẫn Lâm Duệ và Song Thiên Nữ rời khỏi phòng nghiên cứu thực trang Duệ Phương. Đến lúc đó sẽ có người khác xông vào tra xét phòng nghiên cứu thực trang này.

- Bán cho hắn!

Thanh âm của nam tử tóc đỏ như là dung nham nóng bỏng cuồn cuộn, mang theo sức mạnh và uy nghiêm vô cùng.

Khi ba chữ này truyền vào tai Ngao Ngọc, bóng dáng hai vị Thần đã biến mất khỏi đài mây.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an