Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 761: oan uổng a



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lâm Duệ khi dùng nhất nguyên nhị hóa, tiếp quản dị thể của mình thì quả nhiên nhận được phi thư của đại ti thiên Đông Châu, triệu hồi hắn tới Vạn Long Tháp để điều tra.

Lâm Duệ nào dám chậm trễ, vội cưỡi Mã Thiên Long tọa kỵ của mình xuyên không về phía Lạc Kinh, chỉ trong nửa khắc vượt qua vạn dặm, dừng lại ở bên ngoài Vạn Long Tháp.

Ở Thiên Cực tinh, đại đa quyền quý nuôi dưỡng tọa kỵ nhưng thực chất tốc độ bay của chúng không nhanh hơn họ là bao. Mục đích chủ yếu họ dùng tọa kỵ thay đi bộ là để duy trì chân nguyên bản thân không bị tiêu hao, sẵn sàng chiến đấu khi cần.

Nhưng ma long của Lâm Duệ dưới luyện ngục nguyên tinh kích thích, thức tỉnh đủ loại sức mạnh huyết mạch, đặc biệt thích hợp chạy trốn và ẩn độn nên tốc độ bay của nó rất nhanh, thậm chí còn có thể xuyên thẳng qua hư không trong khoảng ngắn. Dưới tình huống ma long toàn lực phi hành, Lâm Duệ chỉ khi vận dụng khái niệm liên quan quang hệ và lôi đình của mình mới đuổi kịp nó.

Khi Lâm Duệ tới Vạn Long Tháp, đã thấy đông đảo nhân viên Hoàng Thành Ty và Thần Vụ Ty chờ đón. Hắn cảm ứng được đại ti thiên đang đứng ở tầng 122, trước ngục giam chiến long của Hoàng Phủ Thanh. Hắn nhanh chóng bay lên, dừng lại ở sau lưng đại ti thiên.

Lâm Duệ đầy nghi ngờ nhìn vào phòng giam nói:

- Thần ti. Chuyện gì xảy ra vậy?

Trong ngục giam là bản sao chép đế hạo thần long của Hoàng Phủ Thanh, nó cao chừng bảy trượng tám thước, toàn thân bao phủ phù văn vàng sậm và tím. Nó đang nhắm mắt xếp bằng trong phòng giam, thân thể bị lượng lớn xích sắt trói buộc, ngồi im như đá không chút nhúc nhích.

Lâm Duệ hơi biến sắc, nhíu mày hỏi:

- Con chiến long này làm sao vậy?

Hắn cảm ứng được đế hạo thần long kia nhìn như bình thường nhưng thực chất chỉ là một cỗ huyết nhục, không có linh trí.

Lúc này, quỳ sau lưng đại ti thiên có ba người. Một là trấn tháp sứ hiện thời, tên là Đoạn Hoài Hạ, là cấp 9 bậc hoàng, cao thủ mức phó thần sứ. Một là Địch Anh Kiệt, phó tổng quản Thần Vụ Ty. Người cuối cùng là Vương Thành Hóa, chỉ huy sứ Diệt Ma Cục nhưng đã lên làm phó thần sứ. Ba người này sắc mặt trắng bệch, mặt cắt không còn hột máu.

Đại ti thiên chắp tay sau lưng, hai mắt hơi nhắm, vẻ mặt lạnh lùng:

- Mời Trấn Quốc Công chờ một lát, chúng ta đợi thêm rồi nói.

Lâm Duệ híp híp mắt lại, sau đó vẻ mặt trang nghiêm đứng sau đại ti thiên, cùng chờ đợi.

Nửa khắc sau đó, một bóng hình nhanh chóng bay từ bên ngoài vào, dừng lại trước mặt bọn họ. Đó chính là Kỳ Nhạc Xuân, trấn tháp sứ đời trước, hiện tại đang đảm nhiệm tiết độ sứ Bình Bắc Quân.

Vị này sắc mặt trầm trọng, nửa quỳ trước mặt đại ti thiên:

- Mạt tướng Kỳ Nhạc Xuân, tham kiến thần ti! Tham kiến Trấn Quốc Công!

Sau đó hắn hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên nói:

- Không biết thần ti đại nhân vì sao triệu hồi mạt tướng, là có chuyện gì quan trọng sao?

Đại ti thiên trực tiếp phái ra phi liễn bát long, vượt mấy chục vạn dặm đến gọi hắn trở về Lạc Kinh gấp.

- Đương nhiên là có chuyện quan trọng!

Đại ti thiên khi nói chuyện thì nhìn chiến long trong phòng giam:

- Một canh giờ trước, Thần Vụ Ty vì đảm bảo cung ứng da rồng năm nay, theo lệ kiểm tra toàn bộ yêu ma và chiến long trong Vạn Long Tháp. Trong quá trình kiểm tra, phát hiện đế hạo thần long của Hoàng Phủ Thanh có khác thường. Đây không còn là đế hạo thần long nữa mà chỉ là một cỗ huyết nhục, là bản sao chép của vực ngoại thiên ma mà thôi. Nhưng ngày xưa, khi bắt lại Hoàng Phủ Thanh và chiến long của hắn, do đích thân chỉ huy sứ Thứ Gian Cục áp giải chiến long này đến đây.

Hắn nói xong thì phất tay áo, nhìn về đám người đang quỳ sau mình:

- Các ngươi giờ có thể nói cho bản ti biết, vì sao đế hạo thần long của Hoàng Phủ Thanh lại biến thành bộ dáng này?

Lâm Duệ cũng nhíu mày lại, tò mò nhìn về đám người này. Hắn cảm giác việc này không liên quan đến mình, một bộ ta đến đây xem trò vui thôi.

Đế hạo thần long này tuy do chỉ huy sứ Thứ Gian Cục áp giải vào đây, nhưng đó là vị chỉ huy sứ đời trước hắn. Người này vì liên quan án thiên ma khinh nhờn Thần, bị Thần đầy vào con đường Thiên Uyên, phạt lấy công chuộc tội nhưng kết quả là vị này không chịu được, nửa năm trước đã chết trận.

Kỳ Nhạc Xuân sau khi nghe xong thì sắc mặt sợ hãi, vội chắp tay ôm quyền nói:

- Thần ti đại nhân, khi đế hạo thần long được đưa vào đây, chính là bộ dáng như này, chưa hề thay đổi. Chín tháng trước, khi Vạn Long Tháp bị tập kích, gần như bị yêu ma Luyện Ngục công phá. Sau đó Thần Vụ Ty và Hoàng Thành Ty cũng kiểm kê chiến long và yêu ma trong tháp, không phát hiện điểm khác thường nào.

Lâm Duệ thầm nghĩ lúc đó Thần Vụ Ty và Hoàng Thành Ty đương nhiên không kiểm tra ra được khác thường. Lúc đó, đế hạo thần long này tuy là bản sao chép thật nhưng hắn còn dùng bí pháp dung nhập một chút tinh huyết, hồn lực của Hoàng Phủ Thanh, để nó không có chút khác thường nào.

Nhưng vấn đề là đã 9 tháng trôi qua, Vạn Long Tháp mỗi giây mỗi phút đều rút ra nguyên lực, khí huyết của chiến long để cung cấp cho đại trận phòng thủ Lạc Kinh. Chút tinh huyết của Hoàng Phủ Thanh trong nó sao chịu được tiêu hao chứ?

Lâm Duệ chỉ không ngờ là Thần Cung lại phản ứng lớn như vậy. Theo như lẽ thường, khi Thần Vụ Ty phát hiện khác thường, hẳn là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có mới đúng. Cứ báo lên là chiến long của Hoàng Phủ Thanh đã chết theo chủ nhân, vậy chẳng phải là xong chuyện rồi sao, sao lại kinh động đến đại ti thiên chứ?

Vương Thành Hóa, chỉ huy sứ Diệt Ma Cục sắc mặt hơi tái, chắp tay nói:

- Thần ti đại nhân, lúc đó hạ quan cũng kiểm kê yêu ma, chiến long trong tháp. Quả thật lúc đó đế hạo thần long này không có chút khác thường nào.

Sau biến cố chín tháng trước, người bị cử tới kiểm kê yêu ma, chiến long trong tháp chính là Vương Thành Hóa này!

Vương Thành Hóa cảm giác được có chút không đúng nhưng giờ dù thế nào hắn cũng phải nói lúc đó không có vấn đề gì, nếu không chẳng phải là tự nhận vì bản thân lơ là nhiệm vụ, làm qua loa tạo thành sơ hở sao?

Địch Anh Kiệt, phó tổng quản Thần Vụ Ty nhíu mày nói:

- Thần ti đại nhân, lúc đó là ta và Vương chỉ huy sứ cùng kiểm kê, quả thật không phát hiện chút khác thường nào.

Đoạn Hoài Hạ, trấn tháp sứ hiện thời sắc mặt càng thêm tái nhợt, một bộ sợ hãi vô cùng:

- Thần ti đại nhân minh giám! Hạ quan từ khi đảm nhiệm chức trấn tháp sứ đến giờ, ngày đêm nơm nớp, tận tâm tận lực, không dám buông lỏng chút nào, chỉ lo phụ sự ủy thác của Thần Cung và triều đình. Đế hạo thần long này dưới sự giám sát của hạ quan, chưa từng có biểu hiện dị thường, hạ quan quả thật không hiểu vì sao nó lại biến thành như này.

Trong lòng của hắn đầy lo lắng, oan khuất và không cam lòng.

Đoạn Hoài Hạ từ khi nhận chức này đến nay, hắn quả thật vô cùng cần cù, sao việc này lại rơi vào đầu hắn chứ? Đúng là quá oan uổng mà!

Đại ti thiên nhíu chặt mày lại, quan sát những người trước mặt. Hắn dùng bí pháp tâm linh, cảm ứng được những người này cũng không nói dối.

Đại ti thiên sau đó nhìn Lâm Hạo nói:

- Trấn Quốc Công, lúc trước, khi yêu ma Luyện Ngục tấn công Vạn Long Tháp, ngươi cũng có mặt ở hiện trường, ngươi có lời gì muốn nói không?

Lâm Duệ vẻ mặt thản nhiên nói:

- Ta lúc đó chỉ nghĩ làm sao trấn áp yêu ma Luyện Ngục, trợ giúp Kỳ tiết độ sứ ổn định lại Vạn Long Tháp. Sau đó vì biến cố Trấn Ma Lâm, thần ti gọi ta đến Thần Cung nghị sự ngay nên cũng không để ý tình huống đế hạo thần long này, về sau thì…

Lâm Duệ nói đến đây thì không nói tiếp. Về sau vì thần sứ thứ nhất và thứ hai công kích, nói là Lâm Hạo xuất hiện ở Vạn Long Tháp quá trùng hợp nên để tránh người khác hiềm nghi, hắn chủ động không dính đến chuyện Vạn Long Tháp nữa. Việc kiểm kê sau này hắn không chút chạm vào, đương nhiên trấn tháp sứ hiện giờ cũng không có chút quan hệ nào với hắn.

Những chuyện này đại ti thiên hiểu rõ nên hắn không cần nói tiếp. Sau đó hắn nói thăm dò:

- Chuyện này quái lạ thật. Ta nhớ Hoàng Phủ Thanh đã chết được mười mấy năm, thi thể của hắn còn treo trên Trấn Ma Lâm, khéo giờ đã thối rữa rồi.

Đại ti thiên nghe vậy thì gật đầu, chính hắn giám sát treo Hoàng Phủ Thanh vào Trấn Ma Lâm. Người này đã sớm bị giày vò đến chết, chủ hồn tiêu tan từ lâu. Đây là điểm làm hắn khó hiểu nhất, người ra tay là bên nào? Vì sao lại làm vậy, tốn rất nhiều công sức để cứu chiến long Hoàng Phủ Thanh ra khỏi Vạn Long Tháp là để làm gì?

Đại ti thiên thật ra hoài nghi chuyện này có liên quan đến Trấn Quốc Công trước mặt. Vấn đề là người này không có động cơ làm vậy, mà theo như lời khai của những người liên quan, Lâm Hạo cũng không dính líu chuyện này.

Mà giờ Lâm Hạo nắm quyền cao trong triều, còn nắm giữ tài nguyên tinh cảng rất quan trọng với Đại Tống. Người này khi đảm nhiệm quyền tham chính và giám quốc, thuế thu của Đại Tống tăng vọt. Trong ngoài triều đình thanh minh, ma biến và kêu ca trong dân gian giảm mạnh, điều này giúp Lâm Hạo có danh vọng rất lớn trong giới tri thức và dân gian. Người này tuy chưa kết bè kết cánh nhưng người ủng hộ đã trải khắp triều đình.

Còn có bằng hữu của người này nữa, là Lâm Duệ, vật dẫn để Đại Nhật Thiên Tôn phục sinh, hiện giờ là nguồn cung vũ khí đạn dược quan trọng cho Đại Tống. Lâm Duệ này cung cấp đủ loại thuốc men, binh khí chiến tranh với giá rẻ nhất cho Đại Tống. Vì vậy không thể dễ dàng đụng đến vị Trấn Quốc Công này được, tuyệt đối không thể có sai sót.

Đại ti thiên hơi suy ngẫm rồi lắc đầu nói:

- Người đâu, giải bốn người này vào nhà giam. Bắt lại toàn bộ quan viên nhậm chức trong Vạn Long Tháp khoảng 16 năm này. Bao gồm cả nhân viên canh ngục trước kia, bắt lại hết, chờ Hoàng Thành Ty điều tra rồi xử lý!

Hắn dù cảm ứng được bốn người này không nói dối nhưng bốn người này cũng rất đáng nghi. Vì thế mang theo thái độ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, hắn dứt khoát cho giam lại cả bốn rồi tính tiếp.

Lúc này, một đám thần thị thần quan tiến lên, sắc mặt lạnh lùng, động tác thô bạo nâng lên bốn người, bắt đầu đóng trấn nguyên đinh, xuyên xương tỳ bà họ.

Bốn người này đều là cao thủ cấp 9 mạnh mẽ, trong đó Vương Thành Hóa đã đến cấp 9 vượt hoàng, thực lực mức thần sứ dự bị rồi nên trước khi bắt giam bốn người này, phải đảm bảo họ không có năng lực phản kháng trước đã.

Vương Thành Hóa hai mắt đỏ lên, để mặc đám thần thị thần quan hành động nhưng tầm tình âm trầm, sợ hãi và đầy không cam! Quả thật quá oan mà! Chiến long của Hoàng Phủ Thanh bị thay thế thì liên quan gì đến hắn chứ?

Vương Thành Hóa giờ đang đảm nhiệm phó thần sứ, hiện tại đang mong được làm chỉ huy sứ Hoàng Thành Ty một nhiệm kỳ, hoặc là dứt khoát ra ngoài, làm nhiệm vụ của phó thần sứ, để làm tư lịch sau này lên chức thần sứ dự bị. Đang khi hắn tương lai tươi sáng thì lại gặp tai bay vạ gió. Nhưng sau khi hắn bị đóng 108 cây trấn nguyên đinh, sắp bị xiềng xích màu đen thô to như ngón tay khóa chặt lại thì hắn hơi giãy dụa, tránh thoát đám thần thị, thần quan, sau đó cúi đầu với Lâm Duệ, dập đầu “thịch thịch thịch” ba cái.

Kỳ Nhạc Xuân, tiết độ sứ Bình Bắc Quân cũng như vậy, vị này sắc mặt đầy đau khổ, không cam dập đầu với Lâm Duệ, ý muốn giao phó và khẩn cầu.

Lâm Duệ không chút cảm xúc với hành động của Vương Thành Hóa. Tên này dù vẫn tận tâm làm việc cho hắn, lễ tết quà cáp đầy đủ nhưng lập trường không kiên định, là loại cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều đấy, vẫn đong đưa giữa thần sứ thứ nhất và Lạc Vọng Thư. Nếu không 9 tháng trước, thần sứ thứ nhất đã không phái người này tới kiểm kê Vạn Long Tháp.

Nhưng Kỳ Nhạc Xuân thì bị hắn liên lụy thật, mà người này cũng rất trung thành, hai năm qua, nếu là lệnh Lâm Duệ đưa ra, Kỳ Nhạc Xuân đều hành động ngay, thực thi nghiêm túc.

- Yên tâm ở lại trong đó đi.

Lâm Duệ nhìn hai người này, nhấn mạnh:

- Bản công sẽ để ý án này. Chỉ cần án này không liên quan đến các ngươi, không phải trách nhiệm của các ngươi thì ai cũng không xử oan cho các ngươi được.

Kỳ Nhạc Xuân và Vương Thành Hóa nghe vậy thì thần sắc hơi thả lỏng, không kháng cự nữa, tùy ý để đám thần thị, thần quan kéo đi. Danh dự của Lâm Hạo rất tốt, nổi tiếng nói là làm, nếu hắn đã đảm bảo trước mặt mọi người thì chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Vương Thành Hóa cũng sinh ý quyết tâm, nhất định phải khai là chiến long của Hoàng Phủ Thanh vào chín tháng trước không có chút dị thường nào, nếu không dù hắn được Trấn Quốc Công đảm bảo, cứu ra thì cũng đánh gãy viễn cảnh thần sứ dự bị tương lai. Mà quả thật, lúc đó không có chút vấn đề nào.

Đoạn Hoài Hạ, trấn tháp sứ Vạn Long Tháp hiện thời và Địch Anh Kiệt, phó tổng quản Thần Vụ Ty thấy vậy thì thầm hâm mộ. Hai người thật ra cũng có chỗ dựa nhưng mấy vị kia không có mặt ở đây. Mà Lâm Hạo dám nói những lời này trước mặt đại ti thiên, có thể thấy địa vị người này cao như nào.

Đại ti thiên thì đang đau đầu không thôi, nên để cho ai điều tra án này đây?

Đoạn Hoài Hạ, trấn tháp sứ hiện thời thì là người của thần sứ thứ nhất. Địch Anh Kiệt thì đi lại thân mật với thiên tử và thần sứ thứ hai. Kỳ Nhạc Xuân thì người trung trinh của “giám quốc đảng”, Vương Thành Hóa thì đong đưa rất tốt giữa các phe, ai cũng không đắc tội.

Sau khi bốn người bị mang đi, đại ti thiên đi ra hành lang, nhìn xuống sân vườn bên dưới:

- Trấn Quốc Công nhất định rất quái lậ, vì sao bản ti lại coi trọng Hoàng Phủ Thanh kia như vậy đúng không?

Lâm Duệ quả thật rất kỳ quái, chắp tay hỏi:

- Đúng vậy, xin hỏi là vì sao vậy?

Lúc trước, khi đám người Triệu Văn Hàn bày cạm bẫy, định vạch trần Lâm Hạo và Lâm Duệ là cùng một người. Phải biết, nếu như Lâm Hạo và Lâm Duệ là cùng một người, như vậy đại ti thiên nhất định sẽ liên tưởng đến Vực Sâu Thần Bi, đoán được vật này nằm trong tay hắn.

Nhưng đại ti thiên lúc đó vẫn tạo cơ hội cho hắn rời đi, để xử lý chuyện ở con đường Thiên Uyên. Vị này có vẻ không chút quan tâm đến Vực Sâu Thần Bi nhưng giờ lại rất tức giận vì chiến long của Hoàng Phủ Thanh bị trộm mất.

Đại ti thiên gương mặt lạnh lùng, chắp tay sau lưng nói:

- Trấn Quốc Công có biết đến Thái Thượng Thiên Tôn không?

Lâm Hạo nhíu mày lại, khẽ lắc đầu:

- Chưa từng nghe đến.

Thật ra hắn đã nghe đến rồi, các nhà khảo cổ học Liên Bang lùng sục khắp các văn tịch cổ, mẫu chữ khắc đá ở Thiên Cực tinh, phát hiện khoảng niên đại bốn trăm nghìn năm trước, có hai chữ khắc “Thái Thượng”. Nhưng cho đến giờ, các học giả Liên Bang vẫn còn đang tranh luận, liệu vị này có tồn tại hay không.

Nhưng giờ thân phận của hắn đang là Lâm Hạo, là võ tu tuổi còn nhỏ, xuất thân thấp kém, sao có thể biết được những thứ đó chứ?

- Theo như Thần từng nói, đó là một vị Thần Vương cổ đại, cách đây khoảng 670 nghìn năm. Khả năng vị này là vị Thần Vương mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ. Vực Sâu Thần Bi chính là do vị này mạnh mẽ kéo một khối từ Căn xuống.

Đại ti thiên nhíu mày nói:

- Đồng thời, vị này còn có một thần danh nữa là Chân Lý Chi Chủ.

Lâm Duệ nghe vậy thì nhíu chặt mày lại, mặt đầy chấn kinh.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an