Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 762: thái thượng chi hình



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lâm Duệ trước đó vẫn rất hiếu kỳ, Vực Sâu Thần Bi là từ đâu tới? Là ai có bản lĩnh lớn như vậy, xé xuống một khối lớn vật chất từ Căn. Giờ hắn mới biết là do Thái Thượng Thiên Tôn làm, một vị Thần mà giới học thuật Liên Bang còn chưa dám xác định có tồn tại hay không.

Khi Lâm Duệ nghe đến bốn chữ “Chân Lý Chi Chủ” thì bản năng ý thức được vị này và Đông Vực Sâu có liên hệ nhất định. Hắn cau mày lại, đầy nghi ngờ hỏi:

- Chân Lý Chi Chủ? Thần ti, Thiên Cực tinh chúng ta hình như không có khái niệm “chân lý” hoàn chỉnh?

Lâm Duệ nắm giữ 40% chân lý, ngoài ra võ ý chiến linh số 5 của hắn cũng là “chân lý”. Nhưng ở Thiên Cực tinh này, quả thật chưa có “chân lý” hoàn chỉnh, võ giả mới đưa ra võ ý, chưa tạo thành được khái niệm hoàn chỉnh.

Đại ti thiên lắc đầu nói:

- Trước đó có nhưng bị chúng Thần đoạn tuyệt truyền thừa và tín ngưỡng, tan biến trong mấy trăm ngàn năm rồi. Ngoài ra, Thần từng nói Thái Thượng Thiên Tôn đã từng khắc khái niệm chân lý vào Căn, nhưng khi vị này mạnh nhất, đã lôi khái niệm này ra khỏi Căn.

Con ngươi Lâm Duệ trừng lớn, tràn đầy khó tin:

- Thái Thượng Thiên Tôn mạnh như vậy sao?

- Thần Vương mạnh nhất đương nhiên không thể coi thường nhưng sức mạnh của Căn khi đó không thể sánh với bây giờ.

Đại ti thiên hơi cười, ánh mắt chăm chú:

- Thần nói là Thái Thượng Thiên Tôn cảm ứng được Căn đang ăn cắp sức mạnh của hắn, lại cho rằng Căn là nguồn cơn tai nạn cho Thiên Cực tinh, cho nên vị Thần Vương này chỉ huy các vị Thần, tập trung đánh vào Luyện Ngục, đánh thương nặng Căn, thậm chí xé xuống một phần mười bản chất của Căn. Đó là nguồn gốc của Vực Sâu Thần Bi, hậu nhân không biết tai họa từ Căn, dùng mảng vật chất đó tạo ra Vực Sâu Thần Bi. Tuy Vực Sâu Thần Bi có thể trợ giúp võ giả cấp 9 lên cấp Trường Sinh bằng cách tăng tốc độ võ ý hóa thành khái niệm, nhưng điều này cũng làm càng nhiều khái niệm tiến vào Căn. Sau đó các vị Thần phá hủy, chia cắt Vực Sâu Thần Bi, bởi vì vật này có thể thúc đẩy Căn lớn mạnh.

Lâm Duệ thầm nghĩ những lời này của đại ti thiên phù hợp với học thuyết Căn là thế giới sống của Liên Bang. Nhưng điều này liên quan gì đến Hoàng Phủ Thanh chứ?

- Quả thật Thái Thượng Thiên Tôn ngày xưa xé xuống mảng lớn vật chất của Căn, trong đó phần lớn dùng để chế tạo Chân Lý Thần Tọa. Đó là vật ký thác đông đảo sức mạnh khái niệm của Thái Thượng Thiên Tôn, đó cũng là thần khí mạnh nhất ở Thiên Cực tinh, độc nhất vô nhị, đây là thần khí duy nhất không chế tạo từ nguyên chất, nguyên hạch Vực Sâu. Nhưng vật này đã bị hủy vào 300 nghìn năm trước bởi Đại Nhật Thiên Tôn, nghe nói Đại Nhật Thiên Tôn rơi rụng cũng vì vật này. Có một phần Chân Lý Thần Tọa ở trong tay Hoàng Phủ Thanh.

Đại ti thiên nói đến đây thì thanh âm trầm lạnh:

- Hoàng Phủ Thanh ngày xưa có một thân phận hi hữu, hắn là hồng y chủ tế của Thần Cung Nam Châu. Người này vào 17 năm trước, không biết dùng phương pháp gì mà trộm được một phần mảnh vỡ của Chân Lý Thần Tọa, phản bội Thần Cung Nam Châu.

Lâm Duệ nghe vậy thì ngẩn ra, theo bản năng sờ ngón tay mình, đồng thời thầm nghĩ Hoàng Phủ Thanh còn có thân phận này sao? Lăn lộn kiểu gì vào được Thần Cung Nam Châu vậy?

- Hoàng Phủ Thanh sau đó chạy trốn khỏi Nam Châu, chạy thẳng đến Đông Châu chúng ta. Cuối cùng bị ta dẫn người bắt lấy nhưng mảnh Chân Lý Thần Tọa trong tay hắn đã biến mất. Hắn thậm chí còn chủ động cắt chém tủy nảo và linh hồn, quên lãng phần ký ức liên quan, chuyện này dẫn đến Nam Vực Sâu xung đột với Thần của chúng ta. Vị này cho rằng Hoàng Phủ Thanh cướp mảnh Chân Lý Thần Tọa là do Thần của chúng ta chỉ điểm, mảnh Chân Lý Thần Tọa này cũng đã rơi vào tay Thần.

Đại ti thiên nói đến đây thì ánh mắt hơi khác thường. Nhưng hắn dấu giếm Lâm Hạo, không để lộ chút cảm xúc nào:

- Cho đến khi chúng ta treo Hoàng Phủ Thanh vào Trấn Ma Lâm, Nam Vực Sâu mới hơi dịu lại.

Lâm Duệ vẫn đầy nghi hoặc hỏi:

- Hóa ra là thế. Thần ti, như vậy mảnh Chân Lý Thần Tọa chắc chắn rất huyền diệu, thần thông vô cùng, mới có thể để hai vị Thần coi trọng như vậy?

Sắc mặt đại ti thiên trầm trọng lắc đầu:

- Chân Lý Thần Tọa là thần khí chí cao, mảnh của nó cũng có công năng vô cùng. Nhưng trong mắt các vị Thần, phần công năng này không đáng kể, chỉ là trò cười mà thôi. Nhưng vật này từng ký thác khái niệm “chân lý” và nhiều khái niệm khác, ẩn chứa tuyệt diệu của chân lý, nghe đồn còn lây nhiễm tinh huyết và nguyên hạch vực sâu của Đại Nhật Thiên Tôn. Vì thế Nam Vực Sâu mới coi trọng như vậy, Nam Vực Sâu muốn nhờ vật này để cướp các khái niệm đại nhật, mà Thần của chúng ta nếu có được vật này, có thể bước vào hàng ngũ Thần Vương.

Nội tâm Lâm Duệ một lần nữa nổi sóng nhưng không phải vì câu cuối của đại ti thiên mà là vì mảnh Chân Lý Thần Tọa lây nhiễm tinh huyết và nguyên hạch vực sâu của Đại Nhật Thiên Tôn.

Đại ti thiên bỗng xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Duệ:

- Trấn Quốc Công, nghe nói Lâm Duệ, bằng hữu thiên ma của ngươi có quen hệ không nhỏ với Hoàng Phủ Thanh. Là đệ tử dòng chính của Hoàng Phủ Thanh, là đồ tôn đích truyền?

Lâm Duệ hơi biến sắc, khom người đáp:

- Thần ti, hạ quan và Lâm Duệ có quan hệ hợp tác. Lúc trước từng điều tra về bối cảnh, thân phận người này. Người này quả thật là đồ tôn Hoàng Phủ Thanh nhưng khi hắn mới 4 tuổi, Hoàng Phủ Thanh đã chết. Cha mẹ hắn cũng đã mất tích hoặc qua đời vào 8 năm trước. Người này sở dĩ trắng trợn tuyên dương quan hệ bản thân và Hoàng Phủ Thanh, thuần túy là để bán thuốc. Đương nhiên, hạ quan cũng không thể xác định được Lâm Duệ có liên quan đến chuyện chiến long Hoàng Phủ Thanh bị trộm mất hay không.

Sau lưng hắn phát lạnh, âm thầm cảm thấy may mắn. May là hắn một mực cắt chém liên quan giữa Lâm Duệ và Lâm Hạo, kiên trì không để lộ, cũng không để lộ thân phận Hoàng Phủ Thanh. Sau khi Hoàng Phủ Thanh phục sinh, dùng thân phận tiên sinh H hoạt động trong phòng nghiên cứu thực trang. Ngoài Lâm Hi, Lâm Y và Tư Mã Lâm ra thì hắn không tiếp xúc với bất cứ ai.

Đại ti thiên nghe vậy thì từ chối đưa ra ý kiến, chỉ bình tĩnh nhìn Lâm Hạo. Thật ra hắn cũng không cho rằng là Lâm Hạo trộm đi chiến long của Hoàng Phủ Thanh, chỉ là đối phương có hiềm nghi nhất định.

Còn về Lâm Duệ kia thì quá trẻ tuổi, trẻ đến mức thực tế không thể phát sinh quan hệ gì với Hoàng Phủ Thanh. Nếu nói Lâm Duệ sẽ mạo hiểm đi cứu chiến long của một người đã chết thì đại ti thiên cảm thấy việc này quá hoang đường!

Trong lòng đại ti thiên nghi ngờ Trường Sinh Hội, hoàng tộc Đại Tống, U Ám Chi Chủ hay Nam Vực Sâu hơn. Bốn bên này có động cơ lớn.

Nhưng…

Thanh âm đại ti thiên trở nên ôn hòa:

- Việc chiến long của Hoàng Phủ Thanh bị trộm mất có lẽ không liên quan đến Lâm Duệ nhưng mảnh Chân Lý Thần Tọa trong tay Hoàng Phủ Thanh quả thật đã biến mất, khả năng cao là ở mười bốn thiên ma nguyên hương.

Đại ti thiên chắp tay sau lưng nói:

- Vật này rất có thể đã rơi vào tay Trường Sinh Hội, cũng có thể là ở trong tay Lâm Duệ, khả năng cao là liên quan đến Lâm Thông đã mất tích. Ngươi tìm cơ hội điều tra giúp ta.

Lâm Duệ không dám chậm trễ chút nào, chắp tay nói:

- Hạ quan tuân mệnh!

Hắn quả thật cũng muốn điều tra việc này. Hắn nghi ngờ đoạn tin tức trong đầu hắn có thể liên quan đến việc này.

Đại ti thiên sau đó đổi chủ đề, hàn huyên một chút tình hình chính vụ, tài chính và thuế vụ Đại Tống sau đó để hắn rời đi, không hề đề cập đến án ở Vạn Long Tháp này. Lâm Duệ lập tức hiểu ra, vị thần ti này cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn, vị này và Thần coi trọng mảnh Chân Lý Thần Tọa hơn tất cả, cao hơn cả tài vụ và đại cục Đại Tống.

Khi rời đi, trong lòng Lâm Duệ tràn đầy nghi ngờ, hắn đoán có đến 80% là Hoàng Phủ Thanh chịu Đông Vực Sâu chỉ điểm, mới lấy được mảnh Chân Lý Thần Tọa. Nếu không lúc đó Hoàng Phủ Thanh mới là võ tu cấp 7, thần chức hồng y chủ tế, tài đức gì lấy được vật đấy chứ? Hơn nữa, vì sao sau khi lấy được lại chạy thẳng đến Đông Châu chứ?

Lâm Duệ hơi lắc đầu, khống chế ma long bay lên không. Hắn không trở về tinh cảng mà là bay về phía nam thành Lạc Kinh. Đúng dịp vô cùng, hôm nay là ngày Viên Khả Khả, dị thể em gái hắn sau khi đi tuần tra quay về kinh thành, cũng là ngày hai lão bằng hữu Từ Mộng Nhiên và Trương Thiên Thường về kinh nhận chức.

Lâm Duệ mới bay được nửa đường thì nhận được tin nhắn của em gái:

- Anh, em lại bị Thần Luật Thiên Tôn dùng sét đánh!

Lâm Duệ lúc này thấy một bóng hình khổng lồ ở bầu trời bến tàu Lạc Kinh, cách đó 300 dặm.

Vị Thần này thân hình khổng lồ, một tay cầm kiếm, một tay cầm cân, người mặc chiến giáp màu vàng, thân hình không còn mơ hồ như trước mà là như có như không, toàn thân hắn tỏa ánh sáng chói lóa, làm cho người ta cảm giác thần thánh huy hoàng, như ngân hà mênh mông mờ mịt, vĩnh hằng bất biến. Mỗi đường vân trên chiến giáp và da thịt hắn đều ẩn chứa huyền bí vũ trụ, tản ra uy nghiêm và thần thánh vô cùng. Vô số sợi vàng duỗi ra khỏi người hắn, đó là khái niệm trật tự và luật pháp ngưng tụ thành phù văn và xiềng xích, như đôi cánh chim lớn mở rộng sau lưng hắn, khí thế rộng lớn, huy hoàng rực rỡ.

Lâm Duệ không khỏi nảy sinh nghi hoặc, em gái mình lại làm gì vậy, vì sao Thần Luật Thiên Tôn lại ban xuống thần tích?

….

Lúc này, đại ti thiên cũng rời khỏi Vạn Long Tháp, cũng vô cùng kinh ngạc nhìn về hướng bến tàu Lạc Kinh.

Lông mày của hắn hơi nhíu lại, ánh mắt có chút quái dị. Thời gian gần đây, Thần Luật Thiên Tôn thường xuyên buông xuống, ban thưởng thần tích cho Thần Luật Thiên Nữ.

Có thể thấy, hai năm gần đây, Thần Luật Thiên Nữ giúp hắn tăng cường không ít thần lực. Điều này có thể nhận thấy qua thần khu dần hiện rõ, càng ngày càng chân thực kia. Điều này cũng nghĩa là thế nhân nhận thức Thần Luật Thiên Tôn càng lúc càng rõ.

Đại ti thiên thầm nghĩ vị nửa siêu thoát này còn ý thức bản thân sao? Liệu vị này có tham gia tranh đoạt siêu thoát không?

Hắn sau đó cưỡi phi liễn về Thần Cung trên không, thần sắc của hắn hơi đổi, nhanh chóng lên đài cao phía đông Thần Cung.

Ở đây, hắn gặp được Thần của mình – Đông Vực Sâu!

Khác với hình tượng nam nhân Đông Vực Sâu bày ra với người ngoài, vị Thần này đang mặc váy dài, vạt áo nửa hở, đai lưng ngọc nhẹ nhàng quấn quanh eo nhỏ, nạm minh châu bảo ngọc, rạng ngời rực rỡ.

Gương mặt của vị này nửa mặt như ngọc, nửa mặt như sương, mắt trái như trăng sáng ẩn tình, mắt phải như hàn băng lạnh lẽo. Tóc hắn xõa dài như thác nước, nửa đen nửa trắng, như đêm khuya tĩnh mịch, lại như nắng sớm ban mai, trong tóc tô điểm tinh thần, như ngân hà xuống chín tầng trời, tụ lại ở đó vậy. Khí tức vị này siêu phàm thoát tục, như áp đảo tất cả chúng sinh và hư không.

Đại ti thiên âm thầm kinh hãi, cảm thấy Thần nửa người uy nghiêm như đế quân, nửa người ôn nhu như thiên tiên, càng lúc càng thần bí khó lường.

Nhưng vào 600 năm trước, Thần dùng hình tượng nam nhân tuấn tú xuất trần, tiêu sái không chịu trói buộc! Chỉ là từ khi Thần bắt đầu tìm hiểu khái niệm chân lý, nghiên cứu vũ trụ vạn vật, khởi nguyên thiên địa và nhân quả, ngoại hình của hắn dần thay đổi.

Đại ti thiên còn thấy một thanh phi đao nhỏ ngưng kết nguyên lực và khái niệm, lơ lửng trên bàn tay của Thần.

Đại ti thiên nhận ra chiêu này, trước đó, nó là “chân lý tiểu kiếm”, bí pháp Đông Vực Sâu sáng chế. Chiêu này sở hữu tinh hoa của khái niệm chân lý, gần như không chịu thời không, vật chất, pháp tắc, khái niệm, nhân quả hạn chế! Nhưng kỳ quái là, vật trong lòng bàn tay Thần không còn là hình kiếm nữa mà đã là hình đao!

- Sao rồi? Ngươi đang lo ta bị Thái Thượng Thiên Tôn nhiễm hóa sao?

Thanh âm Đông Vực Sâu vang lên, trầm thấp như sấm lại reo rắt như suối, phảng phất trời đất cộng minh, nói non cộng hưởng, sông hồ chảy ngược.

Đại ti thiên quả thật đang lo điều này nhưng không dám nhìn thẳng, cúi đầu nói:

- Không dám, Thần có thần lực vô biên, như trăng cao chiếu rọi vạn cổ, như biển lớn vĩnh viễn bao phủ đất đai. Nhưng Thái Thượng Thiên Tôn là vị Thần Vương mạnh nhất trước giờ, xin Thần nhất định chú ý.

Đông Vực Sâu mỉm cười, gật đầu nói:

- Đấy là đúng. Ta muốn cướp được lực lượng của Thái Thượng, Thái Thượng cũng muốn ô nhiễm cướp lấy ta. Giờ xem ai cao tay hơn, xem ý chí của ta có thể kiên định như một được hay không. Nhưng giờ ta đã có chút không nhịn được, mặc vào nữ trang, đeo đồ trang sức, trang điểm, tinh thần thi thoảng hoảng hốt, khoảng cách bị Thái Thượng Thiên Tôn ô nhiễm ý thức đã rất gần.

Đông Vực Sâu chỉ về hướng bến tàu Lạc Kinh:

- Nhìn vị Thần Luật Thiên Tôn kia xem, hắn muốn trấn áp lực lượng vặn vẹo trong thân thể mình, cố gắng duy trì bản thân nhưng trong bất tri bất giác, hắn vẫn bị Thần Luật Thiên Nữ vặn vẹo thay đổi. Ngươi có phát hiện được không, luật pháp và quy củ hiện giờ đã khác với trước kia. Đây là vì Thần Luật Thiên Nữ để nhận thức của thế nhân với hắn phát sinh thay đổi, ảnh hưởng tới chân linh của hắn. Là Thần, vậy mà không giữ được ý chí bản thân, đúng là đáng buồn, đáng thương.

Đại ti thiên thêm một lần nữa giật mình, nhìn về hướng Thần Luật Thiên Tôn. Hắn vừa rồi cũng cảm ứng được tình huống Thần Luật Thiên Tôn có chút không đúng nhưng không ngờ vị này đã phát sinh biến hóa về bản chất.

- Hắn quả thật đã nửa bước siêu thoát, chỉ cần nhân tộc Thiên Cực tinh không chết hết, còn tuân thủ quy củ, pháp luật, hắn sẽ không chết. Nhưng sống như vậy có ý nghĩa gì chứ?

Đông Vực Sâu sau đó thở dài, nói sang chuyện khác:

- Về chuyện chiến long của Hoàng Phủ Thanh bị trộm mất, ngươi nghĩ sao? Có kiểm tra ra manh mối nào ở Vạn Long Tháp không?

Đại ti thiên lập tức nghiêm túc.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an