Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Khi Lâm Duệ khống chế ma long chậm rãi hạ xuống, hắn cười to nói với Trương Thiên Thường và Trang Minh Nguyệt:
- Thiên Thường, đã hai năm chưa gặp kể từ khi chúng ta gặp ở quận Vọng Thành rồi nhỉ? Hai năm qua ngươi ổn chứ? Minh Nguyệt nữa, nửa năm không gặp, vi huynh rất nhớ ngươi a.
Trương Thiên Thường tâm thần hơi thả lỏng, Lâm Hạo gọi tên hắn, đỡ hơn gọi là Tiểu Trương một chút, đủ để hắn thở phào rồi. Hắn vội khom người, làm kính lễ:
- Thuộc hạ minh uy giáo úy Trương Thiên Thường bái kiến Trấn Quốc Công đại nhân!
Trương Thiên Thường sau đó mới ngẩng đầu, mỉm cười nói:
- Có Trấn Quốc Công và Trang thiên quan nâng đỡ, thuộc hạ đương nhiên quan lộ trôi chảy.
Lúc trước ở địa phương, hắn trải qua rất thoải mái. Hắn nhận quân hàm minh uy giáo úy ngũ phẩm của Hoàng Thành Ty, đảm nhiệm chức quan giáo úy ngự long trực ở châu thành Phúc Châu.
Hoàng Thành Ty vốn là một cỗ thế lực không nhỏ ở địa phương, thêm vào căn cơ của hắn thâm hậu, đứng sau lại là Lâm Hạo, đang là Trấn Quốc Công, nắm quyền to trong triều. Vì vậy, dù là tổng đốc Phúc Châu, khi gặp hắn cũng kính nhường ba phần.
Nhưng quả thật, người so với người, tức chết người. Ba năm trước, hai bọn họ còn cùng là bộ khoái ở huyện Ngân Nguyệt, giờ Lâm Hạo là giám quốc, được Thần sắc phong làm Trấn Quốc Công. Còn Trương Thiên Thường hắn mới là võ giả cấp 6 – Hóa Long, quan chức ngũ phẩm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, quan chức của hắn đã đủ cao, đại đa người thường nằm mơ cũng không tới.
Trang Minh Nguyệt nhẹ nhàng cúi đầu, ống tay hơi đung đưa như liễu rũ trong gió:
- Minh Nguyệt bái kiến Lâm sư huynh, sư huynh phong thái càng hơn xưa.
Khi nàng ngẩng lên nhìn Lâm Hạo, ánh mắt hơi dừng lại. Sư huynh nàng phong độ thần vận quả thật hơn nửa năm trước, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế quyết đoán và sức mạnh, khí tức thâm sâu khó dò.
Ánh mắt Trang Minh Nguyệt hơi khác thường, hâm mộ và nhu hòa hỗn hợp lại, còn có một phần tình cảm ẩn giấu sâu trong đáy mắt, khóe môi nàng hơi nhướng lên thể hiện ý mừng. Rồi nàng lại âm thầm thở dài, trong lòng tịch mịch, đầu ngón tay vô ý thức vân vê góc áo, muốn giấu thật sâu phần tình cảm đó. Nàng hiểu rõ tốt nhất bản thân đừng thể hiện ra, chỉ nên dừng ở đây thôi. Hơn nữa cũng không đến lượt nàng, Mộng sư tỷ cũng thường xuyên quan tâm Lâm Hạo, Lâm sư huynh.
Lâm Duệ khẽ gật đầu nói:
- Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta trở về phủ Trấn Quốc Công rồi hàn huyên sau.
Hắn dùng ma long chở Trang Minh Nguyệt, Trương Thiên Thường và Viên Khả Khả, dị thể của em gái hắn, sau khi vừa chịu mười lăm phát “thần ân tẩy luyện” cùng trở về phủ Trấn Quốc Công.
Bốn người Lâm Duệ sau khi hạ xuống đại đường, Trương Thiên Thường ban đầu còn có chút câu nệ, nhưng khi hạ nhân trong phủ bưng trà lên, Lâm Duệ còn cố ý dẫn dắt, nói lại chuyện xưa, xen vào vài câu trêu chọc, mặt mũi Trương Thiên Thường mới dần giãn ra, trên mặt hiện lên nụ cười.
Lúc này, Lâm Duệ vừa uống trà vừa hỏi tình huống:
- Thiên Thường, ngươi ở Phúc Châu, có biết thuế thu Phúc Châu thay đổi ra sao không? Mấy chính lệnh ta ban vào tháng giêng năm nay, Phúc Châu thực hiện như nào?
Trương Thiên Thường nghe vậy thì biến sắc, nghiêm túc đáp:
- Thay đổi rất lớn! Phúc Châu đã một năm không nhận tiền quyên góp, còn miễn thuế xe thuyền, thuế đánh bắt cá, thuế dấm và thuế xì dầu. Dân chúng Phúc Châu trong một năm này có thể tiết kiệm 153 văn tiền.
Đây là điểm Trương Thiên Thường bội phục Lâm Hạo. Vị này sau khi đảm nhiệm chức giám quốc, toàn lực phổ biến cải cách, thay đổi triều chính. Dù cho thanh thế rất lớn nhưng mới chú trọng thay đổi, sửa chữa, chưa thêm gì mới.
Lâm Hạo sau khi mở tinh cảng, chú trọng công thương, chỉnh đốn quan lại, thanh tra các kho dự trữ lương thảo, quân giới. Việc đầu tiên vị này làm là quyết đoán chỉnh lại thuế thu, xóa bỏ hoặc gộp lại các mục phức tạp, đồng thời lệnh Hoàng Thành Ty dán thông cáo các loại thuế và mức thu. Đồng thời nhờ các văn sĩ địa phương tuyên truyền giảng giải cho bách tính, nếu địa phương dám làm trái, xử theo tội nặng.
Phải biết ngoài các loại thuế triều đình thu, còn có đủ loại thuế cao khác. Đại Tống đã lập quốc được 6300 năm, quan phủ các cấp cũng vì túi tiền của mình, tìm đủ cách kiếm tiền như kiếm tiền từ trung gian thu thuế, dùng đủ loại lý do thu thêm thuế, bóc lộc bách tính: ví như thuế giấm, xì dầu, thuốc, trứng gà, nước mưa, giày, vạc… Thậm chí, bách tính mở cửa sổ, dựng thêm cột trụ trong nhà mình cũng phải nộp thuế. Ngoài ra, còn có đủ loại tiền “quyên góp tự nguyện” nữa như thuế ruộng, quân phí, sửa đường, kê đè… nhưng ai biết được số tiền này dùng làm gì, đến tay ai?
Lâm Hạo làm như này đẩy hướng oán hận dân gian về quan lại địa phương mà không phải là triều đình.
Việc chỉnh đốn triều chính không gấp được, phải đi từng bước, hiện tại là mượn Hoàng Thành Ty và ngự sử hỗ trợ, loại trừ các loại thuế phụ thu. Dù loại trừ không nhiều, tổng lại hơn 100 văn tiền một năm thôi nhưng đối với bách tính, đó là khẩu phần mười ngày ăn, thậm chí tiết kiệm thì có thể được mấy chục ngày ăn. Có được khẩu phần này giúp bách tính bớt đi oán khí, giảm mạnh ma biến.
Cho nên giờ bách tính địa phương ghi nhớ ân đức của hắn, dân tâm hướng về, thân sĩ và thanh lưu cũng khen ngợi không dứt lời, tán đồng cao với cải cách Trấn Quốc Công đề ra.
Lâm Hạo thi hành chính sách vô cùng đơn giản, là biến phức tạp thành đơn giản, ít lao dịch, ít thuế, mở tinh cảng, chấn hưng công thương, giúp vật tư Đại Tống càng ngày càng phong phú, thân sĩ địa phương nhờ vậy cũng được lợi rất nhiều. Trình tự tân chính của hắn cũng không lớn, bước từng bước một, vững vàng cẩn thận như bước trên băng mỏng.
Trương Thiên Thường chắp tay nói:
- Thuộc hạ giám sát quận Phúc Thanh, không dám lười biếng trễ nãi. Giờ trên dưới toàn quận không ai dám làm trái chính lệnh của đại nhân. Còn về các quận khác trong Phúc Châu thì thuộc hạ không quá hiểu rõ nhưng theo như lời của thương nhân hàng ngày, cũng không khác biệt nhiều.
Hắn đầy khâm phục nói:
- Tâm nhân đức yêu dân của Trấn Quốc Công có thể sánh với trăng trời, uy nghi lẫm nhiên, uy đức mênh mông, chấn nhiếp trong ngoài triều chính. Làm thiên hạ hướng về, một tiếng của ngài, bách quan nghiêm nghị tuân theo, cả nước không ai dám làm trái.
Lâm Duệ nghe những lời khen ngợi này của Trương Thiên Thường mà khẽ mỉm cười, thầm nghĩ ba năm lịch luyện của Trương Thiên Thường khá tốt đấy. Tên này giờ nói chuyện cũng nho nhã, hẳn là ngày thường đọc không ít sách.
- Như vậy giá trứng gà, bánh bao và gạo ở quận thành Phúc Thanh như nào?
Đó là các mặt hàng thường dụng, hỏi giá có thể biết phần nào mức sống của bách tính.
Trương Thiên Thường đối đáp trôi chảy:
- Tháng trước, khi ta rời đi quận Phúc Thanh, một quả trứng gà giá 2 văn, một cái bánh bao 3 văn, giá gạo là 100 văn một thạch.
Lâm Duệ nghe vậy thì gật đầu, thầm nghĩ giá hàng ở quận Phúc Thanh vẫn ổn. Hiện tại, một lượng ma ngân là 1000 đồng Liên Bang, có thể đổi thành 1000 đồng tiền, 2 văn tương đương với 2 đồng Liên Bang. Nhưng trứng gà Thiên Cực tinh to, hàm lượng dinh dưỡng hơn nhiều trứng gà ở Địa Cầu. Một thạch gạo là 100 cân, với tình hình chiến trường Thiên Uyên càng lúc càng trầm trọng, Đại Tống đã chiêu mộ thêm 13 triệu thanh niên trai tráng, vậy mà giá hàng ở quận Phúc Thanh vẫn duy trì mức tốt, vậy là quá ổn rồi.
Lâm Duệ sau đó lại hỏi về tình hình ma biến ở quận Phúc Thanh, cấp độ yêu ma sau ma biến, giao thông đường thủy như nào, trị an ra sao, vận chuyển hàng hóa có được thông suốt không, giá cả vận chuyển hàng như nào, địa phương có thu thêm tiền qua cửa sông không? Hắn hỏi đều là các phương diện dân sinh, chi tiết không bỏ sót.
Lâm Duệ thật ra có hai con đường tình báo là Hoàng Thành Ty và Cục An Ninh, có thể hiểu rõ tình huống địa phương Đại Tống. Nhưng hắn biết thân là người ở trên, tuyệt đối không thể thiên lệch nghe theo một hướng, phải tìm hiểu từ nhiều mặt mới biết được tình huống thật, nếu không rất dễ bị người lừa gạt, đưa ra phán đoán sai lầm.
Trương Thiên Thường vừa trả lời vừa âm thầm khâm phục, trong nội tâm thêm kính trọng tiểu huynh đệ trước mặt. Đại Tống có vị Trấn Quốc Công chấp chính này, đúng là phúc khí cho bách tính.
Lâm Duệ sau đó lại hỏi thăm Trang Minh Nguyệt, hỏi về các vấn đề trong địa phương nơi Trang Minh Nguyệt quản lý, quan lại ở đó có thanh liêm không? Chính sách triều đình ban xuống có được thực hiện không? Trong lòng họ có mâu thuẫn gì không?
Trang Minh Nguyệt mỉm cười nói:
- Trấn Quốc Công toàn lực tinh gọn thuế thu, giảm bớt gánh nặng của dân chúng. Ban đầu trong quan lại cũng có những lời oán giận nhưng về sau đại nhân đơn giản hóa trợ cấp quan lại, lại thêm mở ra bán thuốc và thực trang thiên ma, có thể bổ sung khoản tổn thất của họ. Cho nên đại đa họ vẫn vô cùng ủng hộ, sùng kính đại nhân.
Trước khi Lâm Hạo cầm quyền, triều đình trợ cấp quan lại không ít. Ngoài bổng lộc bình thường ra, còn có thưởng trách nhiệm, thưởng ngày tết, phụ cấp đi lại… đủ loại tiền công. Ngoài ra, còn có hệ thống đổi đồ của công bộ, được đổi các loại đan dược, điển tịch võ đạo của triều đình.
Lâm Duệ thì coi trọng biến phức tạp thành đơn giản, xóa hết các khoản trợ cấp lẻ tẻ, gộp lại thành một, cứ định kỳ mỗi tháng phát trợ cấp một lần. Làm như vậy, khoản chi của triều đình sáng tỏ hơn nhiều mà quan lại địa phương cũng thu thêm không ít, tránh bị người ở giữa giở trò ăn chặn.
Lâm Duệ còn dùng một khoản tiền, mua thuốc và thực trang của tập đoàn Sâm Lâm, cho phép quan lại địa phương đổi thuốc cấp 5 trở xuống và thực trang điểm S trở xuống. Dù chỉ là thuốc và thực trang trụ cột nhưng đây là điều quan lại địa phương trước đó không thể tiếp xúc đến. Hơn nữa những thứ này còn được Thần Luật Thiên Tôn và Thần Luật Thiên Nữ đứng ra đảm bảo.
Giờ quan lại địa phương chỉ cần chăm chỉ làm việc, khảo hạch cuối năm không thấp hơn trung thượng là được mua mấy lọ thuốc, mấy món thực trang rồi. Chỉ riêng khoản mua rồi bán lại ra ngoài này cũng đủ họ kiếm lớn nên đương nhiên họ rất ủng hộ chính sách mới của Trấn Quốc Công.
Lâm Duệ nghe vậy thì bật cười lớn nói:
- Gì mà sùng kính ủng hộ chứ? Chỉ là thấy tiền sáng mắt thôi, ta nếu dám cắt xén tiền của họ xem, họ lại chẳng xem ta như kẻ địch không đội trời chung ấy chứ.
Những chính sách mới của hắn cũng là để lôi kéo bách quan, củng cố địa vị của hắn, đồng thời giảm dần lực cản để hắn thanh lý quan trường, dọn dẹp tệ nạn ngày xưa, chỉnh đốn triều cương.
Hắn biết, trước khi nghiêm chỉnh lại triều cương Đại Tống, dù hắn có làm gì cũng là vô ích thôi.
Thật ra rất nhiều chính sách của Đại Tống không kém, dự tính ban đầu đều vì ích quốc lợi dân, chấn hưng dân sinh nhưng lại bị quan lại địa phương lá mặt lá trái, thậm chí xuyên tạc lợi dụng. Ví như các chính sách phúc lợi, thường sẽ bị quan lại địa phương biến tướng vơ vét vào mình, thậm chí còn vặn vẹo bóc lột dân chúng thêm, làm không khéo còn biến thành cọng cỏ cuối cùng, đè ép bách tính nổi loạn. Nên sĩ phu Thiên Cực tinh tôn sùng đạo vô vi, bớt nhiễu loạn thì tốt hơn.
Lâm Duệ giờ chỉ làm phép cộng trên phương diện tài chính, phép trừ ở phương diện chính vụ, tận lực giảm bớt gánh nặng cho bách tính, đơn giản hóa chính vụ phức tạp, dần tích lũy danh vọng và thuê dệt vây cánh. Trước khi nắm giữ đội ngũ quan lại già dặn liêm chính, có thể thực thi chính lệnh, ý chí của hắn thông suốt thì hắn nhất định không tùy tiện thực hiện cải cách gì.
Trang Minh Nguyệt thầm nghĩ Lâm Hạo chỉnh đốn kho, miễn trừ thuế nặng, cướp đi miếng ăn của quan lại địa phương, sao họ có thể không hận được chứ? Nhưng vị Trấn Quốc Công này thực lực mạnh mẽ, có Đông Vực Sâu sủng quyến, đủ để trấn áp toàn cục. Thêm vào vị này sách lược thỏa đáng, đi từng bước vững vàng, một cây gây một củ cà rốt, cho nên quan lại địa phương dù bất mãn đến đâu cũng chỉ đành chịu mà làm theo.
Hơn nữa trong hàng ngũ quan lại địa phương, cũng có rất nhiều người ngay thẳng, chỉ là bị ép phải theo thế cuộc. Những người này vẫn có lòng yêu dân yêu nước, phần lớn lão luyện thông suốt, chỉ cần triều đình tạo điều kiện cho họ, những người này vẫn sẵn sàng đi theo đường ngay, lo cho lợi ích bách tính.
- Quốc công nhìn xa trông rộng, bày mưu nghĩ kế, thận trọng từng bước, thành tích cao xa, thuộc hạ khâm phục không thôi!
Trang Minh Nguyệt sau đó đầy tò mò nhìn Viên Khả Khả đang ăn:
- Đúng rồi, thần nữ điện hạ vì sao lại thu được thần ân vậy?
Đây là việc làm Trang Minh Nguyệt vẫn hiếu kỳ, vị này đã làm gì để Thần Luật Thiên Tôn ban thưởng 15 lần thần ân tẩy luyện vậy.
- Là vì một án cho vay nặng lãi.
Lâm Y vừa nói vừa đút một miếng thịt ma thú chín vào miệng, nhồi đầy mồm. Nàng và chiến long vừa rồi bị “thần ân” tẩy luyện, mười lăm phát liên tiếp, thân thể được cường hóa rất nhiều nhưng cũng rất tiêu hao năng lượng. Nàng vừa nhai nuốt vừa híp mắt nói:
- Ở Thành Tây có một thương nhân cho hương hào vay, lãi nàng năm là 100%, còn lãi mẹ đẻ lãi con, hương hào kia không phục, nói là khế ước cho vay trước kia bị giở trò, kiện cáo lên ta. Ta phán là lãi vay hàng năm vượt quá 50%, lãi mẹ đẻ lãi con là phi pháp, hương hào này trả tiền lại theo luật định là được, thế là…
Lâm Y suýt thì buột miệng nói là bị Thần Luật Thiên Tôn đánh sét, may kịp “Hừ!” một tiếng, sửa lại:
- Được Thần Luật Thiên Tôn giáng xuống thần ân quan tâm.
Trong nội tâm nàng cũng có bất mãn với Thần Luật Thiên Tôn. Nàng còn đang sửa lại sai lầm cho vị Thần này ấy chứ!
Thiếu nợ trả tiền thì là đạo nghĩa trời đất rồi nhưng cho vay nặng lãi thì làm dân khốn khổ, nợ sâu thì tan cửa nát nhà, oán hận chất chồng thành họa. Mà làm vậy người giàu thêm giàu, người nghèo càng nghèo, quốc gia càng mất cân bằng, nguy cơ tan vỡ tăng cao.
Dù Lâm Y cũng biết hương hào kia không phải người tốt lành gì nhưng việc này Lâm Duệ đã dặn nàng từ trước, việc này cứ xử lý như vậy, cho vay tiền thì được nhưng không được cho vay với lãi quá cao.
Kết quả là Thần Luật Thiên Tôn không chỉ không cảm kích, mà còn đánh sét nàng!
Lâm Duệ nghe vậy thì mỉm cười, liên quan đến phán quyết này, đúng là do hắn chỉ điểm Lâm Y thật, nàng lên tiếng thay Thần Luật Thiên Tôn sẽ tạo phúc cho bách tính thiên hạ.
Đương nhiên, làm vậy cũng không phải hoàn toàn tốt. Làm vậy sẽ làm cho thương nhân có tiền không muốn cho vay tiền, để bách tính khi cần gấp tiền không đi đâu vay được nhưng dù sao lãi suất quá lớn thì hại nhiều hơn lợi, như vậy vẫn tốt hơn là bách tính bị lãi nặng ép đến chết hoặc là ma biến.
Sau đó hắn sẽ bố trí các điểm cho bách tính vay “huệ dân” với lãi suất 20% ở địa phương. Đây giống với hình thức cho vay “mạ non” ở thời cổ đại, chỉ là đổi tên gọi mà thôi.
Hắn sau đó thần sắc nghiêm túc nói:
- Chúng ta nói chuyện chính đi. Lần này gọi gấp hai vị vào kinh thành là vì trong tay ta đang có hai chức vị quan trọng, muốn ủy thác cho hai vị.
Trang Minh Nguyệt và Trương Thiên Thường nghe đến đây thì sắc mặt nghiêm túc lại. Bọn họ trước khi vào kinh đã có dự cảm, nghe được tin tức từ trước rồi nên giờ trái tim thình thịch đập.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an