Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 767: hy vọng (hai gộp một)



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Trong khi bên ngoài đại chiến, Lâm Duệ đã hút hết huyết sát khí trong lao ngục đến trước người. Hai tay của hắn kết ấn, sau lưng xuất hiện một ngọc tỉ trắng noãn to chừng hai bàn tay. Bên dưới ngọc tỷ là 8 chữ triện cổ đại: “thụ mệnh vu thần, quốc thái dân an”. Đó chính là ngọc tỉ truyền quốc đang tạm thời nằm trong tay hắn.

Ngọc tỉ này vừa xuất hiện, tốc độ luyện hóa huyết sát khí của Lâm Duệ tăng mạnh, tăng lên gần gấp đôi.

Cùng lúc đó, Lâm Duệ còn chia ra một phần tinh thần, quan sát chiến đấu bên ngoài cứ điểm. Thực Thiên Chân Quân là một vị cường giả cực Trường Sinh, là nanh vuốt, cánh tay đắc lực của U Ám Chi Chủ.

Võ tu khi luyện đến cấp độ cực Trường Sinh thì dù ở trong Luyện Ngục, lẩn trốn trong con đường Thiên Uyên, nơi mà âm u tối tăm, đường động đi khắp bốn phương tám hướng, đan xen chằng chịt như mê cùng này thì cũng vô cùng gian khổ. Vô Cực Đao Tôn và Cát Tiên Sơn chính là ví dụ, khi sức mạnh khái niệm lên đến trên 85% thì đám võ tu này phải thu lại tài năng, thậm chí trốn chui trốn nhủi khắp nơi, rất sợ bị ba vị Thần trong Luyện Ngục tìm thấy.

Nhưng Thực Thiên Chân Quân thì lại là ngoại lệ, người này vẫn luôn được U Ám Chi Chủ trọng dụng.

Lâm Duệ trong lòng có suy đoán, Thực Thiên Chân Quân này là con bài để U Ám Chi Chủ kiềm chế hai người em của mình. Cần biết U Ám Chi Chủ đã đứng đầu Luyện Ngục đến 50 nghìn năm, những “người em” của hắn thì một lứa ngã xuống, lại có lứa sau thay thế ngay. Chỉ riêng có U Ám Chi Chủ là sừng sững không ngã.

Lâm Duệ thật sự rất muốn thấy sức mạnh của Thực Thiên Chân Quân, theo như tình báo hắn nắm giữ, vị này rất có thể là một trong mười người sáng lập Trường Sinh Hội.

Hắn cũng rất tò mò, Lạc Vọng Thư sẽ đối kháng với Thực Thiên Chân Quân như nào? Chiến lực cực hạn của Lạc Vọng Thư đã đạt đến mức siêu thần sứ nhưng sư tôn hắn trước giờ chỉ thể hiện sức mạnh thần sứ lâu năm trước mặt người khác.

Nhưng vì sao “thần sứ” lại được gọi là “thần sứ”? Vì bọn họ còn là “sứ giả của Thần”!

Ầm!

Lúc này, thân hình Lạc Vọng Thư đã xuất hiện trên không, sau lưng nàng là đôi cánh chim vàng óng mở rộng. Cẩn thận nhìn kỹ, đôi cánh chim đó ngưng tu dĩ thái nguyên lực nồng đậm, trong đó một cánh thì ở trạng thái cực tĩnh, gần như ngưng kết bất động, cánh còn lại thì ở trạng thái cực động, dĩ thái nguyên tố lúc nào cũng dịch chuyển mãnh liệt.

Đó chính là ngưng kết thần lực từ hai loại khái niệm nắm trong tay Đông Vực Sâu, một là “tĩnh”, một là “động”.

Khắp người và kiếm trên tay Lạc Vọng Thư tỏa ánh vàng, mỗi tấc cơ thể, mỗi cây xương cốt của nàng đều biến thành óng ánh trong suốt, cả người như hòa lại, hóa thành kiếm khí sắc bén vô cùng.

Đó là sức mạnh của nàng, là tinh luyện và thăng hoa, là cố pháp và tăng trưởng, cũng là cực hạn và cường hóa.

Kiếm quang từ nàng úa ra như thủy triều, bao phủ động quật này, dọn đi phần hồn lực, dĩ thái nguyên tố tỏa ra từ con mắt hư vô.

Lúc này, chất lỏng màu đen đột nhiên xuất hiện trên mái vòm động, hóa thành hạt mưa rào rào rơi xuống Lạc Vọng Thư.

Chất lỏng màu đen kia nhìn như rơi xuống một cách rất bình thường nhưng thực chất rơi theo quỹ tích huyền diệu, lại bện cùng nhau tạo thành một mạng lưới lớn, để Lạc Vọng Thư không thể tránh được, chỉ có thể cứng rắn ngăn lại.

Hai cánh của nàng vang lên tiếng “xèo xèo” bị ăn mòn. Những giọt chất lỏng kia chứa lực lượng mục nát, xâm thực đáng sợ, thậm chí chúng còn ăn mòn cả thời không.

Lạc Vọng Thư “Hừ!” nhẹ một tiếng:

- Thực Thiên Chân Quân!

Vị này đã đến rồi!

Nàng có thể cảm giác được bản thân và đôi cánh chim sau lưng mình đang bị ăn mòn, những giọt chất lỏng màu đen kia như có sinh mạng, không ngừng tìm kiếm kẽ hở trong ánh kiếm của nàng.

Sức mạnh mấy loại khái niệm Lạc Vọng Thư nắm giữ cũng mạnh đấy nhưng đứng trước lực “ăn mòn” đã đến gần chuẩn Vực Sâu của Thực Thiên Chân Quân thì không chống đỡ nổi!

Thậm chí sức ăn mòn này còn đang đột phá thần lực Đông Vực Sâu gia trì trên người nàng, muốn xuyên thủng đôi cánh chim sau lưng nàng.

Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ giao tranh, trước đó không lâu, trong lần yêu ma cao giai đột kích cứ điểm, hai bọn họ đã từng giao tranh trong tích tắc.

Lạc Vọng Thư lập tức vung lên cánh chim, đẩy văng chất lỏng màu đen ra xa.

Thanh âm Thực Thiên Chân Quân truyền đến, như có vô số côn trùng nhỏ bé đang gặm nhấm gì đó:

- Kiếm Hoàng các hạ kiếm uy thật mạnh! Ngươi làm cho ta rất hiếu kỳ, trong 3 vị thần sứ, chỉ có ngươi ở mức độ nào đó có thể khống chế hai khái niệm động tĩnh cao đến 90%!

Theo thanh âm của hắn, toàn bộ động quật thêm rung động mãnh liệt, chất lỏng màu đen nhỏ xuống sôi trào lên!

Toàn bộ động quật lúc này bị bóng tối bao phủ, trên chiến trường không còn chút ánh sáng nào, hoàn toàn biến thành bóng đêm!

Có một phần chất lỏng màu đen ngưng kết trên không, hóa thành bóng người mơ hồ, ở mi tâm người này có một con mắt, con mắt đó đang rà xoát khắp cứ điểm.

Thực Thiên Chân Quân xuất hiện ở đây không phải vì Đông Thiên Kiếm Hoàng, mà là vì sóng hồn lực mãnh liệt vừa nãy.

Hắn đã để ý đến tòa ngục giam trong cứ điểm từ nửa tháng trước. Hắn đã lên kế hoạch, chuẩn bị ra tay, để cứ điểm này phát sinh nội loạn từ ngục giam đó, một lần đánh tan 3 triệu tinh nhuệ Đại Tống ở đây. Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp ra tay thì Lạc Vọng Thư đã ra tay trước, dọn dẹp ngục giam đó.

Nàng này thủ đoạn máu tanh, giải quyết nhanh gọn toàn bộ yêu ma trong ngục giam, dẫn đến ba động khổng lồ.

Thực Thiên Chân Quân rất hoài nghi là do đệ tử đắc ý của Lạc Vọng Thư làm, khả năng cao là Trấn Quốc Công Lâm Hạo đang ở tòa ngục giam đó. Theo như tin tình báo, Lâm Hạo tu hành một bí pháp huyết sát, cần lượng lớn huyết khí. Người này chín tháng trước tàn sát lượng lớn yêu ma ở Vạn Long Tháp, mục đích là để tu luyện bí thuật huyết sát, cho nên Lạc Vọng Thư dựng lên ngục giam ở cứ điểm rất có thể là để hỗ trợ Lâm Hạo.

Thực Thiên Chân Quân cũng có chút lo lắng Lạc Vọng Thư đang mưu đồ gì đó, tạo ảnh hưởng đến chiến cuộc.

Nhưng hắn còn chưa kịp nhìn kỹ thì ánh kiếm của Lạc Vọng Thư quét đến như trời sao hội tụ, nháy mắt xé rách màn đêm!

Mỗi tia kiếm đều ẩn chứa vận luật tương phản, có nhanh như sấm sét, lại có chậm như ốc sên, có chấn động mãnh liệt, lại có im ắng bất động, những tia kiếm này còn dung hợp đông đảo khái niệm của Lạc Vọng Thư. Chúng đan vào cùng nhau, tạo thành kiếm trận hoàn mỹ, vờn quanh không gian xung quanh, xua tan bóng đêm khỏi đường động.

- Thiên Lý Thần Tâm Kiếm?

Thực Thiên Chân Quân ánh mắt chăm chú, hơi kiêng dè. Hắn không hiểu sức mạnh huyết mạch của Lạc Vọng Thư đã đến trình độ nào rồi, vậy mà có thể thi triển tự nhiên Thiên Lý Thần Tâm Kiếm, không cần phải súc thế từ trước. Trước đó, trong lần đôi bên giao tranh, Lạc Vọng Thư đã liên tiếp đánh ra 5 chiêu bí kiếm này.

Thực Thiên Chân Quân hóa thành bóng mờ, biến mất giữa bóng đêm. Nhưng làn sóng bóng đêm vẫn lao lên, không chỉ ăn mòn vách đá, mà không gian còn như bị xé nứt ra, tạo thành từng vết rách đen như mực.

Khí chất mục nát như ngưng kết lại thành thực chất, hóa thành từng gương mặt quỷ dữ tợn, gào thét nhào về hướng Lạc Vọng Thư.

Lạc Vọng Thư thần sắc không đổi, trường kiếm trong tay hơi vạch, kiếm quang mạnh mẽ, trong nháy mắt chém vỡ mặt quỷ. Hai cánh sau lưng nàng vỗ nhẹ, thân hình của nàng như điện xẹt, để lại từng tàn ảnh phía sau, liên tục đuổi sát Thực Thiên Chân Quân, ánh kiếm đến đâu, bóng đen bị xua tan đến đó.

Nhưng bóng đen bị chém vỡ hóa thành những giọt chất lỏng màu đen, như giòi bọ quấn lấy ánh kiếm, liên tục ăn mòn thân thể và sức mạnh của nàng.

Thanh âm của Thực Thiên Chân Quân truyền đến từ bốn phương tám hướng:

- Lạc Vọng Thư, kiếm của ngươi rất mạnh nhưng còn chưa đến cấp Trường Sinh! Ngươi không tránh được vận mệnh bị mục nát đâu!

Lạc Vọng Thư thần sắc không đổi, mũi kiếm và hai cánh thêm tập trung sức mạnh, nàng điên cuồng vận chuyển hai khái niệm tinh luyện và thăng hoa, tinh luyện, thăng hoa các sức mạnh liên quan đến cực hạn.

Chém!

Nàng giờ phút này như hoàn mỹ nắm lấy thời gian, mượn lực lượng động tĩnh bóp méo không gian, mỗi kiếm vung ra như có thể mở ra một khoảng thời không độc lập, tạo thành lĩnh vực tuyệt đối, ngăn cản lực lượng mục nát của Thực Thiên Chân Quân ăn mòn.

Hai cánh của nàng mỗi một lần vỗ đến đều ẩn chứa uy năng đánh sập núi non, hất ngược dòng chảy sông rộng.

Bàn tay Lạc Vọng Thư thì đang ngưng tụ một thanh tiểu kiếm, thanh kiếm nhỏ này chỉ dài có ba tấc, toàn thân trong suốt như từ vô số ánh sáng ngưng kết lại, trên thân kiếm thì có vô số phù văn đầy chi tiết chuyển động không ngừng.

Thực Thiên Chân Quân thấy vậy thì sắc mặt biến đổi, điên cuồng lùi lại phía sau, nháy mắt đã lùi xa 50 dặm.

Ở trong ngục giam, Lâm Duệ cũng âm thầm líu lưỡi.

Kiếm ý toàn thân Lạc Vọng Thư giờ như núi lớn không thể phá vỡ, lại như cây cỏ mùa xuân, sinh sôi không ngừng, sức mạnh ý chí liên tục tăng lên, như là vô bờ bến vậy, đã đẩy đến cảnh giới siêu phàm nhập thánh, phát huy cực hạn khái niệm tinh luyện và thăng hoa, cực hạn và cường hóa của nàng!

Thanh tiểu kiếm màu vàng kia cũng ngưng tụ khái niệm “động” và “tĩnh”, hai loại khái niệm nhìn như mâu thuẫn này lại hỗ trợ lẫn nhau, dưới Lạc Vọng Thư khống chế đạt đến cân bằng hoàn mỹ, ngưng tụ toàn bộ sức mạnh vào một điểm.

Từ đứng im như vực sâu hay động như lôi đình, từ rung động như cuồng phong đến tĩnh lặng như tờ, cực hạn khống chế “động” và “tĩnh” giúp tiểu kiếm của nàng trở nên thần bí khó lường, không có dấu vết để phán đoán, làm cho toàn bộ sinh linh chứng kiến cảnh này đều nảy sinh rung động và kính sợ.

Nhưng lúc này Lâm Duệ đã không rảnh chú ý nữa, vì trong ngục giam xuất hiện 3 bóng hình. Đó là ba vị yêu ma hình người cấp 9 bậc đế, dưới Thực Thiên Chân Quân bảo vệ, trực tiếp xé rách thời không, xuyên qua cấm pháp cứ điểm, xuất hiện ở đây.

Mộng Vi Vân con ngươi hơi mở lớn:

- Sư đệ mau rời đi, rời khỏi con đường Thiên Uyên này mau!

Nàng phất tay áo lên, kiếm hóa cầu vồng, hóa lôi xà trong nháy mắt xuyên qua hư không. Ánh kiếm này vô cùng sắc bén, lại ẩn chứa sức mạnh không thể ngăn cản, như là có thể trấn áp mọi thứ, xé rách mọi vật cản vậy.

Ở phía sau ba vị thân vương Luyện Ngục này xuất hiện một con chiến long cực lớn, cao đến gần chín trượng. Đó chính là vạn biến thần ý, chiến long của Mộng Vi Vân! Nó đứng canh sẵn ở cửa ngục giam, giờ toàn bộ lân phiến của nó sáng lên ánh phù văn tím vàng, mỗi phiến lân giáp sáng bừng lên một phần sức mạnh hy vọng, toàn bộ thân rồng như hóa thành sao băng đập mạnh xuống.

Khi con chiến long này mở ra mắt rồng, phát ra tiếng long ngâm ẩn chứa uy nghiêm và sức mạnh vô tận, một người một rồng trước sau hợp kích, cùng bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ vô cùng.

Tuy Mộng Vi Vân nhận truyền thừa từ Lạc Vọng Thư nhưng cũng có khác biệt, nàng dùng pháp môn hy vọng là chính, dung nhập chân lý áo nghĩa của Lạc Vọng Thư. Sau khi lên cấp 6, nàng được Lâm Duệ giúp đỡ, thu được chân ý đồ “thiên nguyên long biến đại pháp”, từ đó triệt để đi lên con đường “hy vọng” kết hợp cùng “vạn biến”.

Hy vọng khác với mộng tưởng, huyễn tưởng, nó là mong muốn hợp lý về tương lai đối với sự vật, sự việc. Nàng muốn dùng thần ý bản thân, quyết định biến hóa của toàn bộ sự vật, sự việc!

Kiếm của Mộng Vi Vân giờ không đơn thuần là vũ khí nữa, nó đã hóa thành biểu hiện của “hy vọng”. Lực lượng của nàng không chỉ đơn thuần là khái niệm nữa, còn mang theo diễn dịch của “vạn biến”. Mỗi một kiếm vung ra, đều như có thể quyết định tương lai, mỗi sợi thần ý đánh ra như có thể làm chủ biến hóa của vạn vật.

Nhất là ở trong cứ điểm, sức mạnh và khái niệm của Mộng Vi Vân được trận pháp phòng ngự tăng đến cực điểm, dù là ba vị thân vương Luyện Ngục cũng chỉ có thể nỗ lực chống đỡ. Dù là ba chống một nhưng dưới đòn đánh liên miên không dứt của Mộng Vi Vân, thân thể của họ vẫn dần xuất hiện các vết thương sâu đậm, máu tươi không ngừng đổ xuống.

Nhưng ba vị yêu ma Luyện Ngục này ánh mắt lại đầy vui mừng nhìn về phía Lâm Hạo:

- Trấn Quốc Công Đại Tống, là Lâm Hạo! Quả thật là ngươi, ngươi vậy mà dám đến đây!

Thanh âm của ba vị thân vương này còn chưa dứt, ánh mắt đã đầy kinh hãi.

Vì Lâm Hạo lúc này đã ngưng luyện huyết khí xong, đôi cánh máu sang lưng đối phương bỗng hóa thành chiến long bằng máu, nhào đến trước bọn họ.

Con chiến long này vừa vung quyền lên, thời không xung quanh nó như tụ lại, hóa thành lực lượng mãnh liệt đập phả mặt họ. Đáng sợ nhất là xung kích tinh thần từ con chiến long, gần như trong nháy mắt đánh tan tinh thần của họ. Lúc này, trong đầu họ chỉ có năm chữ:

Linh minh thông thiên long!

Đó chính là một trong ba con hộ quốc chiến long của Đại Tống! Môn bí thuật huyết sát này của Lâm Hạo có thể dẫn đến 90% sức mạnh của linh minh thông thiên long đến đây, đã đạt đến cấp 9 bậc đế!

Cấp 9 bậc đế thì cũng chỉ tương đương với họ mà thôi nhưng vấn đề là con linh minh thông thiên long này không chỉ đơn thuần là cấp 9 bậc đế, nó còn nắm giữ 80% khái niệm xuyên qua, đạt đến cấp Trường Sinh rồi!

Ầm!

Trong nháy mắt này, thân thể của họ bị đánh nổ.

Lâm Duệ đưa tay chỉ về phía trước, ngọc tỉ trấn quốc sau lưng hắn như hóa thành núi lớn, đè ép lên huyết nhục ba vị thân vương Luyện Ngục, đánh họ thành bột mịn!

Nhưng rồi Lâm Duệ nhanh chóng nhíu mày, hắn không thu được chút điểm hồn lực nào, hắn cũng không bắt được linh hồn của họ. Trong nháy mắt hắn hiểu được ba người này có bí pháp nào đó, đã chạy trốn khỏi đây rồi, hắn không khỏi thầm hô đáng tiếc. Nếu hôm nay có thể bắt được linh hồn ba người này, bí thuật Huyết Thần Dực của hắn có thể hoàn chỉnh hơn, thần uy mạnh mẽ hơn.

Lâm Duệ vội gật đầu với Mộng Vi Vân nói:

- Sư tỷ, sau đó chúng ta nói chuyện sau!

Hắn lúc nào cũng có thể gặp dị thể của Mộng Vi Vân ở căn cứ số 9, hoặc đôi bên có thể nói chuyện phiếm với nhau qua chip sinh vật.

Lâm Duệ nhanh chóng hóa thành bóng mờ lùi khỏi căn cứ, vội vã chạy lên mặt đất, rời xa chiến trường này. Vì lúc này, hắn đã cảm ứng được trong vùng tối tăm, có một khí tức vô cùng mạnh mẽ khác, đang dần lan tràn tới đây. Nếu giờ hắn không mau chóng chạy đi thì hôm nay chắc chắn phải chết.

Mã Thiên Long đã biết tin từ sớm, chờ đón hắn ở giữa đường, nhanh chóng dẫn theo Lâm Duệ xuyên qua hư không. Đôi bên không tiếc chân nguyên, gia tốc đến cực hạn.

Ở phía sau Lâm Duệ, bóng đêm ùa lên như thủy triều, áp lực làm người khác khó mà hít thở nhanh chóng ập đến, như là phía sau có một cái hố đen lớn uốn lấy tất cả, không ngừng đuổi theo vậy. Ở trung tâm vòng xoáy, tất cả tia sáng đều bị hút vào biến mất.

Đó chính là Thôn Phệ Chi Chủ, một trong ba vị Thần trong Luyện Ngục. Áp lực vị này gây nên khó mà dùng ngôn ngữ miêu tả được, hư không xung quanh đã bắt đầu vặn vẹo, vỡ nát rồi bị cắn nuốt mất. Thậm chí, sự hiện diện của vị này cũng đã là một loại thôn phệ, cắn nuốt toàn bộ ánh sáng, âm thanh, sinh cơ. Mang đến áp lực vô cùng vô tận cho Lâm Duệ.

Lâm Duệ mặt không biến sắc, thôi thúc hai loại khái niệm mạnh mẽ trong ngọc tỷ truyền quốc đến cực hạn, nỗ lực trấn áp lại Thôn Phệ Chi Chủ, giảm tốc độ truy kích và thôn phệ của đối phương.

Để Lâm Duệ chú ý là, ở dưới bóng tối vô ngần kia, còn có một ánh máu như tia sáng bất khuất, đâm rách bóng đêm vô cùng tận, cũng xông về hướng hắn.

Lâm Duệ không khỏi híp mắt lại, hắn nhận ra đó là Hy Vọng Thiên Tôn, cũng là một vị Thần trong Luyện Ngục. Vị này là hóa thân của ánh sáng hy vọng trong đêm tối, là đại thiên tôn nắm giữ hy vọng và lực sát lục cực mạnh! Sức mạnh khái niệm của vị này có chút giống với Mộng sư tỷ, cùng là vặn vẹo thực tế.

Lâm Duệ nhìn biến hóa của hoàn cãnh ung quanh, con đường Thiên Uyên trước mặt hắn vốn rộng lớn nhưng giờ dưới sức mạnh của vị kia, đang dần khép lại.

Chớp mắt này, bỗng con đường Thiên Uyên vang lên một tiếng chuông.

Keng!

Tiếng chuông cực lớn vang lên, hai vị Thần kia bị chấn động đến khựng lại thân hình. Hai người này hơi rên một tiếng rồi như thủy triều lùi lại, trong nháy mắt tiến sâu vào lòng đất.

Hy Vọng Thiên Tôn hiện lên thân hình, nhìn lên bầu trời mặt đất bên trên. Thân thể hắn cao lớn kiên cường, như núi lớn nguy nga, trong tay nắm trường đao màu máu cực lớn, cả người khoác chiến giáp hồng sậm, phù văn cổ xưa phủ kín thân giáp, mỗi phù văn như là vô số máu tươi và hy vọng đan xen. Bên dưới mũ giáp là đôi mắt thâm thúy, tỏa sáng mãnh liệt, lộ ra sát lục vô cùng tận, lại như ánh rạng đông có thể đánh xuyên bóng đêm vậy.

- Đáng tiếc!

Đáng tiếc hắn không thể trực tiếp giao thủ với Lâm Hạo, dò ra nền tảng đối phương.

Hy Vọng Thiên Tôn vẫn cho rằng Lâm Duệ và Lâm Hạo có liên quan rất lớn, khả năng cao là cùng một người. Dù cho các chứng cứ không ủng hộ điều này nhưng trực giác dã tính của hắn vẫn cho rằng là như vậy.

Thôn Phệ Chi Chủ ở bên cạnh thì hừ lên đầy giận dữ, đánh nát toàn bộ đá lớn ở xung quanh. Hắn đang vô cùng không cam lòng, hiếm thấy có lần Lâm Hạo dám xuống con đường Thiên Uyên này, tiếc là hắn không giữ lại đối phương được. Đáng buồn bực nhất là hắn đã ra tay hai lần nhưng không lần nào kịp để lại “liệp sát ấn ký” trên người Lâm Duệ hay Lâm Hạo.

Hy Vọng Thiên Tôn híp mắt lại, nhớ đến tiếng chuông vừa rồi. Đó là Đông Hoàng Chung, sức mạnh của Đông Vực Sâu càng lúc càng mạnh a! Hắn lập tức xoay người, mặt không biến sắc đi về một hướng khác:

- Được rồi, đi thôi, về sau ngươi sẽ có cơ hội giao thủ với Lâm Duệ kia, sớm muộn sẽ thôn phệ được pháp môn thanh tịnh của đối phương thôi, vội gì chứ?

Trong mắt Hy Vọng Thiên Tôn lóe lên một tia âm u. Thật ra cơ hội của Thôn Phệ Chi Chủ không nhiều lắm, Đại Nhật, chủ nhân của hắn đang tăng tốc ăn mòn Lâm Duệ.

Cùng lúc đó, bọn họ cũng đang khua chiêng gõ trống loại trừ tai họa ngầm Vô Địch Pháp Vương. Chỉ cần giết chết Vô Địch, Lâm Duệ và giáo chủ đời thứ 7 sẽ không có bất cứ cơ hội nào chiến thắng chủ nhân hắn!

Giờ là vì các vị Thần kiềm chế và ngăn cản, bọn họ mới không thể ra tay với Vô Địch Pháp Vương. Vài vị Thần không muốn thấy Vô Địch tử vong, thậm chí còn ngầm hỗ trợ cho Vô Địch Pháp Vương kia, ban thần ân cho đối phương. Nhưng giờ lực lượng cản trợ họ càng lúc càng nhỏ, đã đến lúc họ diệt trừ Vô Địch Pháp Vương rồi!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an