Cùng lúc đó, ở trong mộng huyễn thần quốc, ánh sáng bảy màu chảy xuôi trên mái vòm.
Mộng Ảo Thiên Tôn ngồi nghiêng trên ngai vàng của mình, quanh đầu ngón tay các cảnh tượng mộng ảo nháy múa như đom đóm, bao gồm các hình ảnh trong mơ và cả hình ảnh ở đảo Hoàng Sơn.
Khi Thái Thượng Thiên Tôn vung kiếm chém ra dải tinh hà, Mộng Ảo Thiên Tôn đột nhiên bật cười, tiếng cười lớn đến chấn động cả thần quốc, thậm chí còn làm vài mắt xích của thần quốc sụp đổ.
- Hóa ra là như vậy.
Mộng Ảo Thiên Tôn đầu ngón tay chạm vào một dải sông ký ức đang trôi quanh hắn, vẽ nên quỹ tích vận mệnh của Lâm Duệ trong quá khứ:
- Hóa ra là vận mệnh!
“Mộng Ảo Thiên Nữ” Mộng Ly ban đầu hơi nghi hoặc rồi nhíu mắt lại:
- Vận mệnh? Là Mệnh Chủ sao? Nhưng vị này chết rồi mà.
Mệnh Chủ là một vị Vực Sâu mạnh mẽ tồn tại trong khoảng 350 nghìn năm đến 440 nghìn năm trước. Ở Thiên Cực tinh không có bất cứ vị Thần nào nắm giữ khái niệm vận mệnh hoàn chỉnh, dù là Mệnh Chủ cũng chỉ nắm giữ các khái niệm phải chết, tất trúng và xác suất, những khái niệm chi nhánh của khái niệm vận mệnh mà thôi. Nhưng dù chỉ là các khái niệm liên quan đến khái niệm vận mệnh này cũng đủ làm Mệnh Chủ trở thành một trong các vị để những vị Thần kiêng kỵ nhất. Cùng lúc đó, vị này còn có một thân phận nữa, đó là từ thần đi theo Thái Thượng Thiên Tôn!
Ngày xưa khi Đại Nhật Thiên Tôn nâng cờ tạo phản, tự lập làm Thần Vương, việc đầu tiên vị này làm là công phạt giết chết Mệnh Chủ.
- Hẳn là sống lại, những vị Thần mạnh mẽ như vậy đều lưu lại hậu chiêu. Cũng có thể là sau khi Thái Thượng Thiên Tôn thức tỉnh, nàng đã cứu sống Mệnh Chủ.
Mộng Ảo Thiên Tôn chăm chú nhìn ánh kiếm tinh hà, tay vân vê cằm, trong ánh mắt đầy tự giễu:
- Như vậy có thể giải thích được. Hóa ra là sức mạnh chân lý còn sót lại và an bài của vận mệnh. Thật là thú vị, nực cười thật, ta tự cho là bản thân nắm giữ vận mệnh của các vị Thần và chúng sinh nhưng không ngờ chính mình cũng thành đồ chơi của tấm võng vận mệnh.
“Mộng Ảo Thiên Nữ” Mộng Ly sắc mặt hơi lạnh lùng:
- Điện hạ! Ý của ngài là phần xác của Chân Lý Thần Tọa rất có thể ở trong tay Lâm Duệ?
- Chẳng phải rất rõ ràng sao?
Mộng Ảo Thiên Tôn bật cười lớn nói:
- Nếu không làm sao tu vi Lâm Duệ tiến nhanh như vậy được chứ? Hắn tu hành mới được 3 năm ngắn ngủi, vậy mà đã là một thành viên trong các vị Vực Sâu rồi, đã thành Thiên Vực Sâu rồi đấy! Thiên Cực tinh chúng ta từ trước đến giờ đã từng xuất hiện kỳ tích trong 3 năm phong Thần chưa? Đừng nói là 3 năm, 300 năm cũng chưa từng có ai! Chỉ có Chân Lý Thần Tọa mới có thể giúp Thái Thượng Thiên Tôn can thiệp vào hiện tại, cách nàng cả 320 nghìn năm!
- Theo lý thuyết, không lâu sau Thái Thượng Thiên Tôn sẽ phục sinh ở thời đại này? Lâm Duệ cũng rất có thể sẽ giẫm lên Đại Nhật, leo lên ngôi Thần?
Hiện giờ, quang miện mười hai tầng trên đầu Lâm Duệ đã hiện hóa rõ ràng hơn, thậm chí gần như hóa thành thực chất, ánh sao của chín đôi cánh tinh hà cũng thêm rực rỡ. Nếu kẻ này bình yên vượt qua được kiếp số lần này, quá nửa có thể kế thừa tất cả sức mạnh của Đại Nhật Thiên Tôn.
Nhưng để Mộng Ly kiêng kỵ hơn cả là Thái Thượng Thiên Tôn kia! Đây là vị Vực Sâu mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ, được cả thế gian công nhận!
Thần của nàng cũng là Thần Vương nhưng lại là vị Thần Vương trẻ tuổi nhất, hơn nữa đã từ bỏ thân thể.
Dù cho Mộng Ly có lòng tin với Thần của mình như nào, nàng cũng không cho rằng Mộng Ảo Thiên Tôn có thể đối kháng lại Thái Thượng Thiên Tôn, người đã từng chém rách Căn, người trong tình huống có một nửa thần lực bị Căn kiềm chế, còn có thể phá hủy cả Đại Nhật Thần Đình.
Cho nên nếu vị này phục sinh ở nhân thế, nhất định sẽ là kẻ địch nguy hiểm nhất của bọn họ.
- Lâm Duệ đã thu được quà tặng của nàng ta, tiền vốn đã hùng hậu hơn. Nhưng Hy Vọng Thiên Tôn dẫn đầu tàn đảng Đại Nhật sẽ không dễ dàng chịu thua đâu. Thế lực của Đại Nhật Thiên Tôn cũng vô cùng hùng hậu, không dễ dàng tiêu vong như vậy đâu, nên thắng bại cuộc chiến hôm nay vẫn chưa thể nói được đâu, bọn họ còn dây dưa với nhau dài. Nhưng việc Thái Thượng Thiên Tôn phục sinh đã là chuyện chắc chắn rồi, chỉ là sẽ thức tỉnh từ ai mà thôi.
- Ta thừa nhận trận cờ này có quá nhiều biến số, đã vượt quá khống chế của ta. Nhưng giờ người nên lo nghĩ, thậm chí là ngày đêm hoảng sợ là kẻ đã đánh cắp mảnh vụn chân lý cơ.
…..
Lúc này ở Đông Châu, Thần Cung trên bầu trời thành Lạc Kinh đột nhiên rung động mãnh liệt. Ở trong điện đường lớn nhất trung tâm Thần Cung, Đông Vực Sâu đang quan chiến từ xa, sắc mặt tái xám mãnh liệt cắm tay vào trái tim, mạnh mẽ rút ra một đoàn máu huyết bạch kim đang sôi trào.
Có thể thấy trong đoàn máu huyết này có những sợi tơ bạc trắng như kinh mạch, chúng ẩn chứa sức mạnh chân lý, y như những sợi tóc bạc trắng của Thái Thượng Thiên Tôn vậy.
Ngón tay Đông Vực Sâu vì dùng sức quá lớn mà trắng bệch, những sợi tơ bạc trắng đó như có sinh mệnh, còn lội ngược thần huyết của hắn, tiến vào thân thể hắn. Cùng lúc đó, trong mắt của hắn liên tục hiện ra hình ảnh kiếm hóa tinh hà của Thái Thượng Thiên Tôn.
Con ngươi Đông Vực Sâu trừng lớn, cổ họng gầm gào như dã thú:
- Thái! Thượng!
Mái vòm thần điện bỗng nhiên nổ tung, mười hai kim trụ bàn long vỡ vụn, vô số lưu ly tung tóe khắp không gian chiết xạ ra gương mặt dữ tợn của Đông Vực Sâu. Giờ gương mặt bên nửa nam tràn đầy tơ nhện trắng bạc, khái niệm chân lý lóng lánh trào ra từ lỗ chân lông hắn.
Đông Vực Sâu nắm chặt nắm đấm lại:
- Vận mệnh!
Thần tọa hắc diệu dưới thân vị này bị chấn nổ tung, bàn chân hắn lảo đảo lùi lại, mỗi một bước chân đều như giẫm lên mạng nhện lớn, vết rách tràn lan khắp điện, trong nháy mắt mở rộng ra Thần Cung bên ngoài. Mỗi vết rách đều phóng ra sức mạnh chân lý làm người sợ run.
Khi lùi lại đến bước thứ 7, mũ miện trên đỉnh đầu hắn vỡ nát, mái tóc dài vàng sậm và trắng bạc bộc phát, đánh vỡ phát quan, bay múa trên không.
Màn tơ mái vòm bùng lên lửa cháy mãnh liệt, chiếu sáng má phải nữ tính của hắn, trên nửa gương mặt này xuất hiện thần văn “chân lý sắc lệnh” tràn đầy yêu dị.
…..
Cùng lúc này, ở tinh cảng cách đó vạn dặm, đại ti thiên đang đầy lạnh lùng quan sát Lâm Hạo đang ngồi trên công đường xử án, làm việc ở phủ tổng đốc. Lúc này, Giám Thiên Thần Nhãn cũng lặng lẽ xuất hiện trên bầu trời, từ xa chiếu xuống thân thể Lâm Hạo.
Trong tay đại ti thiên là một la bàn, chuyên dùng quan sát quỹ tích màn trời, vị này đang kiểm tra quỹ tích vận mệnh của Lâm Hạo. Theo thời gian trôi đi, lông mày đại ti thiên nhíu chặt lại, dùng pháp lực nâng lên một vòng tay bạc:
- Ngươi xác định bản thể Lâm Duệ đang trấn áp màn trời nhân tạo?
Vòng tay này là một thiết bị truyền tin của Liên Bang, trước mặt đại ti thiên xuất hiện hình ảnh một cô gái xinh đẹp. Cô nàng này nhanh chóng trả lời:
- Chắc chắn không thể nghi ngờ! Trường Sinh Hội chúng ta lúc nào cũng muốn phản công, Thần Uyên tán nhân chịu thiệt lớn như vậy, sao có thể từ bỏ ý đồ được chứ? Mộng Ảo Thiên Tôn cũng muốn nhân cơ hội ra tay nhưng bản thể Lâm Duệ một mực kết nối chặt chẽ với linh hồn trong màn trời, có thể phân tâm điều khiển khi đang tác chiến với Đại Nhật Thiên Tôn. Đây hẳn là kỹ thuật nhất nguyên nhị hóa, để chúng ta không thể lợi dụng sơ hở. Đúng như ngài đoán, phần xác Chân Lý Thần Tọa đã rơi vào tay Lâm Duệ, như vậy hắn mới có thể nhanh chóng tu luyện được thuật này trong thời gian ngắn.
Nữ tử xinh đẹp cười đầy châm chọc rồi hỏi dò:
- Như vậy phía tinh cảng sao rồi? Lâm Hạo có còn ở đó?
- Xem ra Lâm Hạo và Lâm Duệ không phải cùng một người.
Đại ti thiên khẽ lắc đầu nói:
- Lâm Hạo vẫn một mực ở lại tinh cảng, ngay dưới mí mắt của ta nhìn chằm chằm.
Nữ nhân xinh đẹp nghe vậy thì ngẩn người, thần sắc đầy khó tin:
- Sao có thể chứ? Sao hắn vẫn ở tinh cảng được chứ?
Nàng nhíu chặt mày lại phản bác:
- Không thể nào! Nhất định là huyễn thuật, xin đại ti thiên nhất định kiểm tra rõ ràng.
Đại ti thiên không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn la bàn trên tay, thầm nghĩ huyễn thuật có thể làm được sao?
Muốn dùng huyễn thuật giấu diếm được hắn không dễ, muốn lừa được Giám Thiên Thần Nhãn trên đỉnh đầu hắn cũng không dễ, mà không chỉ như vậy, còn phải lừa gạt được quan tinh thuật của hắn nữa.
Đại ti thiên vừa rồi kiểm tra cả quỹ tích vận mệnh của Lâm Hạo, vị này dây dưa rất sâu với Thanh Tịnh Chi Chủ nhưng lại có quỹ tích riêng biệt.
Đây không phải huyễn thuật sư tầm thường có thể làm được, nhất định phải đạt đến cực Trường Sinh, thậm chí là chuẩn Vực Sâu mới làm được, còn phải sở hữu sức mạnh liên quan nữa mới lừa gạt được hắn. Vấn đề là đẳng cấp như này, dù tính cả Mộng Ảo Thiên Tôn thì cả thế gian cũng chỉ có 3 người, trong bọn họ, không ai có động cơ giúp đỡ Lâm Duệ.
Giờ Lâm Hạo vô cùng quan trọng với Đông Châu, đại ti thiên trừ khi là xác nhận người này có liên quan đến Chân Lý Thần Tọa, nếu không sẽ không ra tay, để tránh ảnh hưởng cục diện Đại Tống!
Hắn thậm chí còn có chút hoài nghi, liệu cô nàng trước mặt hắn có phải là không có ý tốt hay không? Dù nàng này đã thần phục Thần của hắn nhưng nàng ta vẫn ở Luyện Ngục, vẫn là tay sai của ba vị Thần trong Luyện Ngục.
Cũng vào lúc này, đại ti thiên hơi biến sắc, nhìn về hướng Thần Cung. Hắn đã cảm ứng được Thần Cung xảy ra biến cố, con ngươi co rút lại: “Thần?”
Đại ti thiên đã không còn sức lực để ý đến Lâm Hạo nữa, hắn lập tức lao lên không, hóa thành tia sáng vàng, bay về hướng Thần Cung.
…..
Cũng vào lúc này, trong một pháo đài khổng lồ ở con đường Thiên Uyên, Lạc Vọng Thư thu hồi lại thần khí Vô Thượng Thần Tâm.
Nàng như có suy tư, nhìn về hướng tinh cảng rồi lại nhìn về hai tay mình. Nàng thấy ở da thịt huyết nhục của mình bỗng xuất hiện những sợi tơ bạc nhỏ xíu. Nàng còn kinh ngạc phát hiện chính mình bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều về khái niệm chân lý. Ánh mắt nàng tràn đầy khó tin, suy nghĩ tìm kiếm nguyên nhân.
…..
Ở đảo Hoàng Sơn, sau khi Thái Thượng Thiên Tôn chém ra tinh hà nhói mắt, thần khu mười hai trượng của Đại Nhật Thiên Tôn rung động mãnh liệt. Đồng tử của hắn phản chiếu lại ánh kiếm bạc vượt qua thời không, vậy mà bắt đầu rạn nứt. Mặt trời trong lòng bàn tay hắn rung động mãnh liệt, bên ngoài xuất hiện vô số vết rách, mỗi vết rách đều trào ra thần huyết nóng bỏng vàng kim, những thần huyết này nhanh chóng bị những sợi tơ trắng bạc hấp thu.
- Thái Thượng!
Đại Nhật Thiên Tôn gầm lên giận dữ, thanh âm như dung nham phun trào rung động thiên địa.
Thần khu của hắn điên cuồng bành trướng, mười hai đôi cánh ánh sáng ầm ầm đánh ra thái dương chân hỏa, toàn lực ngăn lại ánh kiếm tinh hà.
Ầm!
Những sợi rễ bạc trắng bám trên mặt trời bị đốt cháy ầm ầm, kiếm khí tinh hà của Thái Thượng Thiên Tôn cuối cùng tan thành mây khói.
Nhưng Thánh Lôi Kiếp Hỏa quanh người Lâm Duệ lúc này bùng cháy, phấp phới giữa hư không. Quang miện mười hai tầng sau lưng hắn thêm hóa thành thực chất, mỗi vòng ánh sáng đều ẩn ẩn chứa đựng đường vân quỹ tích chân lý vũ trụ.
- Hóa ra là như vậy!
Lâm Duệ khẽ thì thào, đầu ngón tay nhè nhẹ vỗ lên “chân như thiên nhãn” ở mi tâm.
Lúc này, sâu trong con ngươi hắn đang phản chiếu vòng xoáy hỗn độn và kiếm ảnh tinh hà, chân như thiên nhãn ở mi tâm hắn phóng ra ánh sáng rực rỡ.
Có rất nhiều sợi tơ trắng bạc mở rộng trong linh hồn hắn, hô ứng cộng minh, rồi dung nhập với võ ý “nhất” của hắn.
“Chân lý” của Thái Thượng Thiên Tôn có rất nhiều điểm tương đồng với “nhất” – vạn vật quy nhất, nhất sinh vạn vật của hắn.
Món quà áo nghĩa chân lý này như tia nắng ban mai thuở đầu khai thiên tích địa, chiếu sáng ngàn vạn khái niệm trong hắn, như một mạng lưới lớn bện lấy chúng, bó chúng lại cùng một chỗ đầy trật tự ngay ngắn.
Trong vạn vật quy nhất đồ ở đồng khổng của Lâm Duệ, vô số ngôi sao sinh diệt, bện thành quỹ tích mới, sinh động hơn, dạt dào đạo uẩn.
Còn có Thái Thượng Thiên Tôn giúp hắn chém rụng một phần nguyên chất và nguyên hạch Đại Nhật Thiên Tôn nữa. Tâm niệm Lâm Duệ hơi động, thánh lôi và kiếp hỏa ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng di chuyển như âm dương song ngư, pháp môn thanh tịnh phát ra từ những đôi cánh tinh hà của hắn, thanh tẩy phiến thiên địa này.
Hắn rõ ràng cảm nhận được mình điều khiển Thánh Lôi Kiếp Hỏa dễ dàng hơn. Tuy chưa đạt được mức tùy tâm sở dục nhưng ít nhất đã làm được chỉ đâu đánh đấy.
Phần nguyên chất, nguyên hạch này mang tới chỗ tốt không chỉ có như vậy. Lâm Duệ cảm giác tinh thần lực của mình dù là chất hay lượng thì đều tăng mạnh. Lúc này, hắn thậm chí có thể kiềm chế, ngưng luyện các loại khái niệm của khái niệm hoành lực trường thành “nhất”.
Lâm Duệ đưa mắt nhìn về Hy Vọng Thiên Tôn đang chạy trốn phía xa, còn có huyết hà bên người vị này nữa. Hắn cảm nhận được Đại Nhật Thiên Tôn không cam lòng và phẫn nộ, cũng hiểu được vị này sẽ không tiếc tất cả, điên cuồng phản công.
- Dùng tuyệt vọng của chúng sinh làm mồi lửa, dùng sát lục hy vọng đúc lên xương rồng sao?
Ánh mắt Lâm Duệ đầy lạnh lùng, hắn đưa tay ra chỉ, vô số ánh sáng thanh tịnh kết hợp cùng sức mạnh khái niệm hoành lực trường, ngưng kết tọa thành trường thương gần như thực chất, mũi thương ngưng tụ thánh lôi và kiếp hỏa áp súc đến cực điểm:
- Có người nói cho ta biết, tuyệt vọng chẳng qua chỉ là không được ánh sáng hy vọng chiếu tới mà thôi.
Lúc này, chín đôi cánh tinh hà của hắn theo đó mở rộng, giương cánh che kín bầu trời ba ngàn dặm, mỗi lông vũ như từ vô số tinh thần tạo thành, tản mát ánh sáng lộng lẫy chói mắt. Nhất là các điểm sáng trời sao, nếu có người nhìn kỹ sẽ phát hiện chúng như tinh hệ đang tự diễn hóa, tạo thành vô số vũ trụ phiên bản siêu nhỏ, sinh diệt tuần hoàn.
Tất cả mọi người thấy cảnh này thì đều hiểu được, Lâm Duệ thời khắc này đã không chỉ là Thanh Tịnh Chi Chủ nữa mà đã nắm giữ Thánh Lôi Kiếp Hỏa nữa. Hắn như là Sáng Thế Thần đi ra từ Căn, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều có thể viết lại pháp tắc thiên địa.
Hy Vọng Thiên Tôn thấy vậy thì biến sắc, ban đầu hắn nỗ lực né tránh nhưng phát hiện lôi hỏa trường thương không chỉ vượt qua khái niệm thời không, còn ngưng tụ mười mấy loại sức mạnh khái niệm vận mệnh mạnh mẽ.
Hắn lập tức dừng lại, hai tay kết ấn pháp huyền ảo, chiến giáp đỏ sẫm của hắn điên cuồng xuất hiện phù văn cổ xưa dịch chuyển, sau lưng hắn cũng hiện ra quang miện chín vòng màu máu, mỗi một vòng sáng đều chiếu ra hư ảnh khổng lồ phần thiên chử hải của Đại Nhật Thiên Tôn ngày xưa, vô số thời không gợn sóng, hội tụ lại thành vòng ngân hà sáng chói ở đầu ngón tay hắn.
- Đại Nhật chi uy, vạn cổ trường minh!
Hy Vọng Thiên Tôn gào thét làm vỡ tầng mây ba ngàn dặm xung quanh, lúc này dung nham vàng sậm phun trào ra từ đáy biển trong 300 dặm, nguyên chất Đại Nhật ngủ say ở đây như vật sống đi ngược dòng nước, hội tụ lại trước người hắn.
Vòng xoáy ngân hà ở trước đầu ngón tay Hy Vọng Thiên Tôn bắn ra thần diễm xích kim, dần ngưng kết lại hư ảnh thuần túy do quang nhiệt tạo thành. Đó chính là hư ảnh Đại Nhật Thiên Tôn! Chỉ là hình thể nhỏ hơn, chỉ cao ba trượng, do nguyên chất Đại Nhật còn sót lại ở đây ngưng kết thành. Hư ảnh này ba đầu sáu tay, mỗi cánh tay đều nâng một mặt trời thiêu đốt, thần uy vô cùng tận để hải vực trầm xuống trăm trượng.
Chín đôi cánh tinh hà của Lâm Duệ ầm ầm rung động, lôi hỏa trường thương lướt qua thời không, xé ra vết rách vĩnh hằng! Nơi mũi thương chỉ đến, tất cả đều bị thanh tịnh thành trạng thái hạt, hư ảnh ba viên mặt trời đối đầu phát ra thanh âm rạn nứt rợn người.
Đại Nhật Thiên Tôn bản mini ba trượng chỉ đối kháng được trong chốc lát, cánh tay phải hừng hực lửa cháy bị đánh nổ tung, lực lượng thanh tịnh như giòi trong xương, lan tràn khắp thần khu hư ảo này rồi ầm ầm phá nổ.
Sau lưng hư ảnh, chiến giáp và huyết hà của Hy Vọng Thiên Tôn như băng tuyết tan rã, tất cả phù triện đều bị lực lượng thanh tịnh chôn vùi.
Điều này làm huyễn ảnh chiến trường thời không xa xưa ở đảo Hoàng Sơn dần tan biến như bọt nước.
- Con sâu kiến này, sao ngươi dám!
Trong huyễn ảnh, Đại Nhật Thiên Tôn phát ra tiếng gầm thét. Sóng âm cuồn cuộn mang theo tinh thần uy áp làm toàn bộ hải vực nhấc lên sóng to vạn trượng. Vị này còn duỗi ra bàn tay khổng lồ, như muốn nắm lấy biên giới hiện thực, phát ra thanh âm ken két không ngừng. Toàn bộ tầng khí quyển Thiên Cực tinh bị xé mở tạo thành vết rách mạng nhện, lục địa Nam Châu không chịu đựng nổi gánh nặng rền rĩ, mấy vạn ngọn núi lửa đồng thời phun trào nham tương đỏ thẫm.
Bàn tay trái nâng mặt trời của hắn ngang tàng đập về hướng Lâm Duệ nhưng đi được nửa đường thì bị ánh kiếm tinh hà chém xuống chia đôi.
Vô số mảnh vỡ mặt trời văng tung tóe, Thái Thượng Thiên Tôn cầm kiếm đứng đó, tóc bạc của nàng như ngân hà cuốn ngược, xoắn vụn mặt trời thành bột mịn. Môi nàng nở nụ cười châm chọc:
- Ở trước mặt ta, mặt trời nhỏ nhà ngươi dám càn rỡ sao? Ngươi dù sao cũng là Thần Vương, thua thì nhận đi, đừng làm quá khó coi!
Lúc này, quang miện mười hai tầng sau lưng Lâm Duệ chợt sụp đổ, hóa thành điểm sáng. Vô Thượng Thiên Đao của Lâm Duệ cuốn theo lực lượng thanh tịnh, thánh lôi, kiếp hỏa, còn có lực lượng quang minh tinh khiết đến tột cùng nữa, tất cả hóa thành ánh đao trắng xóa, chém ngang đất trời, triệt để chém đôi huyết hà đang kết nối dòng thời không.
Lúc này, huyễn ảnh Đại Nhật Thiên Tôn và Thái Thượng Thiên Tôn cũng theo đó dần tan biến như bọt biển.
Trước khi hư ảnh triệt để biến mất, con ngươi Đại Nhật Thiên Tôn hừng hực bốc cháy, ánh mắt như thể nhìn xuyên qua thời không, khóa chặt lấy Lâm Duệ:
- Ta sẽ nhớ kỹ ngươi!
Thần khu của hắn nổ tung hóa thành lưu hỏa đầy trời, trong mỗi ngọn lửa đều vang lên thanh âm gào thét làm chúng sinh run rẩy:
- Chờ ngày chân thân của ta thức tỉnh, ta nhất định sẽ thiêu đốt thần hồn của ngươi trong mặt trời trăm vạn năm!
Lúc này, cả phiến thiên địa rơi vào tĩnh mịch, dù là thành viên Quang Minh thánh giáo trong hạm đội hay là quyền quý Liên Bang trong phòng tổng thống, tất cả đều nhìn chằm chằm thân ảnh khí thế huy hoàng, tráng lệ của Lâm Duệ.
Trong đầu của bọn họ có cùng một ý nghĩ, Thiên Vực Sâu vậy mà chính diện đánh tan Hy Vọng Thiên Tôn! Cũng đánh lui huyễn ảnh Đại Nhật Thiên Tôn, như vậy, hắn đã chiến thắng trận thần chiến này sao?